“Cô Tần, khoản tiền kia thật sự bị Trương Phong lấy đi à?”
Đường Tiểu Mạn khó hiểu nhìn Tần Lan hỏi.
“Cô cũng không rõ lắm!”
Tần Lan làm giáo viên nhiều năm, có sinh viên nào mà chưa từng gặp, nhưng chỉ riêng dạng người như Trương Phong là cô ta chưa từng gặp.
Ở trong mắt cô ta, tính cách Trương Phong không tồi, ít nhất Tần Lan vô cùng tín nhiệm Trương Phong, nhưng lúc này nhân chứng, vật chứng đều có đủ, Tần Lan không dám xác định Trương Phong có phải là kẻ trộm hay không.
“Có phải trong nhà Trương Phong xảy ra chuyện gì không?” Lúc này Đường Tiểu Mạn tiếp tục hỏi.
Tần Lan nhẹ nhàng lắc đầu, hiện tại cô ta không hề muốn phát biểu bất cứ ý kiến gì.
Vẻ mặt đám người Trần Văn Văn, Dương Uy và Tôn Lị lại vô cùng đắc ý, kế hoạch đã được lên một thời gian dài, cuối cùng cũng có thể thấy Trương Phong xấu mặt, mấy người bọn họ sao có thể không vui cho được.
Trương Phong thấy Mã Hoành Lượng lấy cái ví tiền ra khỏi hộc bàn mình, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, anh híp mắt đánh giá mọi người ở đây, âm thầm ghi nhớ biểu hiện của từng người trong lòng.
Càng là lúc này, càng có thể thấy rõ bản chất của một người.
“Xem ra chủ nhân phía sau màn chuyện hôm nay phải là đám người Dương Uy và Trần Văn Văn, bằng không bọn họ làm sao có thể không hề kinh ngạc chút nào như vậy!”
Sau khi Trương Phong bắt gặp thái độ của đám người Trần Văn Văn và Dương Uy, âm thầm cảm thán một câu.
Trương Phong vẫn luôn không rõ, lúc trước là Trần Văn Văn có lỗi với mình trước, hơn nữa cũng là Dương Uy cướp bạn gái của anh.
Cho tới bây giờ Trương Phong chưa từng làm chuyện gì có lỗi với hai người bọn họ, nhưng bọn họ lại liên tiếp làm khó mình.
“Lớp trưởng, đây là ví tiền của cậu sao!”
Mã Hoành Lượng hắng giọng nhìn về phía Đường Tiểu Mạn hô.
“…”
Đường Tiểu Mạn không thể tin được những gì mình thấy, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Trương Phong, dường như đang chờ đợi Trương Phong giải thích.
Mã Hoành Lượng thấy Đường Tiểu Mạn không nói lời nào, trực tiếp mở ví tiền, tiền mặt bên trong nhất thời bại lộ trước mắt mọi người.
“Chủ nhiệm Ngụy, hiện tại xem như nhân chứng, vật chứng đều có đủ rồi! Thầy nghĩ xem nên xử lý cậu ta thế nào đây?”
Mã Hoành Lượng thấy Đường Tiểu Mạn im lặng, lại nhìn về phía Ngụy Đức Hải hô một tiếng.
“Được rồi, không ngờ thằng nhóc cậu bình thường trông có vẻ hiền lành, vậy mà lại có thể làm ra chuyện như vậy, hiện tại cậu đi theo tôi đến phòng giáo vụ, tôi muốn bàn bạc với các thầy cô khác, xem nên xử lý cậu thế nào mới tốt!”
Ngụy Đức Hải kích động hô.
“Phòng giáo vụ?”
Sinh viên bên trong phòng học nghe thấy ba chữ này, thi nhau lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Bởi vì chỉ cần là sinh viên đại học Giang Thành tiến vào phòng giáo vụ, trên cơ bản đều không có kết cục tốt.
“Chủ nhiệm Ngụy, em cảm thấy thầy nên thẩm vấn Trương Phong cho tốt, nói không chừng mấy vụ trộm trong đám sinh viên trước kia đều do cậu ta làm!”
Mã vẻ mặt Hoành Lượng âm hiểm, nhìn về phía Ngụy Đức Hải nói.
“Tôi phải xử lý chuyện này như thế nào, còn không tới phiên cậu dạy!”
Ngụy Đức Hải hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn Trương Phong: “Đi thôi, nhóc con, đi theo tôi!”
“Em muốn gặp hiệu trưởng!”
Trương Phong bình tĩnh nhìn Ngụy Đức Hải nói.
“Cậu nói cậu muốn làm gì?” Ngụy Đức Hải sửng sốt hỏi.
“Em nói em muốn gặp hiệu trưởng!”
Trương Phong lặp lại một lần, sau đó tiếp tục nói: “Căn cứ theo nội quy trường học, một khi xảy ra chuyện ăn cắp ăn trộm, đều giao do hiệu trưởng xử lý, nặng thì đuổi học, nhẹ thì lưu ban, cho nên hiện tại em muốn gặp hiệu trưởng!”
Lúc trước khi Trương Phong nhập học, lo mình bị xử phạt không lấy được học bổng vượt khó vươn lên, cho nên ghi tạc mỗi nội quy của nhà trường trong lòng.
Nếu hiện tại Trương Phong và Ngụy Đức Hải đến phòng giáo vụ, vậy thì chắc chắn không tránh được một trận đòn hiểm.
Người như Ngụy Đức Hải trước nay làm việc thiếu đầu óc, cho dù bối cảnh Trương Phong có lớn, cũng không nói rõ ràng được.
Cho nên hiện tại suy nghĩ của Trương Phong rất đơn giản, đó chính là trực tiếp xuống tay từ chỗ hiệu trưởng.
Chỉ cần thu phục hiệu trưởng, coi như mình có thật sự trộm tiền, cũng không đến phiên bọn họ động tay động chân.
“Ha ha, cậu được đấy cậu nhóc, vậy mà còn biết nội quy này của trường học, cũng được, hiện tại tôi dẫn cậu đi gặp hiệu trưởng!” Ngụy Đức Hải nhìn Trương Phong cười đáp.
Nếu chuyện này giao cho hiệu trưởng xử lý, vậy thì Trương Phong chắc chắn sẽ trực tiếp bị đuổi học, như vậy cũng đỡ gây rắc rối cho mình.
Mà đám người Dương Uy và Trần Văn Văn nghe Trương Phong nói muốn chủ động đi gặp hiệu trưởng, trong lòng đều vui như nở hoa, đây chẳng phải là tự đi tìm cái chết sao?
“Đi thôi!”
Ngụy Đức Hải lạnh giọng nói với Trương Phong.
“…”
Trương Phong quay đầu lạnh lùng nhìn Mã Hoành Lượng một cái, sau đó trực tiếp bước chân ra ngoài phòng học.
Mà Trương Phong lúc đi ngang qua bên người Tần Lan, Tần Lan đột nhiên giơ tay túm chặt Trương Phong, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Trương Phong, em nói thật với cô, tiền này rốt cuộc có phải do em trộm hay không?”
“Không phải…”
Trương Phong nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy em đi gặp hiệu trưởng, tuyệt đối không được kích động, cô sẽ dốc hết toàn lực giúp em!” Tần Lan nghiêm túc nói với Trương Phong.
“Cảm ơn cô!”
Trương Phong nghe được lời này của Tần Lan, trong lòng vô cùng cảm động.
…
Vài phút sau, Ngụy Đức Hải và Trương Phong đi tới trước cửa phòng làm việc của hiệu trưởng đại học Giang Thành.
“Cậu chờ ở cửa, tôi đi vào nói…”
Ngụy Đức Hải há miệng đang định nói chuyện.
Trương Phong lại trực tiếp giơ tay đẩy cửa phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó bước vào.
“Thằng nhóc cậu đứng lại cho tôi!”
Ngụy Đức Hải thấy Trương Phong xông vào như vậy, vội vàng hô một tiếng.
Nhưng đã không còn kịp rồi, Trương Phong đi vào phòng làm việc của hiệu trưởng cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đặt mông ngồi xuống ghế sofa đối diện bàn làm việc, thái độ vô cùng hung hăng.
Trước đó trong phòng học vẫn còn sinh viên khác, Trương Phong luôn che giấu thân phận.
Nhưng hiện tại ở trong phòng làm việc, chỉ có hai người Ngụy Đức Hải cùng hiệu trưởng, Trương Phong đương nhiên không cần giấu diếm gì nữa.
“Cậu là ai? Lại dám tự tiện xông vào phòng làm việc của hiệu trưởng hả?”
Hiệu trưởng trường đại học Giang Thành có vẻ cũng bị hành động này của Trương Phong dọa sợ, vẻ mặt có chút phẫn nộ hỏi.
“Tôi tiến vào văn phòng của thầy còn cần gõ cửa sao?”
Trương Phong híp mắt lạnh nhạt đáp lại một câu.
Những lời này của anh vô cùng khí phách, trực tiếp khiến hiệu trưởng đại học Giang Thành Triệu Vĩnh Xương ngẩn cả người.
Thật ra sở dĩ Trương Phong dùng thái độ như vậy đối đãi với Triệu Vĩnh Xương, cũng không phải vì Trương Phong muốn giả ngầu gì đó, mà là vì anh biết hiệu trưởng đại học Giang Thành Triệu Vĩnh Xương thoạt nhìn là dạng chó hình người, trên thực tế hoàn toàn không phải thứ gì tốt.
Triệu Vĩnh Xương không giống Ngụy Đức Hải, không biết kiêng nể gì như thế, nhưng sau lưng người ta cũng làm không ít chuyện táng tận lương tâm, ví dụ như kéo cô giáo trong trường học ra ngoài thuê phòng, còn cố ý lợi dụng học bổng và chứng nhận học vị để làm quy tắc ngầm với sinh viên nữ gì đó v.v.
Chuyện như vậy Trương Phong nghe nói không ít, nhưng đại đa số sinh viên đều chỉ lén nghị luận thôi, không ai dám nói việc này ra ngoài.
Dù sao hiện tại đại học Giang Thành cũng là thiên hạ của Triệu Vĩnh Xương và Ngụy Đức Hải, sinh viên hoàn toàn không muốn đắc tội hai người này.
Nhưng người khác không dám đắc tội, không có nghĩa là Trương Phong không dám!