Boss Là Nữ Phụ

Chương 73: Thế giới tu chân (22)



Bởi vì có người quen, vì vậy cái này đúng là chưa đánh đã thành, Thời Sênh được Lâm Nhất Nhất mời vào bên trong Phiêu Miểu Tông.

Một vài người cho dù trên mặt lộ vẻ phẫn nộ nhưng cũng không dám phát ra ngoài, Diệp Thanh Thu không có ở trong Phiêu Miểu Tông, Lâm Nhất Nhất bây giờ vừa là đệ tử thân truyền của phong chủ Thiên Tẫn Phong lại vừa kiêm chức Phong chủ phu nhân, bọn họ nào dám trêu chọc.

Quan trọng nhất là, bọn họ không thể ngăn cản được!

Được rồi, cho dù có can ngăn được, nhưng chỉ trong chớp mắt Lâm Nhất Nhất sẽ mang theo phong chủ Thiên Tẫn Phong đến tìm phiền toái, đơn giản là đem sự tinh hoa của không biết xấu hổ phát huy đến cực hạn.

“Vậy mà sư phụ lại đi rồi?” Đây là kết quả mà Thời Sênh hoàn toàn không ngờ tới.

Ngọc Tiêu rời khỏi Phiêu Miểu Tông, bây giờ phong chủ của Thiên Tẫn Phong là Bạch Lang.

“Vâng, lúc trước chuyện của người vừa truyền về, sư tôn liền rời đi. Ban đầu còn truyền về một vài tin tức, về sau thì không còn tin tức nữa. Sư thúc, năm đó ở Đồng Sơn Phái đã là xảy ra chuyện gì? Vì sao những người đó nói người luyện tà công?”

Luyện tà công?

Thời Sênh nhướn mày, “Nói cho ta biết, bọn họ nói ta như thế nào?”

Năm đó cô dùng cái phương pháp kia để rời đi, Long Quyết và Diệp Thanh Thu chẳng biết thế nào liền náo loạn lên, hai người còn đánh một trận, sau đó Long Quyết trở về Tiên giới, Diệp Thanh Thu cũng trở về Phiêu Miểu Tông.

Lời đồn đãi về Thời Sênh cũng truyền ra từ lúc đó.

Nói nàng bắt nữ đệ tử thủy linh căn để luyện một loại tà công nào đó, sau đó lại bị người khác phát hiện, hàng loạt các môn phái bao vây để tiêu diệt, cuối cùng lại để nàng chạy thoát.

Lúc đó cũng không thiếu người tìm nàng khắp nơi.

“Diệp Thanh Thu và Long Quyết đánh một trận?”

Nam nữ chính vậy mà lại đánh một trận, xem ra hy vọng trước đây của cô là muốn làm cho nam nữ chính hận nhau, giết nhau cũng không phải là mơ mộng hão huyền nha!

“Vâng…” Lâm Nhất Nhất gật đầu đầy mong đợi, “Ta cũng chỉ nghe mấy người trở về từ Đồng Sơn Phái nói vậy, hình như là vì Sở Ngưng… Nhưng cụ thể ra sao thì không rõ ràng lắm.”

Ngay đến cả Long Quyết là ai, nàng cũng không biết.

Không đúng, sư thúc, trọng điểm của người không phải ở chỗ này a!

Sở Ngưng…

Trước đây cô đem cái thi thể mà Diệp Thanh Thu vứt bỏ mang trở về đúng là mất không ít khí lực. Cô cũng chỉ là muốn làm cho Diệp Thanh Thu thêm ngột ngạt mà thôi, chưa từng nghĩ lợi dụng Sở Ngưng để làm cái gì.

Sau này đã xảy ra chuyện gì mà làm cho Long Quyết và Diệp Thanh Thu đánh nhau vì Sở Ngưng?

Từ trong câu chuyện của Lâm Nhất Nhất, Thời Sênh liền biết không ít chuyện.

Ví dụ như mấy năm nay bên người của Diệp Thanh Thu có không ít nam tu, mà tất cả đều có loại quan hệ đó với nàng ta.

Hiện tại, nam đệ tử trong Phiêu Miểu Tông đều lấy việc bò lên giường của Diệp Thanh Thu làm mục tiêu.

Chỉ cần nam tu nào có quan hệ với Diệp Thanh Thu thì tu vi của bọn họ đều cao hơn so với đệ tử bình thường rất nhiều.

Lại ví dụ như, Bạch Lang cưới đồ đệ Lâm Nhất Nhất của mình…

“Sở Dạ đâu?”

“Sở Dạ?” Lâm Nhất Nhất nhíu nhíu mày, giống như đang hồi tưởng, được một lúc mới nói: “Ca ca của Sở Ngưng – Sở Dạ? Hắn cũng đã chết hơn ba trăm năm… Lại nói tiếp, hắn chết cũng rất thảm.”

Người đàn ông đầu tiên của nữ chính đã chết như vậy?

Không khoa học!

“Lúc đó Diệp Thanh Thu cũng bởi vì chuyện này mà tiến hành một cuộc thanh trừng lớn bên trong Phiêu Miểu Tông, ngoại trừ Thiên Tẫn Phong của chúng ta…” Lâm Nhất Nhất đột nhiên dừng lại, khiếp sợ nhìn về phía Thời Sênh, “Ban đầu nàng ta mượn chuyện này để loại bỏ những người khác muốn chống đối mình…”

Thảo nào lúc đó sư phụ không cho nàng đi ra ngoài, cũng không để cho nàng thăm dò nhiều về chuyện này.

Mấy năm nay, Lâm Nhất Nhất cũng đã trải qua không ít chuyện, suy nghĩ tất nhiên là khác biệt so với trước đây, nhìn mọi thứ cũng thấu triệt hơn.

Thời Sênh vỗ vỗ bả vai của Lâm Nhất Nhất, tay vừa mới hạ xuống liền cảm giác được một đạo ánh mắt lạnh như băng ở bên cạnh phóng tới, Thời Sênh liền ngừng lại, không dấu vết lấy tay về.

Hù chết bản cô nương rồi!

Ngọc Tiêu không ở đây, Thời Sênh gặp mặt Bạch Lang một lần, từ trong miệng của hắn biết được Ngọc Tiêu có thể đã đi lên Tiên giới, sau đó Thời Sênh cũng không ở lại đây lâu.

Thù cũng đã báo, tạm thời còn chưa phi thăng được, Thời Sênh chỉ có thể ngồi trên người Pudding đi xem Ma tộc và con người đánh nhau.

Loại đại chiến này rất khó có thể gặp được, nhưng mà nếu có thể phát triển thành Tiên Ma đại chiến, nhất định sẽ càng đẹp mắt hơn.

Thời Sênh âm thầm suy nghĩ xem có biện pháp nào có thể làm cho đại quân của hai phe Tiên – Ma đánh nhau hay không, sau đó cô có thể nhân cơ hội này giết chết tiên đế rồi đưa Phượng Từ thượng vị.

Lấy giá trị võ lực của Phượng Từ, một mình đấu với toàn bộ Tiên

giới cũng không có vấn đề gì.

Nói đùa?

Hừ, bản cô nương sao lại nói đùa làm gì? Phượng Từ đã từng gây sự ở Tiên giới nhiều năm như vậy, những vị thần tiên ở Tiên giới này cũng không có cách nào có thể gây khó dễ cho hắn được? Cho nên có thể suy đoán với giá trị võ lực của hắn thì có thể một mình đấu cả Tiên giới.

“Bọn họ có cái gì đẹp mắt để xem?” Phượng Từ ngồi ở đối diện Thời Sênh, hai tay nâng gương mặt của cô lên, ép buộc cô đối diện với mình, “Ta không đẹp hơn hay sao? Nàng lại cứ muốn nhìn bọn hắn…”

Có phải hắn nên giết bọn họ hay không? Như vậy nàng cũng chỉ nhìn một mình hắn.

Thời Sênh: “…”

Bản cô nương đã quen, thực sự đã quen rồi!

“Ta không hấp dẫn sao?” Phượng Từ cố chấp hỏi, trên người mơ hồ có hỏa quang lúc ẩn lúc hiện nhảy lên, Thời Sênh cảm thấy đột nhiên mình lại sinh ra một loại cảm giác thân thiết đối với Phượng Từ, muốn tới gần hắn…

Mà cô thật sự cũng đã làm như vậy, trực tiếp nhào đến trên người Phượng Từ, động tác của cô quá đột ngột, đẩy Phượng Từ ngửa về phía sau, nếu như không phải là thân mình của Pudding khá lớn thì lúc này hai người nhất định đã ngã xuống bên dưới rồi.

Phượng Từ luống cuống tay chân đỡ lấy hông của cô, để cho cô nằm ở trên người mình.

Thời Sênh bổ nhào về phía hắn xong giờ mới hoàn hồn, gương mặt dán vào trong ngực Phượng Từ, bên tai là tiếng tim đập mất trật tự của hắn.

Lạy hồn, vừa nãy bản cô nương bị làm sao vậy?

Thế nào đột nhiên lại bổ nhào vào Phượng Từ chứ?

Thời Sênh hận không thể tát cho mình hai phát, nhanh chóng chống đỡ ngực của hắn, xoay người ngồi vào chỗ bên cạnh, Phượng Từ mê man ngồi xuống, “Tiểu Thù không thích ta ôm nàng sao? Nhưng mà ta rất thích nàng ôm ta…”

Thời Sênh: “…” Đừng có mà thả thính ta nữa đi!

Bản cô nương cần yên lặng một chút.

Thời Sênh quay đầu, không nhìn Phượng Từ nữa.

Phượng Từ vô tội chớp chớp mắt, thấy Thời Sênh lại đưa mắt nhìn cảnh tượng phía dưới, đáy lòng nhất thời tuôn ra một luồng lệ khí, hỏa cầu phô ùn ùn kéo đến, liên tiếp đập xuống phía mặt đất bên dưới.

Người của Tu chân giới và Ma tộc đang giao chiến trên mặt đất, chẳng phân biệt được là thương thế của địch hay là tổn hại của ta, giá trị thương tổn tăng lên gấp bội. Những người đứng khá xa không có thương đều đồng thời nhìn lên phía bầu trời, chỉ thấy một đám mây đen, còn lại cũng không nhìn thấy cái gì khác.

Tất cả mọi người đều đầy bụng nghi hoặc, hỏa cầu này là từ đâu tới? Thế nào mà địch ta cũng không phân?

“Huynh làm gì thế?” Thời Sênh quay đầu lại.

“Ngứa mắt bọn họ.” Phượng Từ hừ một tiếng, “Lớn lên xấu, thực lực còn kém. Không thể bảo vệ Tiểu Thù, chỉ có ta là có thể.”

“… Ta biết huynh đẹp mắt nhất, ta không nhìn có được hay không?” Thời Sênh im lặng đỡ trán, di chuyển ánh nhìn về phía của Phượng Từ, đáy lòng rất là bất đắc dĩ.

Thuận theo tự nhiên đi!

Phượng Từ hài lòng gật đầu, đem hỏa cầu đang chuẩn bị hất ra thu hồi lại.

Thời Sênh híp mắt nhìn động tác của hắn, thời điểm Phượng Từ sử dụng hỏa diễm này này, đáy lòng cô sẽ có một loại khát vọng rất mãnh liệt, hy vọng có thể sát lại gần hắn hơn một chút… gần hơn một chút nữa…

Loại cảm giác bị kiềm chế này, Thời Sênh chẳng qua là cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có không thích hay chán ghét gì.

Nếu như là trước đây, phản ứng đầu tiên của cô chắc chắn sẽ là giết chết Phượng Từ, chặt dứt tất cả hậu hoạn.

Cô không thích quyền chủ động nằm ở trong tay của người khác.

Nhưng là bây giờ, điều cô nghĩ lại là thuận theo tự nhiên…

Thời Sênh cười nhẹ một tiếng, chủ động tới gần Phượng Từ, tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, đưa lưng về phía Phượng Từ, hắn không thấy ánh mắt của cô, đương nhiên cũng sẽ không biết cô đang nhìn đến chỗ nào.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.