“Đoàng”
Một tiếng súng vọng lại cắt đứt dòng suy nghĩ của cả hai người ngoài sân.
Triệu Kỳ Nhiễm và Tiêu An Nhược tức tốc quay lại bên trong, cảnh tượng đập vào mắt chính là hình ảnh A Lương, vết máu trên lồng ngực bắt đầu lan ra, khẩu súng trên tay như không còn lực rơi xuống sàn nhà. Triệu Kỳ Nhiễm theo phản xạ lao tới ra sức cấp cứu cho hắn, A Lương đưa tay ngăn cản anh, đôi mắt hướng về phía Tiêu An Nhược. Cậu bước nhanh tới ngồi xuống bên cạnh anh.
“Tiểu thiếu gia, tôi có lỗi với cậu, có…lỗi với đại thiếu gia. Bao năm qua…tôi chỉ nung nấu ý niệm trả thù…chỉ vì một lời của Tú Huệ…mà nhịn lại đến ngày hôm nay. A Lương này đã…chết từ mười mấy năm trước rồi…tôi không muốn bỏ lại cô ấy. Xin cậu…hiểu cho…và —–“
Cứ như thế, cậu không thể nghe được thêm lời nào của A Lương nữa, hắn đã đi, có lẽ sẽ sớm tìm được người con gái năm xưa, người mà hắn đã mỏi mòn trông đợi đến ngày gặp gỡ bao nhiêu lâu. Có thể nói, tình yêu thật rất cao cả!
A Lương chết, Tiêu An Nhược không cảm thấy buồn nhiều, có lẽ cậu đã hiểu, cho dù đối với nhiều người cái chết có đáng sợ bao nhiêu đi nữa, với hắn vẫn là sự chờ mong bao nhiêu năm tháng. Cứ coi như tiễn một người thân ra nước ngoài mà thôi, mong là khi gặp lại cô gái ấy, hai người họ sẽ có được hạnh phúc.
Việc của A Lương kéo theo cảnh sát đến Tiêu gia rất nhiều, còn kéo theo của chỉ huy Tằng Vũ của chúng ta, đương nhiên là thêm cả người phía sau nữa. Việc xảy ra ở Tiêu gia, Tiêu Phong đương nhiên phải có mặt, cứ như là Tiêu Phong dẫn hắn đến chứ không phải do có vụ án hắn mới đến.
Triệu Kỳ Nhiễm đưa xấp hồ sơ cho Tằng Vũ, còn thẻ nhớ, bây giờ họ mới mở ra xem, cả căn phòng chỉ còn lại bốn người, vì không biết bên trong có gì, Tằng Vũ cho những người cảnh sát kia về Sở trước. Chiếc thẻ nhớ được kết nối vào một thiết bị khác để truyền tín hiệu vào trong máy tính, cả căn phòng im lặng như không có ai bên trong, cho đến khi màn hình máy tính bắt đầu chạy hình ảnh.
Góc máy quay cho thấy rõ ràng đây là một đoạn phim được quay lén, một người phụ nữ xuất hiện bên trong đoạn phim, Tiêu Phong trừng mắt đôi tay siết chặt, Tiêu An Nhược có lẽ không nhớ, nhưng anh thì nhớ rất rõ, đó là người phụ nữ đã tông vào xe của bọn họ khiến mẹ anh phải chết sau đó.
“Tôi tin qua chuyện này hai thiếu gia nhất định sẽ coi trọng ông hơn, là người phụ nữ đó không biết tốt xấu, ông không cần phải đau buồn.”
“Đau buồn? Cô đang xem thường tôi sao? Đó chỉ là một màn kịch không phí chút sức lực nào thôi, giờ đây Lam gia đã hoàn toàn nằm trong tay ta, hai đứa nhỏ đó chỉ ngồi không mà hưởng vinh hoa không hết lấy gì mà hận ta chứ!” Qua giọng điệu của người đàn ông có thể nhận thấy, nếu không phải ông cần người thừa kế, hơn nữa phải tạo ấn tượng “gà trống nuôi con” tốt đẹp bên nhà ngoại sợ rằng kết cục của Tiêu Phong cùng Tiêu An Nhược cũng không khác Lam Tú Huệ là bao nhiêu.
Những đoạn phim tiếp theo sau đó, không có gì khiến họ phải bất ngờ ngoại trừ sự kinh tởm dành cho người đàn ông ngày một lớn hơn, từng câu từng chữ người đàn ông đó nói chỉ khiến anh em Tiêu gia ngày một ghê tởm dòng máu chảy trong người họ hơn mà thôi. Nhớ đến những giọt nước mắt của ông ta trong ngày tang lễ hay những tiếng khóc nghẹn khi cầm di ảnh của bà trong tay, Tiêu An Nhược có lẽ đã thấm thía hơn những gì mà ông ta nói trước đó, “Một màn kịch không phí chút sức lực”.
Đến khi đoạn video cuối cùng chấm dứt, Tiêu An Nhược đã hiểu về lời hứa năm xưa của A Lương và mẹ cậu.
Khi biết được bộ mặt thật của Tiêu Viễn Trì, bà ấy không muốn tố cáo mà chỉ muốn cùng các con mình rời khỏi người đàn ông đó mà thôi. Nhưng giống như linh cảm của một người phụ nữ từng trải qua nhiễu sự của đời người, một ngày Lam Tú Huệ đã nói với A Lương, bà muốn hắn phải hứa rằng sẽ không nói mọi chuyện với Tiêu Phong và Tiêu An Nhược cho tới khi hai người tự mình biết được sự thật.
Có lẽ là không muốn làm tổn thương tâm hồn non nớt của những tâm can bảo bối, hoặc bà đã nghĩ bọn họ nhất định sẽ rời khỏi được địa ngục này, nên không nhất thiết phải để bọn trẻ biết được cha chúng là người như thế nào.
Giờ Tiêu An Nhược cũng hiểu vì sao khi linh hồn bà còn ở lại bên cạnh bọn họ nhưng cho đến lúc rời đi vẫn không muốn một lần nữa gặp lại Tiêu Viễn Trì, không phải là sợ không kìm lòng được như lời bà nói mà là bà không muốn gặp lại người đó thêm một lần nào nữa.
“Thẻ nhớ này chúng tôi phải đem đi…vậy…” Tằng Vũ ngồi bên cạnh Tiêu Phong, anh biết bảo bối của mình đang đau lòng cỡ nào vì anh cũng đang rất đau lòng đây. Nhưng nhận ra phải có ai đó đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng này, ai đang có suy nghĩ đó thì người đó làm, Tằng Vu lên tiếng chính là chứng minh.
“Anh cứ đem đi, chúng tôi cũng không cần nó đâu. Còn về A Lương, các anh định sẽ làm sao?” Tiêu An Nhược bình tĩnh hơn rất nhiều, vì chính cậu là người nhận ra mọi chuyện sớm nhất trong tất cả bọn họ, cho dù lúc bắt gặp Tiêu Viễn Trì trong căn nhà kia, cậu cũng chỉ thất vọng đôi chút, vì cậu đã chuẩn bị cho một kết cục còn đáng sợ hơn như thế nhiều.
Giờ đây thứ cậu muốn nhất, chính là khuôn mặt của ông ta khi nhìn thấy đống bằng chứng này. Đó là sắc mặt như thế nào, là sự giận dữ vì bị phản bội, là sự kinh ngạc về tương lai của bản thân, hay là sự khóc thương thê thảm cho sự hối hận về lỗi lầm của mình. Nhưng không rồi, bọn họ nhất định sẽ không còn chút cảm nhận nào về nó nữa, vì nó chỉ là “không tốn chút sức” hoặc là “tốn chút ít sức” mà thôi.
“Không có gì bất thường, các cậu cứ xử lý chuyện của A Lương như hai người muốn.”
“Anh à, em muốn đề xuất một việc.” Khi nhìn sang Tiêu Phong bên cạnh Tiêu An Nhược mới để ý đến Tằng Vu hình như chưa từng buông tay anh ra kể từ khi hai người họ bước vào đây, và cậu cũng đang được bàn tay của ai đó nắm chặt, nụ cười trấn an của Triệu Kỳ Nhiễm khi cậu quay sang khiến cậu cảm thấy mọi chuyện không còn gì to tát hơn nữa, vì cậu nhất định sẽ có người để dựa vào, để an ủi.
“Anh hiểu em muốn làm gì, cứ để cậu ấy được ở gần mẹ.”
Ý của Tiêu An Nhược là để mộ phần của A Lương ở bên cạnh mộ Lam Tú Huệ, họ sẽ được ở bên nhau, cho dù chỉ là hình thức nhưng nó sẽ khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Sếp Tằng, người ở bệnh viện báo Vương Văn Thức đã tỉnh lại.”