Xin chào, tôi là Thảo Nguyên.
Hôm nay tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện về mỹ phẩm kỳ dị nhất trong lịch sử loài người.
Sáng sớm, khi tôi đặt chân tới hành lang, những tiếng xôn xao đã vang ra từ trong lớp.
Không hiểu có chuyện gì mà trong lớp náo nhiệt thế. Tôi tự hỏi trong khi đẩy cửa lớp bước vào.
Không ai chú ý đến tôi, toàn bộ sinh viên đều tập trung lại một chỗ cuối góc lớp. Bọn họ trông như đang chứng kiến một chuyện hết sức kinh ngạc.
Tôi cũng không tránh nổi cơn tò mò, chậm rãi đi đến cuối lớp. Phải cố gắng lắm tôi mới len lỏi được tới tâm điểm của sự chú ý. Thì ra, thứ mà họ đang vây quanh là cô bạn học tên Thu Hường của tôi.
Ban đầu tôi vẫn chưa nhận ra có điều gì bất thường, cho đến khi nhìn lên gương mặt cô ấy. Giống như những người khác, tôi bị làm cho kinh ngạc suýt nữa đã thốt lên thành tiếng.
Đầu tiên phải kể đến dáng vẻ trước đây của Thu Hường, cô ấy vốn là người có ngoại hình không mấy thu hút. Gương mặt cô lúc đó sạm đen và thô ráp, làn da sần sùi rất nhiều mụn trứng cá.
Nhưng Thu Hường đang ngồi trước mắt tôi lúc này khác biệt hoàn toàn. Da mặt cô ấy bây giờ còn trắng hơn cả những hot girl đang nổi trên mạng, mịn màng hơn trước rất nhiều. Đám mụn trứng cá xấu xí trên gương mặt cô cũng không cánh mà biến đi đâu mất sạch.
Điều kỳ lạ nhất ở đây là sự thay đổi rõ rệt này đến với Thu Hường chỉ sau một đêm.
“Cậu làm thế nào mà có làn da đẹp như vậy chỉ sau một đêm thế?” Một bạn học nữ lên tiếng, trông cô ấy có vẻ nóng ruột muốn biết nguyên nhân.
Sau một hồi bàn tán xì xào, nhân vật chính của đám đông đã quyết định lên tiếng: “Nói ra chắc các cậu không tin đâu. Hôm qua khi mình đang trên đường trở về nhà, bỗng từ đâu xuất hiện một ông chú bước tới chặn đường. Sau đó, ông ta đưa cho mình một hộp mỹ phẩm in hình nhiều họa tiết rất đẹp mắt, nói là sản phẩm mới ra của công ty ông ta và muốn mình dùng thử miễn phí.”
“Thật á, cậu có nói điêu không thế?” Một bạn học nữ khác lên tiếng.
“Đó, mình đã bảo là các cậu sẽ không tin rồi mà.”
“Hừm, xạo chắc luôn! Có mà cậu không muốn tiết lộ cho bọn mình biết thì có. Đời nào lại có loại mỹ phẩm tốt đến vậy, đã thế lại còn cho cậu dùng thử miễn phí nữa chứ. Tại sao không có ai khác nhận được nữa?”
Bạn học nữ kia nói xong, những người khác cũng gật gù tán thành. Họ đều cho rằng Thu Hường vì không muốn những người khác cũng trở nên xinh đẹp giống mình, nên đã quyết định giữ bí mật cho sự biến hóa thần kỳ này.
Tiết học còn mười phút nữa mới bắt đầu, tôi rút điện thoại ra lên mạng giết thời gian. Tuy nhiên, không biết vì lý do gì, ngón tay của tôi lại vô thức nhấp vào trình duyệt web.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, tôi quay xuống nhìn Thu Hường. “Thu Hường, công ty của ông chú kia tên là gì thế?”
“Ừm, mình cũng không nhớ rõ cách viết, chỉ nhớ mang máng ông chú kia đọc là I-rê-won thì phải.”
“I-rê-won á? Sao nghe giống tiếng Hàn thế nhỉ?” Bạn học nữ ban nãy bỗng chen vào, cô ấy cau mày khó hiểu. “Đúng là mỹ phẩm của Hàn Quốc thì xuất sắc thật đấy, nhưng mà để thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm thế này thật không tưởng.”
Đúng là như vậy thật. Tôi thầm nghĩ trong khi gõ cái tên “I-rê-won” vào thanh tìm kiếm trên web. Rất nhanh, một loạt kết quả hiện ra. Nhưng chẳng có bất kỳ thông tin nào cho thấy có một công ty như vậy tồn tại.
Tôi nhìn Thu Hường chăm chú, trông cô ấy vẫn hồn nhiên như thường ngày, chẳng có gì cho thấy là cô ấy đang nói dối cả. Tuy nhiên, những điều ấy vẫn có thể che giấu đi bằng cách nào đó. Và tôi thì không phải là chuyên gia tâm lý.
Bỏ qua tất cả chuyện đó qua một bên, tôi thật sự không mấy quan tâm đến cái hộp mỹ phẩm bí ẩn đấy. Thứ duy nhất tôi sử dụng thường ngày là một thỏi son kem dòng Innisfree. Phải nói là tôi khá may mắn khi sinh ra đã có một làn da đẹp tự nhiên, khiến khối người phải ghen tị khi đi bên cạnh.
Chỉ là tôi hơi thấy tò mò về sự thần kỳ của hộp mỹ phẩm kể trên. Liệu nó có liên quan gì đến những chuyện kỳ bí xảy ra gần đây hay không?
Nói cách khác, liệu nó có phải một Mystic như [Thói quen kỳ lạ] hay không?
Nghĩ đến đây sống lưng tôi bất giác ớn lạnh không dám tiếp tục nữa. Tôi cất điện thoại vào lại túi và chờ đợi giáo viên lên lớp.
Ba tiết học buổi sáng trôi qua nhanh như gió thổi, sau khi được giáo viên đứng lớp đồng ý, chúng tôi xách cặp ra về.
Tôi không về phòng ngay, mà ngồi lại ghế đá kê gần hồ của trường. Đang cảm nhận những luồng gió Thu mát mẻ quạnh hiu, tôi chợt nghe thấy có tiếng bước chân sau lưng mình.
“Tự dưng nay không về phòng mà lại ngồi ở ghế đá thế?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi quay đầu lại.
Quần áo hợp mốt, thân hình cân đối. Dưới vầng trán trắng trẻo lộ ra hàng lông mày thanh mảnh, đôi mắt tuyệt đẹp nhưng trông vô cùng thiếu sức sống. Gương mặt hài hòa và sắc nét, đẹp như một bức chân dung nghệ thuật. Đây đích thị là Phạm Minh Vũ trong “truyền thuyết” rồi.
Nếu đã đọc những trang đầu tiên của Hồ Sơ Bóng Tối chuyên ghi chép những Mystic, chắc hẳn mọi người cũng đã biết Minh Vũ là ai.
Sau sự kiện Mạo Quỷ chiếm đoạt da người, chúng tôi đã hết sức cảnh giác đề phòng kẻ đồng loại đội lốt Duy, nhưng kể từ đó đến nay vẫn chưa thấy hắn xuất hiện lại.
Giống như đã nói ở vụ án trước, Hồ Sơ Bóng Tối PV do chúng tôi lập nên có vai trò ghi chép lại những Mystic đã xuất hiện với cá nhân đầu tiên tìm ra nó, sau đó chuyển tiếp qua cho người còn lại. Vốn dĩ chúng tôi làm điều này là để dễ điều tra hơn, xem thử có thể tìm ra manh mối hữu ích nào về thảm kịch của một năm trước hay không.
“Sao thế? Bà vẫn còn chưa hồi phục sau chuyện lần trước à?” Thấy tôi không đáp lời, Minh Vũ liền cất tiếng lần thứ hai.
“À không, tôi quên chuyện đó rồi.”
“Thế thì sao lại ngồi ngẩn ra thế? Chẳng giống bà thường ngày chút nào.”
“Vũ này.” Tôi suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Ông có tin trên đời này có một loại mỹ phẩm có thể thay đổi hoàn toàn gương mặt chỉ sau một đêm không?”
Minh Vũ cau mày, hỏi lại tôi: “Ý bà là thay đổi như thế nào?”
“Đang từ một làn da sạm đen và đầy mụn trứng cá, sau một đêm liền biến thành trắng trẻo mịn màng.”
“Vớ vẩn. Làm gì có chuyện thần kỳ ấy?”
“Thế mà tôi vừa mới trông thấy một trường hợp đấy.” Tôi nghiêm túc nói.
Minh Vũ chợt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt cậu ta cũng dần trở nên nghiêm túc. Có lẽ cậu ta cũng có linh cảm giống tôi.
“Kể rõ hơn đi.”
Tôi gật đầu và bắt đầu kể cho cậu ta nghe toàn bộ về chuyện sáng nay. Nghe xong, không biết cậu ta nghĩ gì mà chỉ ngồi im lặng vẻ rất suy tư.
Tôi không muốn phá vỡ mạch suy nghĩ của cậu ta nên để mặc Minh Vũ ngồi đó, còn bản thân hướng ánh mắt về phía hồ nước đen ngòm trước mặt.
Một hồi lâu sau, Minh Vũ chợt lên tiếng: “Có giống với vụ án lần trước hay không tôi không dám chắc. Nhưng tôi có linh cảm chuyện này cũng có điều gì đó bất ổn.”
Thực ra, Minh Vũ đã nói ra suy nghĩ của cả hai chúng tôi, tôi cũng cảm thấy hộp mỹ phẩm mà Thu Hường đang sử dụng ẩn chứa một bí mật nào đó vô cùng bất ổn.
“Không có gì nữa thì tôi về nhé.” Minh Vũ nói xong liền đứng dậy rời đi.
Tôi định kéo cậu ta lại bàn luận thêm một lúc nữa, nhưng chợt nhận ra bây giờ cũng đã sắp đến giờ cơm trưa, nên đành cứ thế để cậu ta rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Minh Vũ đang khuất dần trên con đường trước mặt, tôi thầm nghĩ, lần trước nếu không nhờ cậu ta cứu tôi một mạng, giờ này chắc tôi cũng chẳng còn nhàn rỗi để mà ngồi đây ngắm cảnh thế này.
Cho nên tôi vẫn nghĩ không nên làm phiền cậu ta quá nhiều, xét từ lần đầu tiên gặp Minh Vũ đến giờ, vẫn là cậu ta giúp đỡ tôi nhiều hơn. Thế nhưng cậu ta lại luôn miệng nói: “Vậy là lần này chúng ta hòa rồi nhé.”
Đợi đến khi Minh Vũ đi khuất hẳn, tôi mới đứng dậy về phòng.
Buổi chiều, tôi có năm tiết học trên giảng đường bắt đầu từ khá sớm. Hơn 1 giờ chiều, tôi đã lên ghế đá gần hồ của trường để ngồi đợi.
Đang hòa mình vào điệu nhạc phát ra từ tai nghe điện thoại, tôi bỗng trông thấy một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế đá phía bên kia hồ.
Ông ta mặc một bộ vest văn phòng màu đen tuyền, thắt cà vạt đỏ, bên cạnh ghế ngồi còn có thêm một chiếc cặp da cùng màu trang phục. Với ngần ấy những chi tiết vô cùng bình thường tôi sẽ chẳng bao giờ chú ý đến, nếu như ông ta không nhìn tôi chằm chằm như bây giờ.
Tôi tưởng ông ta đang tìm kiếm ai đó sau lưng mình nên ban đầu cũng không để ý tới, nhưng hai ba lần tôi quay mặt đi chỗ khác rồi nhìn lại vẫn thấy người đàn ông đang dõi theo mình.
Bắt đầu từ sự ngạc nhiên, tôi dần cảm thấy hơi sợ, dường như việc ông ta nhìn tôi là có chủ đích.
Đúng lúc tôi chuẩn bị đứng dậy rời đi, đột nhiên không còn thấy người đàn ông kia nữa, một cảm giác kỳ quái trào dâng trong tôi.
Kỳ lạ, xung quanh chỗ ông ta ngồi không hề có bất kỳ góc khuất nào, không lý gì trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế lại có thể biến mất hoàn toàn được.
Cứ như thể ông ta chưa bao giờ ngồi đó vậy.
Chợt, một giọng nói khản đặc vang lên bên tai khiến tôi giật mình: “Xin lỗi, xin hỏi cháu có thể cho ta ít thời gian được không?”
Cảm nhận được một thứ gì đó nguy hiểm đang ập đến, tôi vội vã xoay đầu về phía giọng nói.
Một dòng điện chạy dọc qua sống lưng lan tới tận đỉnh đầu, khiến cả cơ thể tôi rét run. Tôi đứng chết lặng, trân trối nhìn người đang đứng trước mặt.
Người đàn ông trung niên có ánh nhìn dị hợm bây giờ đang đứng trước mặt tôi. Khoảng cách của cả hai chỉ ngang bằng chiều dài của một chiếc ô tô. Ông ta nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt mở to không hề chớp lấy một cái.
Điều kỳ quái nhất là để đi từ vị trí bên kia hồ sang chỗ tôi phải mất ít nhất là hai phút. Kể cả có chạy hết tốc lực cũng rơi vào khoảng đâu đó là mấy chục giây.
Thế nhưng người đàn ông này lại có thể biến mất hoàn toàn không một vết tích, và xuất hiện trở lại trước mặt tôi trong chưa đầy năm giây. Tôi còn chẳng thấy ông ta di chuyển qua đây bằng cách nào.
“Xin lỗi, xin hỏi cháu có thể cho ta ít thời gian được không?” Người đàn ông lặp lại câu nói một lần nữa, nội dung nghe rất lịch sự, nhưng khi đem kết hợp với chất giọng và ánh mắt quái đản của ông ta, khiến câu hỏi này tự dưng trở nên đáng sợ vô cùng.
Tôi vẫn đứng yên tại chỗ, cổ họng tạm thời bị tắc nghẹn chưa thể cất tiếng. Trong lúc này, đại não của tôi đang phân vân liệu có nên ra lệnh cho cơ thể bỏ chạy hay không.
“Xin lỗi, xin hỏi cháu có thể cho ta một ít thời gian được không?” Người đàn ông vẫn nhìn tôi chằm chằm, đã hơn một phút trôi qua mà ông ta vẫn chưa hề chớp mắt lấy một cái, con ngươi bây giờ đã vằn lên những tơ máu.
“Được…” Khó khăn lắm tôi mới thốt ra được một từ, tôi không dám tưởng tượng nếu mình phớt lờ ông ta sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Người đàn ông mở chiếc cặp da, lấy ra một hộp màu đen trông rất đẹp. “Ta là nhân viên của công ty mỹ phẩm I-rê-won, đây là sản phẩm mới ra của chúng ta, cháu có muốn trở thành đối tượng thử nghiệm không?”
Tôi kinh ngạc mở to mắt, không ngờ chuyện này lại hy hữu đến với tôi như vậy. Trong khi biết bao những bạn học khác đang cố truy lùng tìm mua nó trên mạng, bây giờ nó lại đột ngột dâng đến tận tay tôi.
“Có phải làm thủ tục gì không?”
“Không cần, không cần.” Người đàn ông lắc đầu, gương mặt không lộ ra chút cảm xúc nào. “Cháu chỉ cần nhận lấy hộp mỹ phẩm này rồi cứ thế mà mang về dùng.”
Nói xong, người đàn ông bước tới đặt vào tay tôi hộp mỹ phẩm rồi xoay gót rời đi, ông ta bước rất bình tĩnh khoan thai nhưng tốc độ lại nhanh vô cùng, loáng một cái, tôi đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng ông ta đâu nữa.
Ban đầu, tôi định từ chối người đàn ông bí ẩn kia vì dù trông thế nào ông ta cũng có vẻ nguy hiểm, nhưng khi nghĩ kỹ lại biết đâu nó có thể sẽ giúp ích cho tôi trong tương lai?
Chỉ còn mình tôi ở lại trên hồ, tôi bèn nhấc hộp mỹ phẩm trong tay lên quan sát thật kỹ. Chiếc hộp hình trụ có màu đen huyền ảo, với vô số những họa tiết bắt mắt được in xung quanh. Điểm làm tôi chú ý nhất là ở phần nắp hộp có dấu in ấn của công ty sản xuất ra nó.
“Erehwon.”