Sau khi nhìn thấy cặp đùi xinh đẹp của Lưu Thần Vy, Trương Phong không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Anh nói tiếp: “Tốt nhất là cô nên tập trung lái xe đi, tôi không muốn chết giữa đường đâu.”
“Biết rồi.”
Lưu Thần Vy thấy Trương Phong thờ ơ với sự dụ dỗ của mình, nên cũng chỉ đành bất lực đáp lại một câu, sau đó nghiêm túc lái xe.
Nửa giờ sau, Lưu Thần Vy dừng xe trước một văn phòng bất động sản.
“Anh Trương, chúng ta tới rồi!” Lưu Thần Vy quay sang phía Trương Phong nhẹ giọng nói.
“Ừm!”
Trương Phong khẽ gật đầu, sau đó duỗi tay đẩy cửa xe ra.
Nhưng thời điểm Trương Phong chuẩn bị bước xuống xe, đột nhiên anh lại nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc, và người đó đang đi ra từ văn phòng bất động sản.
“Tại sao cô ấy lại có mặt ở đây?”
Trương Phong không nhịn được nhẹ giọng nói thầm một câu.
Lưu Thần Vy nghe xong lời này thì vội vàng quay đầu nhìn về phía cửa ra vào của phòng bất động sản, phát hiện một nữ sinh xinh đẹp mặc váy đen ôm sát mông, chân đi giày cao gót, đang đi ra từ phòng bất động sản.
Mà cô gái này không phải ai khác, chính là người vợ chưa cưới cực phẩm kia của Trương Phong, Lâm Phỉ Nhi!
“Anh Trương, anh quen người đó sao?”
Lưu Thần Vy phát hiện sau khi Trương Phong nhìn thấy Lâm Phỉ Nhi, ánh mắt anh dường như có gì đó không thích hợp, hơm nữa anh vẫn đứng im tại chỗ không chịu bước lên phía trước, cho nên không nhịn được nhẹ giọng hỏi một câu.
“Ừm, cô vào phòng bất động sản đợi tôi trước đi, một lát nữa tôi sẽ vào đó tìm cô sau.”
Trương Phong vẫn giữ nguyên nét mặt không cảm xúc đáp lại một câu.
Trương Phong không lo lắng việc anh sẽ bị bại lộ thân phận trước mặt Mễ Na, điều anh lo lắng là sợ bại lộ thân phận trước mặt Lâm Phỉ Nhi.
Bởi vì trong bản hợp đồng kế thừa tài sản có ghi quy định rõ ràng, đó là trước khi kết hôn với Lâm Phỉ Nhi, Trương Phong không được phép để lộ thân phận của anh.
Trương Phong giấu giếm thân phận của anh với những người khác, đó là vì anh muốn làm người bình thường khiêm tốn, anh không muốn để những người đó phá hỏng cuộc sống thường ngày của mình.
Bởi vì nếu mọi người ai cũng biết Trương Phong là người kế thừa tài sản ba mươi triệu tỷ kia, vậy thì anh căn bản là không thể sống theo cách bình thường được nữa, sẽ có đủ loại người tìm tới cửa nhà anh.
Nhưng riêng chuyện anh che giấu thân phận với Lâm Phỉ Nhi thì lại khác, đó là vì Trương Phong bị buộc phải làm vậy, ai kêu em họ của ông ngoại anh lập một loại di chúc bẫy người ta như thế chứ, nên anh cũng chỉ còn cách chấp nhận.
Sau khi nghe thấy Trương Phong nói vậy, Lưu Thần Vy chần chờ một lúc, nhưng cuối cùng cô ta vẫn bước trên đôi giày cao gót và đi về phía phòng bất động sản.
Còn Trương Phong thì đi tới chỗ Lâm Phỉ Nhi, hôm nay Lâm Phỉ Như mặc một chiếc áo thun bó sát người, bộ đồ giúp tôn lên những đường cong trên cơ thể của cô ấy một cách hoàn hảo, vòng eo thon thả, thi thoảng lại còn toát lên hơi thở quyến rũ đến mê người.
Phần thân dưới còn phối với một chiếc váy ngắn màu đen bó mông, váy cực kỳ ngắn, khó khăn lắm mới có thể ôm trọn lấy cái mông mê người kia, đôi chân ngọc tinh xẻo bước trên đôi giày cao gót màu đen, đem lại cho người ta một cảm giác vui tai vui mắt.
Học ở đại học Giang Thành suốt ba năm, Trương Phong đã từng gặp qua không ít những cô gái đẹp, nhưng anh cảm thấy không một người phụ nữ nào là có thể sánh ngang với Lâm Phỉ Nhi.
Dù là khí chất hay diện mạo, Lâm Phỉ Nhi vẫn mãi là cực phẩm trong số những cực phẩm.
Mà một người phụ nữ cực phẩm như vậy lại chính là vợ chưa cưới của mình, có lẽ đó sẽ là mộng tưởng cả đời của phần lớn đàn ông.
Nhưng thật đáng tiếc, người vợ chưa cưới này chẳng qua cũng chỉ là có danh không có phận thôi, Trương Phong vốn dĩ không thể phát sinh bất cứ cái gì với cô ấy.
Trương Phong biết, nếu anh thật sự muốn cưới Lâm Phỉ Nhi, thì trừ phi anh nói cho Lâm Phỉ Nhi nghe về thân phận thật sự của mình, còn nếu không, chắc chắn sẽ không có khả năng Lâm Phỉ Nhi thích anh.
“Haiz.”
Trương Phong nhẹ nhàng thở dài, sau đó bước từng bước đến trước mặt Lâm Phỉ Nhi, cười ha ha nói: “Đúng là trùng hợp quá, lại gặp được cô ở đây.”
“Trương Phong?”
Lâm Phỉ Nhi vốn đang mặt ủ mày ê, sau khi nhìn thấy Trương Phong, trong mắt tức khắc hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Sao anh lại ở đây?”
Lâm Phỉ Nhi nhìn Trương Phong hỏi.
“Tôi…”
Trương Phong đang định mở miệng nói chuyện, thì đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Chờ một chút! Tôi nghe điện thoại đã…”
Lâm Phỉ Nhi biết là tiếng chuông điện thoại của mình, nên vội vàng lấy điện thoại ra khỏi túi, sau đó ấn nút nghe.
“Phỉ Nhi à, hôm nay bố con cho con đi xem căn biệt thự kia, con thấy thế nào?” Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ cỡ tuổi trung niên.
“Mẹ, hiện tại con vẫn đang ở phòng bất động sản, nhà con vừa đi xem qua rồi, vị trí đó đúng thật là không tồi, khoảng cách cũng rất gần với công ty, hơn nữa các dịch vụ xung quanh cũng rất tốt, môi trường trong khu nhà ở cũng ổn!” Lâm Phỉ Nhi nũng nịu đáp lại.
“Vậy nếu con cảm thấy nó không tồi, thì mau chóng chốt mua đi, chẳng phải dạo gần đây bố con vẫn luôn muốn con mua một căn biệt thự sao?” Bà Lâm từ tốn nói.
Lâm Phỉ Nhi nghe được những lời này của mẹ, cô ấy đưa mắt liếc nhìn Trương Phong theo bản năng, sau đó nói với giọng điệu nghe có phần bất lực: “Mẹ, căn biệt thự kia đúng thật là không tồi, nhưng giá cả hơi đắt, căn biệt thự con đang nhắm tới kia có giá hơn 150 tỷ, mà việc kinh doanh của công ty bố mới vừa có chuyển biến tốt đẹp xong, nếu giờ bỏ ra một lúc nhiều tiền như vậy, con sợ là công ty sẽ lại gặp phải vấn đề gì đó, chúng ta sẽ không có nhiều vốn để xoay vòng!”
“Thì ra là vậy.”
Mẹ Lâm nhẹ giọng đáp lại một câu, sau đó mới nói tiếp: “Vậy cũng được, đợi con về đây rồi mẹ sẽ thử thương lượng với bố con một chút, nếu thật sự không được thì chúng ta đi vay đi.”
“Dạ.”
Lâm Phỉ Nhi khẽ gật đầu, sau đó ngắt điện thoại.
“Cô định mua nhà ở chỗ này à?”
Sau khi thấy Lâm Phỉ Nhi ngắt điện thoại, Trương Phong vội cười ha ha hỏi cô ấy.
“Ừm!”
Lâm Phỉ Nhi khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục nói: “Công ty của bố tôi mới vừa đổi địa chỉ văn phòng, mà biệt thự ở đây khá gần với công ty bố tôi, cho nên bố mẹ tôi định đổi nhà mới cho tôi ở.”
“Ồ ồ.”
Trương Phong khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
“Vậy còn anh tới chỗ này làm gì? Làm việc bán thời gian ở đây sao?”
Lâm Phỉ Nhi liếc mắt nhìn Trương Phong từ trên xuống dưới rồi đánh giá, cô ấy cảm thấy Trương Phong tới đây chắc chắn không phải để mua nhà ở.
Bởi xét cho cùng thì mấy căn nhà ở đây chỗ nào cũng đều là biệt thự, căn rẻ nhất cũng phải từ 90 tỷ trở lên.
Mặc dù Lâm Phỉ Nhi là con nhà giàu, cô ấy có tiền mà cũng không thể vung tay chi một khoản lớn để mua, huống chi là một người bình thường như Trương Phong.
“Tôi cũng tới đây để xem nhà.”
Trương Phong hờ hững đáp lại một câu.
“Anh tới đây để xem nhà?”
Sau khi nghe được lời Trương Phong vừa nói, Lâm Phỉ Nhi không nhịn được tỏ ra khá sửng sốt, sau đó cô ấy chu miệng hỏi nhỏ: “Anh có biết nhà ở đây giá cả bao nhiêu không hả? Anh mua nổi không?”
“Cho dù có không mua nổi, thì chẳng nhẽ không thể đi xem được sao?”
Trương Phong nói với giọng điệu như đang suy nghĩ.
Nghe Trương Phong nói, Lâm Phỉ Nhi cảm thấy anh thật hết chỗ nói, cô ấy thật sự không thể hiểu nổi, tại sao bố cô ấy lại sắp xếp cho cô ấy một người chồng chưa cưới kỳ quái như vậy.
Mà cho dù Trương Phong có bình thường hơn một chút, thì Lâm Phỉ Nhi cũng sẽ không cúi đầu trước ba câu giao bái.
Nhưng Lâm Phỉ Nhi cảm thấy đầu óc Trương Phong thật sự không ổn, cô ấy không thể biết rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì, cũng không có cách nào đồng ý sẽ hứa gả cho Trương Phong.
“Đúng rồi, vừa rồi tôi có nghe cô nói chuyện điện thoại, cô nhìn trúng một căn biệt thự, nhưng thiếu tiền không mua nổi đúng không?” Trương Phong nhìn Lâm Phỉ Nhi hỏi.
“Sao hả? Anh định vay tiền giúp tôi sao?”
Lâm Phỉ Nhi tức giận hỏi.
“Cô là vợ chưa cưới của tôi, nói chuyện vay tiền với tôi như vậy thì có phần khách sáo quá đấy, nếu tôi trực tiếp mua tặng cô căn biệt thự đó thì mới tốt!” Trương Phong cười ha ha nói.
“Được đấy, nếu anh thật sự có thể mua tặng tôi căn biệt thự này, vậy tôi đây sẽ không diễn kịch với anh nữa, tôi sẽ gả cho anh ngay lập tức, anh muốn làm gì tôi cũng được.”
Lâm Phỉ Nhi biết Trương Phong đang cố tình khoác lác với mình, sao anh có thể mua nổi căn biệt thự này chứ.
Phải biết rằng, tiền sinh hoạt mỗi tháng của anh là do cô ấy chu cấp.
Sao anh có thể có nhiều tiền như vậy được, mua một căn biệt thự có giá trị lên tới 150 tỷ?
“Lời này là thật chứ?”
Trương Phong vội vàng hỏi.
“Đương nhiên!”
Lâm Phỉ Nhi gật đầu cười như không cười, cô ấy cảm thấy Trương Phong căn bản không có khả năng chi tiền mua biệt thự ở đây.
“Vậy cô chờ một lát.”.
||||| Truyện đề cử: Thân Mật Khăng Khít |||||
Trương Phong hờ hững đáp lại một câu, sau đó xoay người đi vào trong phòng bất động sản.