Phan Diễm nghe Tiền Hưng Quốc nói thế thì vẻ mặt nhất thời trở nên cứng nhắc.
Cô ta trợn tròn mắt nói: “Tổng giám đốc Tiền, ông đang nói gì vậy? Không ngờ ông lại muốn sa thải tôi? Ông đã hỏi ý kiến của chủ tịch chưa?”
“Tôi không biết ý kiến của chủ tịch như thế nào, nhưng hôm nay cô đã làm lớn chuyện như vậy, lúc nãy còn suýt tống cậu Trương và quản lý Tạ đến đồn cảnh sát, chỉ riêng chuyện này thôi cũng đủ để tôi sa thải cô rồi.”
Dường như Tiền Hưng Quốc đã sớm đoán ra Phan Diễm sẽ dùng quan hệ cấp trên để đe dọa ông ta, nên giọng điệu vô cùng bình tĩnh đáp trả lại.
Nghe thấy câu này, trong mắt của Phan Diễm lóe lên tia tuyệt vọng.
Cô ta không thể ngờ rằng Tiền Hưng Quốc lại không hề nể nang như vậy, phớt lờ mối quan hệ của mình ở trong công ty.
Bây giờ, trong lòng Tiết Vũ Nhu cũng cực kỳ hối hận, cô ta không ngờ chỉ vì một câu nói của mình, mà Phan Diễm phải trả giá đắt như thế.
Phải biết rằng để có được vị trí như ngày hôm nay, Phan Diễm đã ngủ với vô số đàn ông, tốn bao nhiêu tâm huyết mới có được mọi thứ.
Nhưng bây giờ, chỉ vì đắc tội với kẻ nghèo hèn như Trương Phong, mà bị Tiền Hưng Quốc sa thải, trong lòng Phan Diễm cực kỳ không cam tâm.
“Tiền Hưng Quốc, ông có biết bạn trai của tôi là ai không? Nếu hôm nay ông dám sa thải tôi, tôi nhất định sẽ khiến ông chịu không nổi.” Phan Diễm kích động nói.
“Tôi mặc kệ bạn trai của cô là ai. Hôm nay cho dù ông trời đến đây, tôi cũng phải sa thải cô.”
Tiền Hưng Quốc khẽ quát.
Thật ra Tiền Hưng Quốc cũng biết, sở dĩ lãnh đạo trong công ty luôn nói đỡ cho Phan Diễm là vì nể mặt bạn trai của cô ta.
Nhưng trên thực tế, Tiền Hưng Quốc cũng chẳng biết rốt cuộc bạn trai của Phan Diễm là ai.
“Tổng giám đốc Tiền, sao hôm nay ông lại nổi nóng như vậy? Ông nể mặt tôi mà cho bạn gái tôi một cơ hội nữa được không?”
Đúng lúc này, một thanh niên mặc vest trắng, tướng mạo dịu dàng cười ha hả đi vào.
Sau khi mọi người nghe thấy giọng nói này thì đồng loạt quay đầu nhìn về phía thanh niên đó.
Trương Phong cũng quan sát thanh niên này, phát hiện mình không hề quen anh ta, nhưng không hiểu tại sao lại cảm thấy thanh niên này hơi quen.
“Ông xã, cuối cùng anh cũng đến. Nếu anh còn không đến, em sẽ bị đám người này bắt nạt đến chết mất.”
Phan Diễm vừa nhìn thấy thanh niên này thì bắt đầu trở nên õng ẹo, vội vàng chạy đến trước mặt thanh niên kể khổ.
Tiết Vũ Nhu nhìn thấy thanh niên này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô ta biết bạn trai của chị họ có bối cảnh khủng khiếp, do đó hôm nay có lẽ đám người Trương Phong và Tiền Hưng Quốc không thể làm gì được Phan Diễm.
“Kẻ nghèo mãi là kẻ nghèo, có chút tiền thì có thể làm được gì?”
Nghĩ đến đây, Tiết Vũ Nhu lại nhìn về phía Trương Phong, trong mắt cô ta, cho dù Trương Phong có tiền, nhưng vẫn là kẻ nghèo hèn.
Trong xã hội ngày nay, không phải bạn có tiền là muốn làm gì cũng được, ngoài tiền ra, thứ quan trọng hơn vẫn là phải có quan hệ giao thiệp mới được.
“Tổng giám đốc Tiền, chuyện này là sao?”
Bạn trai của Phan Diễm tiến lên một bước, khẽ hỏi Tiền Hưng Quốc.
“Cậu Hứa, sao… sao cậu lại đến đây?”
Tiền Hưng Quốc run rẩy hỏi ngược lại.
Từ biểu cảm trên gương mặt của Tiền Hưng Quốc có thể nhận ra, thân phận của bạn trai Phan Diễm không hề đơn giản.
“Bạn gái tôi vừa gửi tin nhắn WeChat cho tôi, nói có người đang bắt nạt cô ấy, nên tôi đã đến đây.”
Cậu Hứa vừa nói vừa duỗi tay ôm vòng eo thon thả của Phan Diễm, Phan Diễm cũng thuận thế tựa vào lòng thanh niên, giả vờ đáng thương.
“Cậu Hứa, lúc nãy cô Phan đã xảy ra chút mâu thuẫn với khách hàng trong phòng kinh doanh của chúng tôi, nên tôi đang giải quyết vụ này.” Tiền Hưng Quốc cười đáp.
“Chút mâu thuẫn nhỏ ư?”
Cậu Hứa quay đầu lại liếc nhìn đám người Trương Phong, Tạ Minh, giọng điệu khinh bỉ nói: “Chỉ là một tên nhà giàu mới nổi thôi mà, tổng giám đốc Tiền, chẳng lẽ ông vì một tên nhà giàu mới nổi đã mua biệt thự của các ông, mà muốn đắc tội với nhà họ Hứa chúng tôi ư?”
“Cậu Hứa…”
Tiền Hưng Quốc nhìn thanh niên trước mặt, vẻ mặt rất khó xử.
Ông ta chưa bao giờ ngờ rằng bạn trai của Phan Diễm lại là cậu cả nhà họ Hứa tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Giang Thành.
“Tổng giám đốc Tiền, ông không cần phải giải thích gì cả. Nếu ông có vấn đề gì thì có thể đi hỏi chủ tịch của công ty các ông thử xem, liệu ông ta có muốn sa thải bạn gái của Hứa Bác Văn tôi hay không.” Thanh niên cực kỳ ngang ngược nói với Tiền Hưng Quốc.
“Vừa rồi chính Phan Diễm đã nói, nếu cậu Trương mua lại căn biệt thự này, cô ta sẽ chủ động từ chức, chuyện này chẳng hề liên quan đến tổng giám đốc Tiền.”
Lúc này, tất nhiên Lưu Thần Vy không muốn bỏ qua cơ hội tốt để loại trừ Phàn Diễm, vội vàng tiến lên một bước lớn tiếng nói.
“Diễm Diễm, em có từng nói những lời như vậy không?” Cậu Hứa khẽ hỏi Phan Diễm.
“…”
Phan Diễm nhất thời ngẩn người, rồi hiểu rõ hàm ý của cậu Hứa nên vội vàng lắc đầu nói: “Ông xã, em chưa từng nói những lời này…”
“Cô ấy không hề nói, tại sao mấy người có thể vu oan hãm hại cô ấy như vậy?”
Cậu Hứa cười khẩy hỏi.
Lưu Thần Vy nhìn hai người phu xướng phụ tùy, nhất thời hóa đá tại chỗ, vẻ mặt cực kỳ cạn lời, không ngờ hai người này lại không biết xấu hổ như vậy.
“Được rồi, tôi cũng không có thời gian dây dưa với mấy người, Diễm Diễm, Tiểu Nhu, chúng ta đi thôi. Tôi sẽ quay về giải thích với chủ tịch của các người, chỉ là một tên nhà giàu mới nổi thôi mà, có gì ghê gớm đâu chứ…”
Trước giờ cậu Hứa luôn làm việc ngang ngược, hoàn toàn không hỏi ý kiến của đám người Trương Phong, mà dứt khoát ôm Phan Diễm định rời đi.
Tất nhiên Tiền Hưng Quốc sẽ không dám ngăn cản, dù gì bây giờ nếu ông ta nói sa thải Phan Diễm sẽ thật sự đối đầu với cậu Hứa.
“Ông xã, anh đẹp trai quá đi mất!”
Phan Diễm nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược của Hứa Bác Văn thì ánh mắt nhất thời lấp lánh, thầm nghĩ tối nay nhất định phải phục vụ anh ta thật tốt.
Nhưng bây giờ vẫn còn sớm, Phan Diễm đành phải hôn lên má Hứa Bác Văn, rồi ôm lấy cánh tay của anh ta, chuẩn bị rời đi.
“Nếu hôm nay Phan Diễm không từ chức thì không ai được rời đi.”
Lúc Phan Diễm xoay người định rời đi, Trương Phong bỗng lên tiếng.
“Ha ha, thằng nhãi này là ai vậy? Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện à?”
Hứa Bác Văn nghe Trương Phong nói thế thì không khỏi cười khẩy.
“Trương Phong, anh chán sống rồi à? Anh có biết anh rể của tôi là ai không? Anh có biết anh đang nói chuyện với ai không hả? Đừng cho rằng mình có chút đồng tiền thối nát thì muốn làm gì cũng được.”
Tiết Vũ Nhu nói với Trương Phong.
“Đúng đó, anh thật sự cho rằng mình mua lại căn biệt thự này thì có thể coi trời bằng vung à? Chỉ là một căn biệt thự rách nát thôi mà? Lúc nãy chị của tôi chỉ đang nói đùa với anh thôi, anh thật sự cho rằng chị tôi sẽ vì một câu nói của anh mà từ chức không làm nữa ư? Thật ngây thơ!”
Bây giờ Phan Diễm ỷ có Hứa Bác Văn ở đây, nên tiếp tục giễu cợt anh một cách chua ngoa.
Dù gì trong mắt bọn họ, Trương Phong cũng chỉ là kẻ nghèo hèn mà thôi.
Mặc dù có chút tiền, nhưng nếu so với Hứa Bác Văn thì đúng là một người trên trời một người dưới đất.
Phải biết rằng Hứa Bác Văn là cậu cả nhà họ Hứa, bối cảnh quan hệ giao thiệp đều cực kỳ khủng khiếp, một kẻ nghèo hèn như Trương Phong hoàn toàn không thể so bì với anh ta.