Nhưng sau khi Diệp Mị nghe thấy những lời của Trương Phong thì nhất thời sợ tới mức cơ thể run lên bần bật, há miệng thở dốc mà không thể nói được lời nào.
Cô ta không biết mình nên trả lời câu hỏi của Trương Phong như thế nào.
Mà sau khi các bạn học trong lớp nghe thấy Trương Phong lại yêu cầu Diệp Mị đứng lên làm chứng cho mình, tất cả đều bắt đầu bật cười, vẻ mặt rất khinh thường, không ai nghĩ rằng Trương Phong lại ngốc nghếch đến mức này.
Người mà Trương Phong vu khống là Diệp Mị, giờ còn bảo Diệp Mị giúp làm chứng, đây quả là muốn chết mà!
Và sau khi Diệp Mị nghe được những lời của Trương Phong, trong lòng cô ta cảm thấy rất hối hận. Cô ta hối hận vì sao lúc trước lại chủ động chế giễu Trương Phong, nếu không phải là do miệng mình thiếu đòn thì Trương Phong làm sao có thể nói ra chuyện này được?
Nếu Trương Phong không nói, đám người Mã Hoành Lượng sẽ không kích động đến khởi binh vấn tội như thế!
Bây giờ thì hay rồi, Trương Phong lại bảo mình nói ra chuyện lúc trước mình chủ động cởi hết quần áo, muốn lên giường với anh trước mặt cả lớp.
Diệp Mị cảm thấy nếu hôm nay thật sự thừa nhận chuyện này, tương lai cô ta sẽ không thể ngóc đầu lên làm người được.
Cho nên lúc này, trong lòng Diệp Mị rất do dự, có nên thừa nhận hay không.
Sau một tràng cười sảng khoái, các sinh viên trong lớp đều quay lại nhìn Diệp Mị, họ đang chờ câu trả lời từ Diệp Mị.
Nhưng Diệp Mị không trực tiếp phủ nhận sự việc như mọi người vẫn tưởng tượng.
Thay vào đó, cô ta ngồi tại chỗ với vẻ mặt lo lắng, cắn chặt môi không chịu nói một lời.
“Diệp Mị, cậu lên tiếng đi, cậu thất thần làm gì vậy? Hiện tại cậu chỉ cần lắc đầu, đám người Dương Uy nhất định sẽ yêu cầu Trương Phong quỳ xuống xin lỗi cậu!”
Sau khi Trần Văn Văn thấy Diệp Mị không nói lời nào thì vội vàng khuyên cô ta.
Thật ra, Trần Văn Văn hay Dương Uy, lý do khiến hai người họ kích động như vậy không phải để giúp Diệp Mị.
Họ chỉ muốn trả thù chuyện của Trương Phong ở nhà hàng Tân Thế Kỷ lúc trước mà thôi.
“Tôi…”
Sau khi Diệp Mị do dự một lúc, cô ta mới mở miệng nói.
“Diệp Mị, tôi khuyên cô không nên nói dối, nếu không tôi sẽ tìm lại đám người Diệp Tiểu Long để bọn họ trò chuyện vui vẻ với cô. Về phần sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không thể đảm bảo!”
Vào lúc này, Trương Phong đột nhiên nói với Diệp Mị bằng một giọng nói lạnh lùng.
Nghe vậy, Diệp Mị tái mặt đi vì sợ hãi, cô ta hét vào mặt đám người Mã Hoành Lượng với vẻ mặt kinh hoàng: “Các người mau để Trương Phong đi đi, tôi… tôi không cần lời xin lỗi của cậu ta…”
Vừa rồi, lý do tại sao cô ta lại do dự không biết có nên nói dối hay không, thực ra là lo lắng điểm này.
Nếu mình thật sự nói dối, nói rằng Trương Phong nói xằng nói bậy, thì Trương Phong hoàn toàn có thể nhờ Diệp Tiểu Long đến đây xử lý mình.
Cho đến lúc đó, Diệp Mị sẽ không chỉ bị sỉ nhục vì sự trong trắng của mình, mà có lẽ cơ thể của cô ta cũng sẽ phải gánh chịu một số điều không tưởng.
Sau khi nghe những lời của Diệp Mị, tất cả sinh viên trong lớp đều đứng sững tại chỗ, biểu cảm trên mặt cực kỳ không thể lý giải nổi.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người nhìn cảnh tượng này mà há hốc mồm.
Bởi vì mọi người đều biết chính xác những lời của Diệp Mị có nghĩa là gì!. Tìm đọc thêm tại ﹎ TrUm Tr𝘂y𝔢𝘯.v𝘯 ﹎
Mặc dù Diệp Mị không chủ động thừa nhận, nhưng những gì cô ta nói bây giờ không khác gì chủ động thừa nhận.
“Diệp… Diệp Mị, cậu điên rồi sao? Cậu thật sự muốn để Trương Phong đi à?”
Mã Hoành Lượng mở to mắt, giọng nói run run.
Dương Uy và Trần Văn Văn lúc này cũng có biểu cảm tương tự, bọn họ không rõ tại sao Diệp Mị lại nói lời này.
“Đúng, để Trương Phong đi đi!”
Diệp Mị vừa chảy nước mắt vừa nặng nề gật đầu.
Mặc dù trong lòng rất không muốn nhưng đây là lựa chọn duy nhất của Diệp Mị.
“Không được, không thể buông tha cho cậu ta. Lúc trước cậu ta sỉ nhục cậu nhiều như vậy, sao cậu lại để cho cậu ta đi chứ? Khẳng định là Trương Phong uy hiếp cậu cho nên cậu mới phải làm như vậy, đúng không?”
Mã Hoành Lượng nhất thời không thể tin được điều này, vì vậy anh ta vội vàng đến chỗ Diệp Mị, chất vấn bằng giọng điệu kích động.
“Đúng đó, Diệp Mị, Trương Phong đang uy hiếp cậu sao? Sao cậu có thể chủ động muốn lên giường với cậu ta chứ?”
Trần Văn Văn không thể chấp nhận câu trả lời của Diệp Mị vào lúc này, cô ta khẽ cau mày hỏi.
“Các người đừng hỏi nữa, được không? Thả Trương Phong đi đi!”
Trước những câu hỏi dồn dập của mọi người, Diệp Mị không muốn tiếp tục xấu hổ nên chỉ biết bất lực nói.
Dù sao thì các bạn trong lớp vẫn còn đang nhìn, hiện tại Diệp Mị càng giải thích thì bản thân lại càng mất mặt.
“Diệp Mị, cậu mau nói cho tôi biết đây không phải là thật đi! Làm sao cậu có thể chủ động muốn lên giường với Trương Phong chứ? Không thể nào, cậu không thể coi trọng con chim thối của Trương Phong được!”
Mã Hoành Lượng nhất thời không thể chấp nhận được sự thật này, nên gào thét dưới tình thế cấp bách.
“…”
Mà khi Diệp Mị nghe thấy những lời nói của Mã Hoành Lượng thì sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, tiến lên tát một cái tàn nhẫn vào mặt Mã Hoành Lượng, kích động mắng: “Mẹ nó, tôi nói tôi chủ động muốn lên giường với Trương Phong khi nào? Cậu có thể lau sạch cái miệng cho tôi chút được không?”
Trong lòng Diệp Mị lúc này tràn đầy tức giận, mặc dù hôm nay sự tình này là do cô ta chế nhạo Trương Phong liên tiếp nên mới khiến Trương Phong phải kể ra.
Nhưng nếu không phải vì Mã Hoành Lượng liên tục thêm mắm dặm muối ở bên cạnh, còn không cho Trương Phong đi sau giờ học thì mọi chuyện sẽ không huyên náo đến mức này!
Lúc này, Diệp Mị đương nhiên muốn trút hết nỗi uất hận trong lòng lên người Mã Hoành Lượng.
Mã Hoành Lượng bị Diệp Mị tát một bạt tai, một vết tát màu đỏ tươi xuất hiện trên mặt anh ta, toàn bộ lớp học chìm vào một sự im lặng chết chóc.
Không ai có thể nghĩ rằng Diệp Mị sẽ tát vào mặt Mã Hoành Lượng vào lúc này, dù gì thì Mã Hoành Lượng vẫn luôn giữ gìn danh tiếng cho Diệp Mị, và Trương Phong kia mới chính là thủ phạm nói xấu cô ta.
Trương Phong nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm cảm thấy có chút buồn cười.
Mã Hoành Lượng từ đầu đến cuối luôn bảo vệ Diệp Mị, lúc này bị trúng một bạt tai của Diệp Mị, có lẽ đây là kết cục của một con chó liếm cũng nên!
Và ngay khi mọi người nghĩ rằng Mã Hoành Lượng sẽ quay lưng lại với Diệp Mị sau khi bị tát.
Mã Hoành Lượng không hỏi Diệp Mị tại sao lại đánh mình, mà ngây ngô cười một tiếng, sau đó nhìn Diệp Mị nói: “Diệp Mị, ý cậu là cậu không chủ động lên giường với Trương Phong đúng không? Hai người các người không hề có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Mọi người nghe xong lời của Mã Hoành Lượng, lập tức há to miệng, ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, miệng suýt nữa thì nhét được một quả trứng.
Không thể không nói Mã Hoành Lượng này thực sự đã phát huy hết tinh túy của chó liếm.
Đã đến lúc này rồi, anh ta vẫn còn quan tâm chuyện Diệp Mị đã từng lên giường với Trương Phong hay chưa.
Mà Trương Phong cũng không có tâm trạng tiếp tục dây dưa với những người này, trực tiếp đi ra phía ngoài phòng học.
Đám người Đường Tiểu Mạn, Vương Hùng, Nhãn Kính cũng đi theo Trương Phong ra khỏi lớp học.
Sinh viên trong lớp nhìn bóng lưng đám người Trương Phong rời đi với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Sau khi ra khỏi phòng học, điện thoại di động của Trương Phong đột nhiên vang lên. Anh lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện là Tạ Hoa Cường gọi tới.
Nhưng bởi vì mấy người Nhãn Kính, Vương Hùng vẫn còn ở đây nên Trương Phong không nghe điện thoại, mà trực tiếp cúp máy.
Ngay sau đó Tạ Hoa Cường đã gửi một tin nhắn đến.
Nội dung tin nhắn là: “Cậu Trương, có tin tức về hai người hôm qua cậu nhờ tôi điều tra. Hiện tôi đang đợi cậu ở cổng trường đại học Giang Thành!”
Trương Phong nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười.
Sau tất cả, anh cảm thấy vạch trần bộ mặt thật của hacker Hoàng Phong mới là điều quan trọng nhất lúc này.