Tiêu An Nhược vẫn không hiểu được những lời Y Ân nói, Y Ân với khuôn mặt vẫn còn chút sắc trắng thể hiện sự không khỏe, cậu nằm nghiêng trên giường bệnh, cả người như nhờ vào khung giường được nâng lên mới có cảm giác đang ngồi dậy. Nhưng từng lời cậu nói ra lại khiến Tiêu An Nhược cảm thấy bản thân vẫn chưa trải qua đủ.
Có lẽ cậu đau khổ khi biết cái chết của mẹ là do người cha cậu từng kính trọng gây nên, cậu sẽ tuyệt vọng khi biết người thân mình là kẻ ác tàn nhẫn trong cách nói của người khác. Tuy vậy, cậu đã có hơn mười năm được sống trong sự bảo bọc, kẻ hầu người hạ từng việc, nói không ngoa thì cậu chưa bao giờ biết đói là gì, chưa biết lạnh là cảm giác như thế nào, chưa biết sợ là trải nghiệm ra làm sao, giờ đây nghĩ lại, Tiêu An Nhược phải đích thân phỉ nhổ bản thân: “Mười năm qua mày đã làm được cái quái gì?”
“Khi biết được bản thân có thể nhìn thấy linh hồn, tôi đã nghĩ có lẽ giống như mấy quyển tiểu thuyết mà mình hay đọc, tôi sẽ trở thành một người rất quan trọng, một người sẽ xông vào bọn hắc ám xấu xa giải cứu thế giới hoặc một ngày nào đó một vị thần tối cao nào đó sẽ xuất hiện và nói với tôi “Con là người được thần chọn, con đã vượt qua bài kiểm tra, giờ thì đi đánh quỷ vương đi!”, những chuyện như thế cứ luôn lẩn quẩn trong đầu tôi.” Có thể nói Tiêu An Nhược là một người đặc biệt ngây thơ, cậu sẽ chỉ nghĩ được đến như thế cho dù cố gắng vì cậu không biết phải nói với mọi người như thế nào.
Có lần Tiêu An Nhược đã chỉ vào một linh hồn và nói với Lục Minh “Ở đó có một người đang đứng, mày thấy không?”, với Lục Minh đương nhiên đó chỉ là khung cửa sổ trống rỗng trong phòng cậu mà thôi, Lục Minh đáp lại một cách nhẹ nhàng “Tao thề là người đó đang thay đồ phải không?”. Đó là cách phản ứng của người bình thường, vì họ nghĩ đó chỉ là một trò đùa mà thôi, ai sẽ tin cơ chứ, một chuyện phi lý như thế!
“Thì ra cậu nghĩ như thế, ha ha ha, rất hay ho, sau tôi lại không nghĩ ra chứ, lúc đó tôi chỉ nghĩ được một chuyện là…Lý Mặc đã chết…” Nhớ lại sự đau thương lúc đó, Y Ân thật sự không muốn chiêm nghiệm lại nó một lần nào trong đời này nữa.
“Đó mới là phản ứng đúng đắn, không phải sao?” Tiêu An Nhược đưa tay kéo bàn tay Y Ân để vào trong chăn, nhẹ mỉm cười, “Tôi không muốn bị Hi Hòa mang thù đâu!”
“Không cần để ý đến anh ta.” Bật cười vì câu nói đột ngột của Tiêu An Nhược, cậu cảm thấy sợi dây ngăn cách giữa bọn họ “phựt” một tiếng, đứt rời.
“Làm sao không để ý được, anh ta có thể cho tôi điểm F đấy!” Tiêu An Nhược đương nhiên không quên, Hi Hòa bây giờ thì không nhưng trước đó và sau này ai biết, đó là thầy giáo của cậu.
“Ừ nhỉ!?”
“Cậu đã từng ở tại trụ sở của tổ chức phải không? Cậu còn nhớ đó là ở đâu không?” Không moi được gì ở phía Vương Văn Thức, Tiêu An Nhược không còn cách nào khác là phải đi “tra khảo” người bệnh thôi.
“Không cần đến đó nữa đâu!” Hi Hòa từ bên ngoài bước vào, bên ngoài rõ ràng đang lâm râm mưa mà trang phục của anh lại khô ráo, có thể thấy cũng không phải mà mới trở về.
“Sao anh lại nói như vậy?” Tiêu An Nhược đã để ý thấy bóng dáng thấp thoáng bên ngoài từ nãy rồi, nên thấy Hi Hòa bước vào cậu cũng không lấy gì làm ngạc nhiên lắm.
“Khi bọn tôi trốn ra được, hai ngày sau nó đã bị thiêu rụi, theo tôi tìm hiểu thì cảnh sát điều tra kết luận “cháy do hóa chất còn sót lại của một phòng nghiên cứu bỏ hoang”, đã không còn gì ở đó nữa.” Đặt thức ăn lên bàn, Hi Hòa đưa tay vào chăn kiểm tra nhiệt độ Y Ân, cảm nhận được sự ấm áp trong dự định mới an tâm rút tay về. Tiêu An Nhược cùng Y Ân đồng thời nhìn nhau mỉm cười.
“Vương Văn Thức không khai gì sao? Ông ta đã bị cảnh sát bắt rồi mà, biết bản thân khó thoát tội ông ấy phải thành thật khai báo chứ.” Y Ân tỏ vẻ khó hiểu.
“Hắn nói cậu—-“
“Không có gì đâu! Ông ta sẽ tự biết phân nặng nhẹ.” Thấy Tiêu An Nhược sắp lỡ lời, Hi Hòa nhanh chóng cắt lời cậu. Nhưng điều đó đương nhiên càng làm cho Y Ân cảm thấy nghi ngờ hơn.
“Không sao đâu.” Ngoài dự liệu là sự trấn an của Tiêu An Nhược, Hi Hòa thấy cậu có vẻ chắc chắn nên để cho cậu nói hết lời.
“Vương Văn Thức yêu cầu gặp mặt cậu mới đồng ý khai báo mọi chuyện, nhưng cậu không cần lo, bên cảnh sát đã nắm được tất cả bằng chứng phạm tội của hai người họ, cho dù không có lời khai của ông ta, tội của họ đã định rồi!”
“Thật sự là vậy sao?” Tuy đã nghe rõ được lời Tiêu An Nhược nói, nhưng cậu lại sợ bọn họ chỉ lại muốn gạt cậu nên vẫn không nghe vào được bên nào.
“Thật sự! Em có muốn gọi cho sếp Triệu để xác nhận không?” Hi Hòa đương nhiên biết được chuyện này, nếu không khi nghe điều kiện của hắn, anh đã không ngồi yên ở đây rồi, sợ là còn thê thảm hơn cả lúc cảnh sát “nhặt đồng xu”.
“Em tin mà…Nhưng cảnh sát vẫn chưa biết được căn cứ của tổ chức nằm ở đâu mà. Nếu em đến đó —“
“Cảnh sát sẽ lo được, em không còn nhiệm vụ gì ở đó nữa! Em có nhớ là bản thân vẫn chưa nói được với anh một lời xin lỗi hay không? Em chỉ biết lo cho chuyện của người khác, còn anh thì sao? Em có bao giờ nghĩ, anh sẽ buồn khổ sẽ đau thương như thế nào không?” Từ khi Y Ân hết lần này đến lần khác đưa bản thân vào nguy hiểm, không biết bao nhiêu lần tim Hi Hòa như muốn ngừng đập, anh đã nghĩ ra vô số những điều muốn nói với cậu, thậm chí là nghĩ đến chuyện phải đánh nhốt cậu như thế nào, nhưng Y Ân luôn quay lại bằng một dáng vẻ chờ chết. Hôm nay đúng là cực hạn của anh rồi!
Đừng nói chi Y Ân, Tiêu An Nhược cũng rất ngạc nhiên trước những lời Hi Hòa nói, chỉ như thế cậu thừa biết Hi Hòa dành cho Y Ân tình yêu to lớn như thế nào!
Để lại một câu “Hai người cứ nói chuyện với nhau đi!”, Tiêu An Nhược rời khỏi, cánh cửa phía sau vừa khép lại, cậu nghe rõ bên trong vừa thốt ra ba từ “Em xin lỗi!”
Tiêu An Nhược định quay lại Sở cảnh sát để tìm Tiêu Phong, cậu chắc trong thời gian này anh cậu sẽ không được rời khỏi Tằng Vũ, nên đến đó chính là nước đi hợp lý nhất!
Một bác sĩ bước đang cầm bệnh án, bên cạnh còn có một y tá, bước ngang cậu chợt đồng thời ngừng lại, liếc nhìn thân ảnh vừa lước qua hai người mà tự sắp xếp câu từ. Vì bọn họ vừa nghe được cậu thanh niên đó nói:
“Phải đi tìm “ông xã” show ân ái chút thôi, thanh niên bây giờ làm mình ghen tỵ quá!”
“Cô đoán cậu thanh niên đó bao nhiêu tuổi?” Vị bác sĩ hỏi.
“20…” Cô y tá suy nghĩ trong ít giây rồi trả lời.
“Tôi đoán là 18.”
“Thanh niên bây giờ thật là…” Cả hai đều cùng suy nghĩ.