Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 138: Chừa cho tôi chút mặt mũi



Nhìn dáng vẻ thi nhau xin lỗi của các bạn cùng lớp, Trương Phong vẫn giữ nét mặt vô cùng bình tĩnh.

Mà thời điểm hai người Vương Hùng và Nhãn Kính nhìn Trương Phong, nội tâm bọn họ thổn thức không thôi.

Trương Phong đã là sinh viên trong lớp này suốt ba năm, mà trong khoảng thời gian ba năm này, dù bọn họ có khinh thường vũ nhục Trương Phong thế nào, Trương Phong đều chưa từng phản bác lại lấy một câu, chỉ có hai người vương Hùng và Nhãn Kính là chịu đứng ra nói đỡ Trương Phong mấy câu.

Trong mắt rất nhiều người, Trương Phong chính là một kẻ nghèo hèn để người khác mặc sức trêu chọc.

Nhưng ngày hôm nay, Trương Phong dường như đã biến thành một con người hoàn toàn khác, toàn thân toát lên vẻ khí phách, lại còn trả lại toàn bộ những nhục nhã, tủi hờn mà anh phải chịu trước đó.

Lúc này, Tiết Vũ Nhu nhìn Trương Phong với nét mặt kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp ngập tràn sự khó hiểu.

Bởi vì cô ta thật sự không thể hiểu nổi, tại sao Trương Phong lại muốn che giấu thân phận là một kẻ quyền thế có tiền của anh chứ?

Nếu Trương Phong nói ra thân phận thật sự của anh, thì e là sẽ dọa chết toàn bộ đám sinh viên ở đây cũng nên.

Lúc này Tần Lan vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, mặc dù cô ta cũng không biết thân phận thật sự của Trương Phong là gì, nhưng cô ta có thể hiểu được hành vi ngày hôm nay của Trương Phong.

Trước đó những sinh viên trong lớp này vẫn luôn xem thường Trương Phong, cảm thấy anh chính là một tên nghèo hèn giao cơm hộp, còn thường xuyên lôi chuyện này ra để lăng nhục Trương Phong, những việc này Tần Lan biết hết, nhưng có biết cô ta cũng chẳng thể thay đổi được gì.

Hôm nay, cuối cùng Trương Phong cũng ngẩng đầu lên, tìm được một cơ hội làm người mới, nên đương nhiên anh phải trả lại tất cả sự sỉ nhục trước đây.

Và người bình thường nào cũng sẽ hành động như anh ngày hôm nay thôi.

Lúc này, sắc mặt đám người Trần Văn Văn, Mã Hoành Lượng và Dương Uy xanh mét, bọn họ có chết cũng không thể tưởng tượng nổi, kế hoạch bản thân tỉ mỉ vạch ra lâu như vậy cuối cùng lại đem tới kết cục này.

Vốn dĩ bọn họ còn định lợi dụng chuyện này để trường đuổi học Trương Phong, nhưng ai mà ngờ được, cuối cùng Trương Phong không bị đuổi học, ngược lại bọn họ thì suýt chút nữa bị đuổi thẳng cẳng.

“Tên Trương Phong này rốt cuộc là thế nào? Tại sao hiệu trưởng Triệu lại muốn giúp anh ta?”

Lúc này Trần Văn Văn vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Dương Uy quay đầu liếc mắt nhìn Trần Văn Văn một cái, lúc này anh ta không còn tâm trạng đâu quan tâm những chuyện này nữa, bởi vì anh ta vẫn luôn lo sợ tiếp theo sẽ đến lượt anh ta quỳ xuống trước cửa phòng học để xin lỗi.

Nếu thật sự phải quỳ trước cửa phòng học để xin lỗi Trương Phong, vậy thì sau này anh ta làm sao học tiếp ở cái đại học Giang Thành này nữa đây?

Vài phút sau.

Những sinh viên trước đó buông lời nhục mạ Trương Phong đều thi nhau đứng dậy xin lỗi Trương Phong.

Mà sau khi Trương Phong nghe được mấy lời xin lỗi của những người này, trên mặt lại lộ rõ vẻ bình tĩnh.

Kỳ thật anh yêu cầu những người này xin lỗi, cũng không phải vì muốn trả thù bọn họ, mà chẳng qua là vì anh muốn để bọn họ hiểu một đạo lý.

Trương Phong anh không dễ bắt nạt.

“Không cần ghi cảnh cáo những người này!”

Trương Phong quay đầu nhìn về phía Triệu Vĩnh Xương nói một câu, sau đó đi đến trước mặt hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng, nói với giọng điệu lạnh lẽo: “Các cậu còn đứng thất thần đó làm gì? Còn không mau cút tới quỳ xuống trước cửa phòng học?”

“Trương Phong, có thể đổi nơi khác được không?”

Dương Uy cắn răng, nhìn về phía Trương Phong thấp giọng hỏi.

“…”

Sau khi Trương Phong nghe được những lời này từ Dương Uy, anh cười khẩy một tiếng, sau đó lạnh giọng nói: “Cậu cảm thấy hiện giờ cậu còn tư cách ra điều kiện với tôi sao?”

“Cậu…”

Dương Uy bị câu hỏi của Trương Phong làm cho ngây ngẩn cả người.

“Hiện tại tôi không có tâm trạng nói lời vô nghĩa với cậu, quỳ hay là không quỳ?”

Trương Phong nhìn Dương Uy nói.

“…”

Dương Uy đứng tại chỗ do dự hai giây, sau đó nhìn về phía Trương Phong gật gật đầu.

Trương Phong thấy động tác gật đầu của Dương Uy, anh nhịn không được cười nói: “Tôi còn tưởng cậu khí thế hùng hồn lắm chứ, chung quy vẫn chỉ là một kẻ hèn!”

“Cậu…”

Sau khi Dương Uy nghe thấy những lời Trương Phong nói xong, anh ta trừng mắt liếc nhìn Trương Phong một cái.

“Đi thôi!”

Trương Phong xoay người đi về phía cửa phòng học.

Dương Uy đứng yên một chỗ do dự mất hai giây, sau đó đành cắn răng đi theo Trương Phong ra khỏi phòng học.

Mã Hoành Lượng quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Mị một cái, hít sâu một hơi, sau đó cũng đuổi theo hai người Trương Phong và Dương Uy.

Trên mặt những sinh viên khác có mặt trong phòng học đều lộ rõ vẻ tò mò, hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng có thật sự phải quỳ xuống xin lỗi Trương Phong hay không.

Cho nên mọi người đều mang trong mình tâm thái đi xem trò vui, đi theo ba người Trương Phong tới cửa phòng học.

Chỉ trong chốc lát, trước cửa phòng học chật kín sinh viên.

Trương Phong nhìn hai người Dương Uy và Mã Hoành Lượng bằng nét mặt bình tĩnh.

“Mau quỳ xuống, tôi không có thời gian tiếp tục nhiều lời với các cậu đâu!”

Trương Phong nhìn hai người kia, nói với giọng điệu tùy ý.

“Trương Phong, trước đó tôi hãm hại cậu, là tôi không đúng, nhưng giờ tôi cũng đã nhận sai với cậu rồi, cậu không thể cho tôi một con đường sống sao?”

Mã Hoành Lượng thấy sinh viên vây kín trước cửa phòng học, dường như có ý định rút lui, không muốn quỳ xuống như vậy.

“Hiện tại tôi đưa ra yêu cầu là cậu quỳ xuống xin lỗi, đó xem như đã là cho cậu một con đường sống rồi!”

Trương Phong lạnh giọng nói.

“…”

Mã Hoành Lượng nhìn Trương Phong, hơi do dự, sau đó lại cắn răng thấp giọng nói: “Trương Phong, cậu có thể ép tôi quỳ xuống xin lỗi, nhưng làm vậy tôi còn mặt mũi quay lại lớp học nữa không? Ở đây có nhiều người như vậy, cậu chừa cho tôi chút mặt mũi được chứ?”

“Chừa cho cậu chút mặt mũi sao?”

Sau khi Trương Phong nghe được mấy lời này, anh nhịn không được cười một tiếng, sau đó nói với giọng điệu như đang suy nghĩ gì đó: “Trước đó, thời điểm cậu hãm hại tôi, sao cậu không nghĩ tới chuyện chừa cho tôi chút mặt mũi nhỉ?”

“Tôi…”

“Quỳ xuống cho tôi!”

Trương Phong lạnh giọng, giận dữ hét.

“Bịch!”

Có lẽ Mã Hoành Lượng đã bị khí thế của Trương Phong dọa sợ rồi, nghe thấy tiếng rống giận của anh, hai chân anh ta lập tức mềm nhũn, vậy mà thật sự quỳ gối trước mặt Trương Phong dưới con mắt của tất cả mọi người.

Mọi người thấy Mã Hoành Lượng quỳ gối trước mặt Trương Phong thì ai nấy cũng há to miệng, trên mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ tới cực điểm.

Cái quỳ chân này của Mã Hoành Lượng thật sự chính là một đòn giáng mạnh vào nhân cách anh ta!

Nhưng hiện tại anh ta đã chịu sự sỉ nhục chưa từng có, nhưng sự sỉ nhục này căn bản vẫn chưa bằng một phần vạn sự sỉ nhục mà Trương Phong phải chịu lúc trước.

Lúc trước, Mã Hoành Lượng đi theo Dương Uy bắt nạt coi khinh Trương Phong, nhưng hiện tại, Trương Phong lại khiến Mã Hoành Lượng phải quỳ gối trước mặt mình.

Những sinh viên đứng một bên xem trò vui thấy vậy thì sắc mặt biến đổi hoàn toàn, lúc này bọn họ mới ý thức được, Trương Phong của hiện tại đã không còn giống Trương Phong trước kia nữa rồi.

Sau khi Trương Phong thấy Mã Hoành Lượng quỳ gối trước mặt mình, anh ta nở nụ cười khẩy, sau đó quay đầu nhìn về phía Dương Uy nói: “Cậu ta đã quỳ xuống rồi, cậu còn thất thần ở đó làm gì?”

“Tôi…”

Ánh mắt Dương Uy nhìn Trương Phong có phần dại ra, nét mặt biểu lộ rõ sự rối rắm.

Bởi vì anh ta biết, nếu hôm nay anh ta thật sự quỳ gối trước Trương Phong, vậy thì cả đời này đừng mong còn cơ hội ngẩng đầu lên làm người.

Dương Uy cực kỳ không cam lòng!

Anh ta không cam lòng bản thân lại chịu thua thảm trước loại người như Trương Phong.

“Dương Uy, anh không cần quỳ, em không tin Trương Phong có thể làm gì được anh!”

Đúng lúc Dương Uy đang do dự, Trần Văn Văn đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Dương Uy hô với nét mặt cực kỳ kích động.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.