Mặt khác.
Trương Phong đi theo Hà Vĩnh Quân đến một góc sau khi rời khỏi phòng họp.
Trương Phong hỏi Hà Vĩnh Quân: “Trợ lý Hà, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao không thể gửi tiền?”
“Cậu Trương, hiện tại sếp Phương không có ở công ty, tôi cũng không cách nào liên hệ với ông ấy, nếu như không có sự đồng ý của ông ấy với bên tài vụ thì không thể gửi tiền qua được, dù sao cũng khá nhiều tiền.” Giọng điệu của Hà Vĩnh Quân có chút bất lực, giải thích với Trương Phong.
“Rốt cuộc công ty này là của tôi hay của Phương Chí Hoa? Tôi mới là chủ tịch chân chính, tôi không có tiếng nói sao?”
Trương Phong lúc này có chút kích động, dù sao cũng là thời điểm mấu chốt như vậy, nếu Trương Phong không có cách nào đầu tư vào công ty của Lâm Phỉ Nhi, như vậy, anh có thể thực sự là kẻ dối trá trong lòng Lâm Phỉ Nhi.
“Cậu Trương, cậu là chủ tịch, nhưng hiện tại trong công ty chỉ có tôi và ông Phương biết thân phận của cậu, ông Phương vẫn luôn làm chủ tịch nên số tiền lớn như vậy cần phải được sự chấp thuận của ông ấy.” Hà Vĩnh Quân giải thích.
“Phù…”
Trương Phong nghe vậy không khỏi thở dài, sau đó cắn răng nói: “Vậy hiện tại anh còn có biện pháp nào khác sao?”
“Cách thì tôi có. Nếu anh muốn, anh có thể sử dụng tiền trong tài khoản của mình để đầu tư vào công ty này nếu thực sự cần vội!” Hà Vĩnh Quân nhìn Trương Phong và nói.
“Như thế không được, tôi dùng tiền của mình đầu tư cho Lâm Phỉ Nhi. Lâm Phỉ Nhi nhất định sẽ nghi ngờ số tiền này, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ càng thêm phức tạp!”
Trương Phong trực tiếp phủ nhận ý tưởng này, rồi hỏi: “Bây giờ anh có thể liên lạc với Phương Chí Hoa không?”
“Tôi đã gọi cho ông Phương trước khi đến công ty này, nhưng điện thoại di động của ông ấy đã tắt…” Hà Vĩnh Quân bất lực nói.
“Rốt cuộc tên Phương Chí Hoa đang làm cái quỷ gì vậy? Đến thời khắc mấu chốt lại không thấy đâu!”
Trương Phong nghiến răng nghiến lợi thấp giọng chửi bới.
“Máy bay bị trì hoãn nên chắc bây giờ ông ấy vẫn còn ở trên máy bay! Hay là đi nói với bọn họ ngày mai chúng ta chuyển tiền tới, ngày mai thì nhất định là sếp Phương sẽ đích thân tới.” Hà Vĩnh Quân nhẹ nhàng đề nghị sau khi do dự một lúc.
“Bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy!”
Trương Phong bất lực thở dài, rồi nói tiếp: “Bây giờ anh gọi cho người của Đầu tư Đế Hào yêu cầu họ hủy bỏ hợp tác với nhà họ Thẩm. Nếu anh nói điều này ra thì chắc cũng có thể chứng minh thân phận của anh!”
“Được, tôi sẽ làm ngay!”
Hà Vĩnh Quân nhanh chóng gật đầu, sau đó lấy điện thoại di động ra và bấm số của Phòng quản lý hành chính của đầu tư của Đế Hào.
Một lúc sau, Trương Phong và Hà Vĩnh Quân trở lại phòng họp.
Thấy Trương Phong trở về, Thẩm Phi cười nói: “Trương Phong, anh thương lượng thế nào rồi, tiếp tục lừa dối chúng tôi à?”
Trương Phong thờ ơ liếc nhìn Thẩm Phi và phớt lờ anh ta, nhẹ nhàng nói với Lâm Phỉ Nhi: “Hà Vĩnh Quân nói rằng hiện không liên lạc được với chủ tịch công ty của họ, cô có thể chờ đến ngày mai không?”
“Ha ha ha…”
Thẩm Phi nghe vật, đột nhiên phá lên cười và nói với Lâm Phỉ Nhi: “Nhìn đi Phỉ Nhi, những gì anh nói có đúng không? Anh đã nói tên nhóc này sẽ tiếp tục lừa chúng ta mà! Cái gì mà không thể liên lạc với chủ tịch chứ?”
Trong phòng họp, những cổ đông khác nghe Trương Phong nói như vậy cũng bắt đầu cười ha ha.
“Trương Phong, anh coi chúng tôi là đồ ngốc sao? Hôm qua anh trì hoãn đến hôm nay, hôm nay lại hoãn đến ngày mai, ngày mai anh lại lấy cớ gì lừa gạt chúng tôi? Anh thừa nhận mình không thể tìm thấy nhà đầu tư thì sẽ chết sao?”
Lâm Tiểu Mạn chửi Trương Phong không thương tiếc.
“Chủ tịch công ty chúng tôi còn đang…”
Hà Vĩnh Quân biết anh ta phải chịu trách nhiệm cho sự việc ngày hôm nay, vì vậy anh ta đã mở miệng giải thích.
“Được rồi anh Hà, anh không cần giải thích!”
Tuy nhiên, vào lúc này, Lâm Phỉ Nhi đột nhiên cắt ngang những gì Hà Vĩnh Quân đang nói, sau đó đứng dậy và đi đến trước mặt Trương Phong, hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: “Trương Phong, anh nói thật cho tôi biết, người này là ai, anh tìm tới diễn kịch với anh sao?”
“Không!”
Trương Phong lắc đầu.
“Được!”
Lâm Phỉ Nhi cười khẩy gật đầu, sau đó hét lên với vẻ mặt vô cùng thất vọng: “Trương Phong, đến bây giờ anh vẫn lừa tôi, cuộc đời tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt đấy. Anh đi đi, sau này tôi không muốn gặp lại anh nữa.”
“Phỉ Nhi, tôi…”
“Không nghe tôi nói sao? Chẳng lẽ anh muốn tôi gọi bảo vệ tới đuổi hai người ra ngoài ư?”
Lâm Phỉ Nhi không cho Trương Phong một cơ hội giải thích, bởi vì vừa rồi khi Trương Phong nói rằng ngày mai sẽ chuyển tiền tới, trong lòng cô đã chắc chắn rằng Trương Phong đang nói dối.
“Cô Lâm, tôi thực sự là người của Công ty đầu tư Đế Hào…”
Hà Vĩnh Quân cũng muốn giải thích.
“Tôi không quan tâm, bây giờ tôi không cần các người đầu tư nữa, hai người cút ra ngoài cho tôi!”
Lâm Phỉ Nhi chỉ vào cửa phòng họp và hét lớn với hai người Trương Phong.
“…”
Trương Phong đứng tại chỗ do dự hai giây, sau đó cắn răng xoay người rời đi.
Vốn dĩ Trương Phong muốn giúp Lâm Phỉ Nhi với mục đích tốt, nhưng anh không ngờ lại bị vả nóng mặt thế này.
Anh đã trả giá rất nhiều vì Lâm Phỉ Nhi để đổi lấy việc bị Lâm Phỉ Nhi sỉ nhục hết lần này đến lần khác.
Lúc này Lâm Phỉ Nhi đã nói những lời vô tình với Trương Phong như vậy, anh cảm thấy không cần ở lại chỗ này nữa.
Khi Hà Vĩnh Quân thấy Trương Phong muốn rời đi, anh ta nhanh chóng đi theo Trương Phong và đi về phía bên ngoài phòng họp.
“Vô dụng sẽ mãi là vô dụng, cho dù có giả vờ là phú nhị đại thì điều đó sẽ không bao giờ trở thành sự thật!”
Thấy Trương Phong muốn rời đi, Thẩm Phi không khỏi châm chọc nói.
“Xẹt xẹt xẹt!”
Nhưng mà, ngay lúc Trương Phong vừa muốn đi tới cửa phòng họp, đột nhiên một trận dồn dập tiếng bước chân truyền đến.
Một giây sau, cửa phòng họp bị đẩy ra.
Phương Chí Hoa sải bước vào phòng họp!
Khi Thẩm Phi nhìn thấy Phương Chí Hoa, cả người anh ta như đông cứng tại chỗ, nụ cười trên mặt anh ta lập tức đông cứng lại.
Hà Vĩnh Quân không được coi là nổi tiếng ở Giang Thành, vì vậy không nhiều người biết Hà Vĩnh Quân.
Tuy nhiên, Phương Chí Hoa thì khác, với tư cách là chủ tịch đại diện của Đế Hào, có thể nói ở Trung Quốc ai cũng biết ông ta.
Vì vậy, khi Phương Chí Hoa xuất hiện trong phòng họp, mọi người đều sững sờ, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Cậu chủ… à, anh Trương, ngại quá, tôi vừa với đi công tác ở thủ đô về nên tới hơi muộn!”
Để không tiết lộ danh tính của Trương Phong, Phương Chí Hoa dùng ngữ điệu như đang nói với một người bạn.
“Không sao!”
Trương Phong nhàn nhạt nói.
Sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa Trương Phong và Phương Chí Hoa, mọi người càng khiếp sợ hơn.
Bởi vì họ không bao giờ nghĩ rằng Trương Phong sẽ quen biết Phương Chí Hoa!
Cả phòng họp lập tức rơi vào sự im lặng chết chóc, khiến người ta có chút sợ hãi.