Hồ Sơ Bóng Tối

Chương 4: Hồ Sơ Bóng Tối



Chúng tôi trở về khi trời đã vào nửa đêm, ký túc xá của Thảo Nguyên đã đóng cửa giờ này nên cô ta đành phải tá túc lại chỗ tôi.

Nơi tôi sinh hoạt thường ngày là một căn hộ sinh viên nằm ngay gần cổng sau của trường đại học Huy Vũ. Khi cô ta bước vào trong khu nhà, mấy người bạn ở cùng dãy đang tụ tập uống bia trước sân đều nhất loạt quay ra nhìn, cả đám không hẹn mà cùng im bặt.

Tôi có thể hiểu được phản ứng của bọn họ lúc này. Thảo Nguyên tuy là một con người lập dị, nhưng không thể phủ nhận cô ta rất xinh đẹp, là một trong những ứng cử viên sáng giá nhất của tốp hoa khôi trường.

Và một hoa khôi lộng lẫy như thế lại về cùng tôi vào nửa đêm, thậm chí còn ở lại qua đêm, ai mà không sốc cho nổi?

Thảo Nguyên vẫn không để lộ chút cảm xúc nào trên khuôn mặt, có lẽ cô ta thậm chí còn chẳng quan tâm đến những điều có thể dẫn đến tai tiếng ấy. Ngay khi tôi mở cửa, cô ta liền bước vào luôn mà không cần mời mọc.

Căn hộ của tôi cũng chẳng có gì đáng nói, nó đầy đủ các tiện nghi và vô cùng đẹp đẽ, là loại đắt nhất đối với sinh viên.

Thực ra nhà tôi cũng chẳng có khá giả gì, bố mẹ tôi chỉ là những công nhân viên chức bình thường. Căn hộ mà tôi đang ở là do chú Ân bố trí, chú ấy là bạn thân nhất của bố tôi, tôi chỉ biết rằng chú ấy đang làm cho một tổ chức nghiên cứu đặc biệt của Chính phủ nên cực kỳ giàu có.

Nghe nói chú ấy nợ ơn gia đình tôi nên đã chu cấp cho tôi tiền ăn học và để tôi tùy ý sử dụng căn hộ đắt tiền này đến khi tôi tốt nghiệp.

“Bà muốn ở tầng một hay gác lửng?” Tôi hỏi Thảo Nguyên trong khi đổ bột cà phê vào trong cốc.

“Sao cũng được.” Thảo Nguyên nhìn vào cốc cà phê trong tay tôi. “Ông định uống thứ đó vào giờ này?”

Tôi gật đầu. “Nó khiến tôi tỉnh táo hơn.”

“Tỉnh táo hơn để làm gì vào cái giờ này?”

“Để khiến tôi không gặp ác mộng và có một giấc ngủ yên ổn.”

Thảo Nguyên rủ mắt, cô ta nhìn tôi thêm vài giây trước khi bước vào trong nhà tắm. “Tôi không có quần áo.”

“Người ở nhà bên là nữ, tôi sẽ sang đó mượn quần áo về.”

Khóe miệng Thảo Nguyên hơi cong lên, cô ta gật nhẹ đầu. “Cảm ơn ông.”

Tôi nhấc cốc cà phê thử một ngụm nhẹ rồi sang nhà bên gõ cửa, đúng như tôi nghĩ, giờ này chị ấy vẫn chưa ngủ, có lẽ vẫn đang cặm cụi sáng tác.

Cửa mở, một cô gái trẻ bước ra nhìn tôi, chị có mái tóc dài buộc gọn vắt chéo sang một bên, đôi mắt một mí hơi trầm buồn nhưng lại rất hợp với khuôn mặt, cảm giác cô ấy rất vui khi trông thấy tôi.

“Công việc sáng tác dạo này của chị thế nào?”

Quên không nói, cô gái trước mắt tôi tên Trần Ngân Hà, sinh viên năm ba đại học Huy Vũ, là một tác giả mạng khá nổi tiếng trong việc sáng tác các tác phẩm thuộc thể loại kinh dị, trinh thám.

Ngân Hà ngáp một cái rõ to, mệt mỏi hỏi tôi: “Vẫn vậy, có chuyện gì à?”

“Em muốn mượn một chút quần áo nữ cho bạn mặc, hứa là khi trả lại nó sẽ thơm tho như lúc đầu.”

Ngân Hà khẽ đảo mắt sang cửa nhà tôi, hỏi nhỏ: “Ai thế, bạn gái em à?”

“Là Vũ Thảo Nguyên.”

Khỏi cần phải thêm niên khóa hay tên khoa, chị ta đã ngay lập tức giật mình sửng sốt. “Thật à, Vũ Thảo Nguyên đang ở bên đó thật luôn?”

Tôi không giải thích gì nhiều mà chỉ im lặng gật đầu.

Thấy tôi không nói thêm gì nữa, Ngân Hà đành tự trấn tĩnh lại rồi vào nhà lấy quần áo. “Đây, bảo em ý khỏi cần giặt mà cứ trả lại là được, mấy khi được hoa khôi hạ mình để mặc mấy cái rẻ rách này đâu chứ.”

Tôi gật đầu cho có lệ rồi cầm lấy mớ quần áo, không phủ nhận việc Thảo Nguyên đôi lúc cư xử hệt như đám tiểu thư nhà giàu kênh kiệu, tuy nhiên cô ta tuyệt đối không phải kiểu người mà dư luận trong trường vẫn thường hay đồn thổi.

Tôi đặt quần áo trước cửa nhà tắm rồi đem laptop lên gác lửng, sau đó truy cập vào Arcane[1], tôi muốn hỏi chú Ân một số chuyện về sinh vật kỳ dị gần đây.

[1]: Mạng xã hội phổ biến nhất của Yến Nam (Một đất nước giả tưởng do tác giả tạo ra).

Đầu bên kia không hồi đáp, tôi nghĩ là giờ này chú đang bận nghiên cứu thứ gì đó hoặc là đã đi ngủ rồi.

Đang loay hoay với mớ thông tin ít ỏi trên mạng, Thảo Nguyên chợt bước lên gác lửng, cô ta hơi ngạc nhiên khi trông thấy tôi. “Tưởng ông ngủ dưới kia?”

Tôi gập laptop lại, đi vòng qua cô ta. “Tôi lên đây bắt wifi, dưới kia mạng hơi kém.”

“Cảm ơn vì chỗ quần áo nhé.” Giọng Thảo Nguyên dường như mềm mỏng hơn khi nói ra lời này, hoặc chỉ là do tôi tưởng tượng.

Tôi đi xuống cầu thang một đoạn, rồi quay người chỉ tay lên đầu mình. “Máy sấy tóc tôi cất trong ngăn bàn cạnh giường, để vậy đi ngủ sẽ bị đau đầu đấy.”

Thảo Nguyên chỉ gật đầu, cô ta không nói gì thêm mà lên thẳng giường nằm.

Tôi đi xuống dưới nhà, kiểm tra lại hết các cửa nẻo một lượt rồi mới tắt điện đi ngủ.

Trong bóng tối dày đặc, tôi cảm giác dường như có một sinh vật đang nhìn chòng chọc vào mình. Tôi vội bật đèn flash của chiếc điện thoại, lia về phía góc phòng.

Là một chú mèo nhỏ, không biết nó làm cách nào để chui vào đây sau khi tôi đã kiểm tra toàn bộ mọi thứ.

Tôi bước đến, cúi người định tóm lấy gáy con mèo. Nó bỗng nhiên xù lông gầm gừ với tôi, tôi giật mình thu tay lại, khắp lòng bàn tay chi chít đầy những lỗ hổng.

Máu tươi đen ngòm chảy ra ào ạt từ những cái lỗ trong lòng bàn tay, tôi chết lặng, vết thương đau đớn như thể da thịt bị nghiền nát.

Tôi ngã khuỵu, chiếc điện thoại rơi xuống tắt ngấm. Bị bóng đen mờ ảo bao phủ, tôi như kẻ mù không thể xác định được phương hướng.

Rõ ràng đó là một con mèo, thế mà khi tôi chạm tay vào thân thể nó, bộ lông lại trở nên sắc nhọn giống như loài nhím.

Tôi ngẩng đầu nhìn lại chỗ con mèo, nó vẫn còn ở đó, tuy nhiên đôi mắt lại không hề sáng quắc như thông thường.

Nó không phải con mèo.

Một bàn tay dài ngoẵng dị hợm nặng nề đặt lên vai tôi, khiến tôi chẳng thể nhúc nhích, “con mèo” trước mắt đã biến đổi thành một thứ to lớn hơn và đáng sợ gấp bội.

Khi hơi thở hôi thối của thứ đó khò khè ngay trước mũi tôi, tôi mới nhận ra gương mặt nó đang kề cạnh.

Một giọng nói khản đặc rít lên: “Đừng coi thường bọn ta, loài người.”

Ngay khi giọng nói kia vừa dứt, bả vai tôi lập tức cảm nhận được cơn đau nhức nhối đến thấu xương, máu róc rách chảy ra từ các khớp, ướt đẫm cả một nửa thân người.

Giật mình tỉnh giấc từ chiếc ghế sô pha, tôi hoảng hốt quay đầu nhìn khắp xung quanh, mọi thứ vẫn bình thường, các vết thương của tôi cũng chưa từng tồn tại.

Thì ra chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ.

Bấy giờ tôi mới cảm thấy vô cùng đau đầu, có lẽ là do một đêm mà bị đập vào đầu đến tận hai lần.

Tôi mở đèn flash, âm thầm trèo lên gác lửng. Thảo Nguyên vẫn say giấc nồng, khuôn mặt cô ta lúc ngủ trông có vẻ dễ nhìn hơn thường ngày.

Tôi trở lại dưới nhà để kiểm tra một lần nữa, có lẽ bản thân đã quá mệt mỏi nên mới ngủ quên trên sô pha.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm để pha cà phê, nhưng hóa ra còn có người mở mắt trước cả tôi.

Tôi nhìn sang bên cạnh bàn làm việc, Thảo Nguyên đang cặm cụi ghi chép thứ gì đó trong một cuốn sổ nhỏ.

“Đang viết gì thế?”

Thảo Nguyên không hề giật mình, có vẻ như chẳng phải nội dung xấu hổ gì, cô ta cũng không ngẩng đầu lên nhìn tôi. “Về những gì mà chúng ta đã gặp tối qua.”

“Đưa tôi xem.” Tôi đi đến trước bàn làm việc.

Thảo Nguyên liền dừng bút, cô ta dịch cuốn sổ sang một bên để tôi nhìn được rõ.

“Vẫn còn thiếu.” Tôi nói rồi cầm cuốn sổ lên. “Nếu bà muốn tôi có thể viết lại đầy đủ trải nghiệm của tôi kể từ khi câu chuyện kỳ quái này bắt đầu.”

“Được.” Thảo Nguyên ngẫm nghĩ một lát trước khi trả lời. “Thực ra tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu như cả hai đều dùng nó.”

Tôi thầm đồng ý trong lòng, tôi nghĩ điều này cũng khá tốt, như thế tôi sẽ có nhiều dữ liệu hơn để điều tra về vụ thảm sát một năm trước.

“Mỗi khi tôi hoặc ông gặp một Mystic, chúng ta sẽ ghi chép lại vào cuốn sổ và cùng nhau tìm hiểu xem liệu nó có liên quan gì đến vụ thảm sát một năm trước hay không.”

“Mystic?” Tôi hơi ngỡ ngàng trước thuật ngữ mới mẻ này của Thảo Nguyên.

“Đó là tên tôi dùng để ám chỉ những thực thể kỳ bí đang lẩn trốn trong ‘khu rừng đen tối’.” Cô ta trả lời với không một chút cảm xúc nào trên khuôn mặt.

“Đúng là ngành Ngôn ngữ Anh có khác, bà thật biết cách đặt tên.”

Thảo Nguyên không phản ứng gì với lời châm chọc của tôi, cô ta đặt một ngón tay lên cuốn sổ. “Tôi đã đặt tên cho đám sinh vật kỳ dị rồi, giờ ông có muốn đặt tên cho cuốn sổ không?”

Tôi hơi ngẩn người, cô ta thực sự đã coi cuốn sổ đó là của chung giữa hai người.

“Vậy thì gọi nó là Hồ Sơ Bóng Tối PV đi.” Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi nói. “Viết tắt từ họ của hai chúng ta, Phạm và Vũ.”

“Được.” Thảo Nguyên đồng ý không chút do dự. “Trưa nay tôi sẽ đặt một cuốn sổ khác có khóa bảo vệ, hãy hứa là chỉ có hai chúng ta mới biết mật khẩu.”

Buổi trưa, khi các lớp đang dần tan học hết, tôi nán lại trên hành lang một lúc, quan sát toàn bộ sân trường phía dưới.

Hôm nay, Duy không đi học. Tôi đã nhắn tin và gọi điện rất nhiều nhưng cũng chẳng thấy cậu ta hồi âm.

Cậu ta vốn không có bạn bè thân thiết nào, vì thấy tôi có vẻ thân thiện mà kể cho tôi nghe câu chuyện về mẹ cậu ấy.

Vẫn chưa thấy có lời đồn nào xuất hiện xung quanh khu nhà của Duy hay trên lớp, tôi đoán sau khi tôi và Thảo Nguyên đuổi theo sinh vật kia vào đêm qua, cậu ta đã dọn dẹp lại mọi thứ.

Nhưng với một người vừa mới mất mẹ và chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng như thế, cậu ta còn tâm trí để làm việc đó sao?

Một cảm giác bất an chợt dấy lên trong tôi, tôi quyết định đi đến nhà Duy để kiểm tra.

Tôi đi mà không nói với Thảo Nguyên, tôi chỉ muốn chứng thực dòng suy nghĩ đang không ngừng chảy qua tâm trí.

Tôi đi đến trước thềm nhà Duy, gõ cửa vài ba lần trước khi nhận ra cửa không hề khóa.

“Duy à, ông đang ở đâu thế?”

Không có tiếng hồi đáp nên tôi đã tự ý đi kiểm tra một lượt, để rồi nhận ra căn nhà này đã chẳng còn dấu vết nào của Duy.

Cậu ta đã đi đâu? Một câu hỏi lơ lửng treo trên đầu tôi, nhìn tình trạng này của căn nhà tôi chắc hẳn cậu ta sẽ không còn quay lại nơi đây nữa.

“Chỉ dọn sạch dấu vết của Mystic và vẫn giữ ngôi nhà nguyên trạng, có vẻ cậu ta sẽ chẳng còn quay lại đây nữa.” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên sau lưng tôi, chẳng cần phải quay đầu lại tôi cũng biết đó là ai.

“Bà cũng có suy nghĩ như tôi nên mới đến đây à?”

Thảo Nguyên đi vòng qua tôi, cúi người quan sát thật kỹ chỗ sàn nhà nơi con quái vật bị đốt cháy đêm qua. “Thật sự quá sạch sẽ, giống như người dọn dẹp đã sử dụng tà thuật.”

“Vậy bà nghĩ sao về sự mất tích của Duy?”

Thảo Nguyên ngẩng đầu, ánh mắt cô ta nhìn như thể muốn xuyên thấu khuôn mặt tôi. “Có thể cậu ta bị một thế lực nào đó bắt giữ ngay khi chúng ta vừa rời đi.”

Tôi ngắt lời cô ta: “Hoặc là cậu ta chính là đồng loại của sinh vật nọ.”

“Suy nghĩ lạnh lùng thật.” Đôi mắt Thảo Nguyên ánh lên chút ngạc nhiên. “Tôi cứ nghĩ ông sẽ nghĩ tốt cho bạn mình.”

Tôi không hiểu vì sao cô ta lại có thể sử dụng hai chữ “lạnh lùng” với người khác, trong khi khuôn mặt đang bày ra cái biểu cảm vô hồn ấy.

“Tật xấu của tôi là luôn nghĩ đến các trường hợp tồi tệ nhất.” Tôi cười nhạt. “Mà thực ra bà cũng có suy nghĩ đấy phải không? Vì cậu ta là bạn tôi nên bà mới tránh nói ra điều này.”

“Sắc sảo thật.”

Tôi nhìn thấy đuôi lông mày Thảo Nguyên hơi giãn ra khi nói câu này, đó có phải ngôn ngữ cơ thể thể hiện rằng cô ta đang hài lòng?

“Vậy giờ thế nào đây?”

Thảo Nguyên còn chưa kịp trả lời, điện thoại trong túi quần tôi chợt rung lên thông báo có tin nhắn mới.

Tôi rút điện thoại ra xem, người gửi là chú Ân.

“Khi nào rảnh thì tới đây, chú có đầy đủ thông tin về sinh vật này.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.