Thê thiếp của Thạch Khai Nhân thành đàn, đích nữ dưới gối chỉ có một, thứ nữ lại có gần hai mươi. Nếu Thạch gia vì leo quyền quý, khi gả con gái đều có hồi môn to lớn, hơn nữa Thạch gia chi tiêu xa hoa lãng phí, hàng năm lại thượng cống lên Nghiệp Kinh, vậy tịch thu ra chút gia tài này cũng không kỳ quái. Dù gì trừ bỏ vàng bạc trân bảo, còn có không ít ruộng đất cửa hàng không thể động ở Khánh Châu, thật ra cộng lại cũng dư không ít.
Sắc mặt An Khánh Đế lúc đỏ lúc xanh, ánh mắt đảo qua từng triều thần, làm như đang xem rốt cuộc là ai ngầm chiếm gia tài Thạch gia.
Các triều thần mới vừa đấu đá đến cùng giờ cúi đầu rũ mắt, không dám thở mạnh. Còn có triều thần trong nhà giấu mỹ thiếp, ánh mắt âm thầm liếc Tiêu Chỉ Qua, vừa phẫn hận vừa sợ hãi.
Cường hào phía nam thượng cống vào kinh tìm kiếm che chở cũng không phải chuyện hiếm lạ. Thế gia đại tộc Nghiệp Kinh đua đòi chi tiêu xa xỉ, những đại gia trăm năm còn miễn cưỡng có thể duy trì thể diện. Nhưng các quý tộc mới nổi, chỉ dựa vào chút ruộng đất ban thưởng cùng bổng lộc ít ỏi, căn bản không qua nổi ngày tháng nô bộc. Kể từ đó, tất nhiên sẽ theo dõi thịt mỡ đất nam.
An Khánh Đế cũng biết. Những người này cắt thịt cường hào phương nam, tất nhiên sẽ đưa một phần vào trong cung, vào tư khố của An Khánh Đế. Bởi vậy những năm gần đây, An Khánh Đế vẫn luôn mắt nhắm mắt mở. Trong con trai của tiên đế, ông có tư chất bình thường coi là trung hạ, nhưng khi đoạt đích dựa vào người mẹ tốt Triệu thái hậu, mới thuận lợi kế thừa ngôi vị hoàng đế. Khi mới vừa đăng cơ ông còn có chút hùng tâm tráng chí. Chỉ là sau này bị mỹ nhân rượu ngon hun đúc, dần dần vứt bỏ.
Dù sao cũng là hoàng đế, dù trời sập xuống, cũng có Triệu thái hậu cùng Triệu gia ở đỉnh đầu, lúc này không hưởng lạc thì đợi đến khi nào?
Nhưng ý nghĩ khi còn trẻ, tới già dần hóa thành sợ hãi —— Triệu thái hậu vẫn luôn coi thường ông, trước kia chỉ có một đứa con trai là ông, không thể không nâng đỡ. Nhưng hiện tại Thái tử đã lớn, mà ông lại từ từ già cả, có lẽ một ngày nào đó, Triệu thái hậu hoặc Triệu gia không chờ nổi, sẽ bảo Thái tử thay thế ông.
Người đều sợ chết, người càng giống An Khánh Đế, thì càng sợ chết. Nếu không phải như thế, ông cũng sẽ không lần tìm đạo sĩ theo đuổi đạo trường sinh, thậm chí ông còn chưa tới năm thiên mệnh, vẫn chưa sống đủ đâu!
Nhìn các triều thần phía dưới im miệng không nói, An Khánh Đế càng hoang mang. Những triều thần này vốn nên nghe theo mệnh lệnh của ông ủng hộ ông, lúc ông vẫn sống rất tốt, đã bắt đầu đứng ủng hộ các con của ông. Thậm chí cự tài Thạch gia khiến ông cũng đỏ mắt kia, đã lặng yên bị Thái tử ngay cả triều thần phân chia. Mà hoàng đế ông, chỉ có thể nhặt chỗ thừa của người khác!
Nghĩ đến Triệu Thái Hậu vẫn khỏe mạnh, Triệu Hoàng Hậu tài hoa phong nhã, còn Thái tử có phe cánh to lớn, An Khánh Đế lộ ra nụ cười vặn vẹo ác ý, ánh mắt hung ác đảo qua đám triều thần, phất tay áo đứng lên: “Giỏi lắm, các ngươi giỏi lắm!”
Đủ loại quan lại kinh hãi, đồng thời quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội!”
An Khánh Đế nhìn bọn họ thật sâu, nói: “Bãi triều!”
Đại thái giám cao giọng truyền xướng, An Khánh Đế đã rời đại điện, triều thần quỳ đầy đất không có một ai dám đứng dậy.
Hoàng đế mang đám người hầu rời đi hồi lâu, bọn họ mới hai mặt nhìn nhau, chần chừ đứng dậy. Sau đó, đồng thời cảnh giác mà nhìn về phía Tiêu Chỉ Qua. Dù là bè phái của Thái tử hay của Tam hoàng tử, trước kia không bao giờ xem Nhị hoàng tử là đối thủ. Cho dù hắn làm Bắc Chiến Vương, lập vô số chiến công, tay cầm trọng binh Nhạn Châu. Nhưng lúc sinh ra xuất hiện đại hung, thanh danh hỗn độn, có thể khiến hắn hết đường đến đại bảo (ngôi hoàng đế).
Huống chi hắn mới cưới nam thê. Một hoàng tử cưới nam thê bước lên đại bảo? Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ. Thứ bọn họ cần đề phòng nhất đó là Bắc Chiến Vương ủng binh tự trọng, có lòng mưu nghịch.
Nhưng không ai đoán được, mãng phu tàn bạo hung ác ngày xưa, vậy mà là một con ác lang xảo trá thâm tàng bất lộ. Một chuyện phía nam, không chỉ ảnh hưởng nặng đến thế lực Thái tử và Tam hoàng tử. Thậm chí còn rửa sạch ô danh, được cái thanh danh tốt.
—— đây rõ ràng là có lòng đoạt đích!
Các triều thần trao đổi ánh mắt, ăn ý mà tránh hắn đi ra ngoài. Chuyến này trở về, bọn họ nên thương nghị đối sách lần nữa.
Ngự sử Đại phu Quý An Dân và Thừa tướng An Tri Khác cùng đi ra ngoài. Quý An Dân thấy sắc mặt An Tri Khác cũng không dễ nhìn, ngược lại cười cười, chúc mừng nói: ” Lần này Bắc Chiến Vương lập công lớn, chúc mừng tướng gia.”
Ai không biết An Tri Khác ngầm lui tới chặt chẽ với Thái tử, mà Bắc Chiến Vương phi với phụ thân bất hòa, hiện giờ ở trong Nghiệp Kinh không phải bí mật, một câu chúc mừng của Quý An Dân, làm An Tri Khác nghẹn xanh cả mặt, mới cứng rắn nặn ra nụ cười khó coi.
Quý An Dân như không phát hiện, vui cười hớn hở chắp tay rồi rời đi.
Để lại An Tri Khác xanh mét mặt, suy nghĩ ngày sau nên đối phó thế nào. Lúc trước rõ ràng Bắc Chiến Vương không muốn đại bảo còn dễ nói, nhưng hôm nay hắn lộ mũi nhọn, hiển nhiên là có ý đoạt đích, bởi vậy, An Tri Khác trên danh nghĩa là nhạc phụ của Bắc Chiến Vương, hai đầu khó làm người.
Đứa con An Trường Khanh này hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với ông, Bắc Chiến Vương cũng chưa bao giờ kính trọng nhạc phụ ông. Ban đầu ông chẳng để ý, trước mắt lại cảm thấy khó giải quyết. Ông sớm sẵn sàng góp sức cho Thái tử, tất nhiên không thể để Thái tử cách lòng. Nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện giờ của Thái tử, lại hơi nghi ngờ. Nếu giữa Thái tử và Tam hoàng tử, nhất định ông không chút do dự chọn Thái tử. Nhưng nếu có thêm Tiêu Chỉ Qua, ông lại không chắc chắn.
Cái khác không nói, chỉ cần binh quyền trong tay hắn, cũng đủ khiến người ta kiêng kị. Vạn nhất thật sự quyết liệt, sau này Bắc Chiến Vương không màng thanh danh đoạt vị, vậy An gia hoàn toàn không có cơ hội cứu vãn…..
An Tri Khác cân nhắc, trong thời gian ngắn khó có lựa chọn.
Nếu để An Trường Khanh biết được suy nghĩ trong lòng ông, khẳng định sẽ nói cho hắn, An gia và ông, đã sớm không có đường cứu.
***
An Khánh Đế ra Cần Chính Điện, liền gọi người tuyên Thái tử tới.
Những ngày này An Khánh Đế không dùng đan dược nữa, cũng không dám túng dục sủng hạnh mỹ nhân, bởi vậy bên người sạch sẽ nhiều, chỉ có cung nữ thái giám hầu hạ.
Chuyện trên điện Thái tử đã nhận được tin tức, một bên tức giận Tiêu Chỉ Qua, một bên không thể làm ra thần sắc tiều tụy, vội vàng tới gặp An Khánh Đế.
An Khánh Đế nghiêng người dựa trên giường, rũ mắt nhìn Thái tử quỳ gối trước mặt vẻ ngoan ngoãn.
Sau khi dân loạn phía nam nổi lên bốn phía, Thái Tử vì làm việc bất lợi, đã chủ động thỉnh tội ở Đông Cung đóng cửa ăn năn. Ban đầu An Khánh Đế còn vô cùng đau lòng đứa con trai này, dù sao lúc trước sức khỏe ông không tốt, Thái tử giám quốc cũng rất mệt. Cho dù bình loạn phía nam không thành, An Khánh Đế cũng không trách móc gã nặng nề, dù sao cũng là lần đầu tiên, làm không tốt cũng phải.
Nhưng hiện giờ ông bắt đầu suy đoán có phải tài phú Thạch gia đều vào hầu bao của Thái tử hay không, từ phụ khoan dung ngày xưa liền không tồn tại.
Lần đầu tiên An Khánh Đế không bảo Thái tử đứng dậy, cứ rũ mắt đánh giá gã. Thật lâu sau mới nói: “Trẫm nghe nói, lương đệ trong phủ ngươi, chính là con gái Thạch gia?”
Thái tử khẽ động trong lòng, căng da đầu nói: “Vâng.”
Gã nghĩ nếu An Khánh Đế hỏi tội, gã sẽ biện giải một phen, lại chủ động dâng tài phú Thạch gia lên, liền có thể giải nguy cơ.
Nhưng không ngờ An Khánh Đế chỉ hỏi một câu này, cũng không tiếp tục nữa. Ngược lại không đầu không đuôi hỏi một câu: “Năm nay Thái tử đã hai mươi sáu rồi nhỉ?”
Thái Tử nghiền ngẫm không đoán được lòng ông, chỉ có nói theo: “Vâng.”
An Khánh Đế không rõ ý vị mà cười một tiếng, nói: “Không nhỏ. Sau này làm việc phải ổn thỏa hơn.”
Thái Tử: “Vâng, nhi thần cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo.”
An Khánh Đế mệt mỏi xua tay: “Trẫm mệt rồi. Ngươi lui xuống đi.”
Không thể hiểu mà tới, lại không thể hiểu mà đi. Thái Tử hành lễ lui ra ngoài, phân biệt rõ ý vị của An Khánh Đế, biểu tình mới dần thay đổi.
Xem ra, An Khánh Đế là vì việc Thạch gia nổi thành kiến với gã. Nhưng An Khánh Đế không hỏi, gã cũng không thể chủ động đi giải thích. Chỉ có thể ngậm bồ hòn.
“Tiêu… Chỉ… Qua.” Thái Tử đọc ba chữ này, biểu tình hung ác đi đến cung của Hoàng Hậu.
***
Tiêu Chỉ Qua tạm thời về vương phủ.
Trong vương phủ có Vương Phú Quý xử lý, hết thảy đều giống như trước. Vương Phú Quý bị An Trường Khanh dạy dỗ một phen, liền căng da. Cho dù thời gian một năm không có hai chủ tử, ông cũng không dám giở thủ đoạn gian dối, làm việc cũng chắc chắn hơn. Thôn trang cửa hàng Nghiệp Kinh cũng đều xử lý gọn gàng.
Tiêu Chỉ Qua hơi vừa lòng, những hạ nhân này làm việc ổn định, chờ An Trường Khanh trở về, cũng sẽ thoải mái một chút.
Vì An Khánh Đế vẫn chưa hạ chỉ, Tiêu Chỉ Qua chỉ có thể tạm thời đợi ở Nghiệp Kinh. Nhưng hắn suy đoán, lúc này đây, hơn phân nửa sẽ không mặc kệ hắn về Nhạn Châu.
Sự thật cũng gần như suy đoán của hắn, Tiêu Chỉ Qua về 5 ngày, thái giám truyền chỉ liền đưa ban thưởng tới.
Trừ bỏ rất nhiều ban thưởng ở ngoài, An Khánh Đế cố ý tỏ vẻ Bắc Chiến Vương bình định dân loạn phía nam càng vất vả công lao càng lớn, lòng trẫm rất an ủi. Hiện giờ vừa lúc phía bắc không có chiến sự, ở lại Nghiệp Kinh cùng hưởng thiên luân vui vẻ. Còn hai vạn quân Nhạn Châu đóng quân ngoài thành, thì do Tạ Lăng đưa về Nhạn Châu trấn thủ.
Thái giám truyền chỉ giao thánh chỉ vào tay hắn, cười tủm tỉm nói: “Lúc trước Vương gia chinh chiến bên ngoài, bệ hạ nhớ nhưng không được gặp. Nếu giờ ở lại Nghiệp Kinh, thì tiến cung nhiều bồi bệ hạ, cũng vì bệ hạ phân ưu giải nạn.”
Những người khác nghe lời này có cảm tưởng gì Tiêu Chỉ Qua không biết, hắn chỉ biết bản thân có cảm giác buồn nôn sâu sắc, thậm chí nụ cười trên mặt cũng thiếu kính, trầm mặt xuống cứng rắn nói: “Phụ hoàng hậu ái, chỉ là lúc bổn vương sinh ra xuất hiện đại hung, quá mức thân cận phụ hoàng sẽ không tốt cho long thể, không phải không muốn thân cận, mà là không thể. Làm phiền công công giải thích với phụ hoàng.”
Sắc mặt thái giám truyền chỉ cứng đờ, không ngờ hắn sẽ nói thẳng ra như vậy. Nhiều người biết Bắc Chiến Vương sinh ra xuất hiện đại hung, chỉ là không ai dám nói ra ngoài. Hiện tại tự hắn nói ra, lại lấp kín lời của thái giám.
An Khánh Đế tính toán gì Tiêu Chỉ Qua rõ ràng hơn hết. Ông ta già cả lẩm cẩm, thân thể bị tổn hại. Hiện giờ việc Thạch gia bị dắt ra, ông ta sợ Thái tử trẻ tuổi không chờ nổi, muốn thay thế ông. Liền muốn nâng đỡ đứa con khác đi đối kháng Thái tử.
Tam hoàng tử khẳng định không được, dù là Thái tử hay Tam hoàng tử, mấy năm nay phát triển thế lực không thể khinh thường. Thái tử trẻ tuổi thế lớn, Thư quý phi và Tam hoàng tử cũng gặp dịp phong hoa.
Dù nâng đỡ ai, đều lập tức có khả năng thay thế ông. Chỉ có Bắc Chiến Vương bị xem nhẹ nhiều năm, hậu cung không nơi nương tựa, trong triều cũng không có bè phái. Tay lại nắm trọng binh. Vừa không đến nỗi lập tức uy hiếp đến long tọa của An Khánh Đế, vừa có thể chống chọi Thái tử và Tam hoàng tử, không đến mức tức khắc bị chèn ép.
An Khánh Đế tính toán tốt, còn cố ý bảo thái giám truyền chỉ truyền thủ dụ trước mặt mọi người, tỏ ý thân cận. Đồng thời lấy hoàng vị đạo hiếu dụ dỗ bức Tiêu Chỉ Qua đứng chung thuyền với ông.
Chỉ tiếc, Tiêu Chỉ Qua không lọt cái hố này.
Đương nhiên hắn muốn hoàng vị, nhưng không phải khom lưng uốn gối xin An Khánh Đế. Mà là đoạt lấy bằng chính bản lĩnh của hắn.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Muốn lợi dụng ta? Không có cửa đâu.
Nhạ Nhạ: Những người này đều đang muốn ăn rắm?