Chàng Rể Chiến Thần

Chương 114: Hái lá giết người



Dương Chấn hờ hững nhìn thoáng qua Dương Hướng Minh, sau đó thì nhìn sang Tiền Bưu, lúc này gã đang bị mười mấy khẩu súng chĩa vào.

Thấy Dương Cang nhìn sang, Tiền Bưu càng không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt né tránh, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.

Dương Chấn cũng chỉ muốn nhìn Tiền Bưu một cái thôi, sau đó lại nhìn về phía Dương Hướng Minh.

“Ông muốn giết tôi à?”

Dương Chấn đột nhiên cất lời, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Dương Hướng Minh cũng là một người lòng dạ độc ác, nếu không cũng sẽ không vì Dương Cẩn bị phế mà sai người đi giết Dương Chấn, lúc này thấy anh bình tĩnh như thế, ông ta lại cực kỳ không bình tĩnh.

Tiền Bưu đang bị mười mấy cây súng chĩa vào, chỉ cần ông ta ra lệnh một tiếng, những nòng súng này sẽ cùng chĩa vào Dương Chấn, nhưng Dương Chấn lại như không nhìn thấy.

Người như thế hoặc là có sức mạnh tuyệt đối, hai là một kẻ ngốc.

Dương Hướng Minh tin tưởng anh là người có sức mạnh tuyệt đối hơn.

“Cậu phế bỏ cháu của tôi, khiến cả đời thằng bé chỉ có thể sống trên giường, tôi muốn giết cậu thì sao chứ?” Dương Hướng Minh tức giận nói.

Dương Chấn cười nhạt: “Ông thật sự hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi đấy!”

“Khác cái gì?”

Dương Hướng Minh vô thức hỏi.

“Tôi cho rằng ông có thể khiến một gia tộc nhỏ phát triển thành gia tộc hàng đầu Châu Thành chắc cũng có chút mắt nhìn và năng lực, nhưng bây giờ mới biết là tôi nghĩ nhiều rồi.”

Dương Chấn giễu cợt nói: “Nếu để tôi đánh giá, chỉ tám chữ là đủ! Ánh mắt thiển cận, ếch ngồi đáy giếng!”

“Ngông cuồng!”

Dương Hướng Minh lập tức nổi giận: “Cậu thật sự cho rằng tôi không dám giết cậu ư?”

Ông ta vừa dứt lời, mười mấy khẩu súng còn đang chĩa vào Tiền Bưu lập tức dời về phía Dương Chấn.

Sắc mặt Tiền Bưu hơi thay đổi, sau khi đoán được thân phận của Dương Chấn, sao gã có thể trơ mắt nhìn anh bị người ta chĩa súng vào được? Gã di chuyển, lập tức chắn trước mặt Dương Chấn, tức giận nói: “Không ai được động vào cậu ấy hết!”

Thấy hành động của Tiền Bưu, trong mắt Dương Hướng Minh hiện lên vẻ ngạc nhiên, Tiền Bưu ngay cả cái chết còn không sợ lại đi bảo vệ trước mặt Dương Chấn.

Dù thấy khiếp sợ, nhưng Dương Hướng Minh lại nhanh chóng nở nụ cười: “Tiền Bưu, vốn dĩ tôi còn không tìm thấy điểm yếu của cậu, nhưng bây giờ, tôi tìm thấy rồi.”

“Ông có ý gì?” Tiền Bưu lạnh lùng hỏi.

“Nếu cậu muốn liều mạng bảo vệ cậu ta, vậy cậu ta chính là điểm yếu của cậu.”

Dương Hướng Minh nở nụ cười đắc ý: “Chỉ cần cậu tiếp tục làm việc cho nhà họ Dương tôi, tôi sẽ tha cho cậu ta một con đường sống!”

Sắc mặt của Tiền Bưu thay đổi, gã bây giờ dù có chết cũng không muốn tiếp tục ở lại nhà họ Dương làm việc, nhưng ai ngờ Dương Chấn lại xuất hiện, nếu Dương Chấn xảy ra chuyện, gã sẽ là tội nhân lớn nhất của biên giới phía Bắc.

Dương Chấn không nói gì, nhìn Tiền Bưu bằng ánh mắt tán thưởng, trước đó, Mã Tuân đã điều tra rõ ràng chuyện của Tiền Bưu rồi.

Tuy tám năm trước Tiền Bưu đã rời khỏi biên giới phía Bắc, nhưng có một vài chuyện cũng không thể trách gã được.

“Nhà họ Dương táng tận lương tâm, tôi sẽ không tiếp tục ở lại nhà họ Dương nữa!”

Một lúc lâu sau đó, Tiền Bưu bật thốt lên, đôi mắt đỏ bừng.

“Nếu cậu đã từ chối, vậy thì cứ chết cùng với cậu ta đi.”

Dương Hướng Minh hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên sát khí vô cùng mãnh liệt.

Tiền Bưu không nói một lời, cắn chặt răng bảo vệ Dương Chấn, đột nhiên nói: “Chỉ cần bọn họ nổ súng, tôi sẽ chắn đạn, hai người nhân cơ hội rời đi.”

Gã hiểu thực lực của cao thủ mạnh nhất biên giới phía Bắc, cũng có lòng tin với Dương Chấn và Mã Tuân, mà gã đã chuẩn bị tâm lý là mình sẽ chết rồi.

Dương Chấn đột nhiên nở nụ cười, đi đến sau lưng Tiền Bưu, vỗ nhẹ lên vai gã: “Tôi không để anh chết, ai có thể giết được anh chứ?”

Lời Dương Chấn tràn đầy cảm giác bá đạo và kiêu ngạo, nhưng Tiền Bưu lại không hề cho rằng anh đang mạnh miệng, trong lòng vô cùng khiếp sợ, Thủ hộ trẻ tuổi của biên giới phía Bắc này đã mạnh đến mức đó rồi sao?

“Ha ha…”

Nhưng lời của Dương Chấn lại khiến người nhà họ Dương điên cuồng cười to.

Sau khi Dương Hướng Minh cười đuổi rồi, ông ta nhìn chằm chằm Dương Chấn bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Tôi rất muốn xem xem bị mười cây súng chĩa vào, cậu sẽ ngăn tôi giết cậu ta bằng cách nào?”

“Hay là thử đi?”

Dương Chấn nhếch miệng, vẻ mặt vô cùng thoải mái.

“Dương Chấn đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ gì, cậu tưởng tôi sợ thân phận gia tộc Vũ Văn của cậu, cho nên không dám ra tay với cậu à.”

Dương Hướng Minh làm như nắm hết mọi chuyện trong lòng bàn tay: “Tôi đã điều tra rõ ràng từ lâu rồi, từ mười mấy năm trước, cậu cũng đã bị gia tộc Vũ Văn đuổi ra ngoài, dù gia tộc đưa tập đoàn Nhạn Chấn cho cậu, nhưng cậu cũng chỉ có thể quản lý một công ty con ở Giang Châu nho nhỏ thôi, người quản lý thật sự của tập đoàn Nhạn Chấn vẫn là gia tộc Vũ Văn!”

“Cậu cho rằng tôi không dám giết cậu à?”

Dương Chấn lắc đầu: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ông hoàn toàn không biết nhà họ Dương của mình đã bỏ qua cơ hội như thế nào, và đã đắc tội với nhân vật nào.”

“Ngông cuồng!”

Dương Hướng Minh giận dữ nói: “Nếu cậu đã ngông cuồng như thế, vậy tôi cũng chỉ có thể giết cấp dưới của cậu trước, xem cậu còn có thể kiêu ngạo được như bây giờ không nhé.”

Trong mắt Dương Chấn lóe lên ánh sáng sắc bén, kẻ dám sỉ nhục anh em của anh đều đáng chết!

“Nổ súng!”

Dương Hướng Minh đột nhiên ra lệnh.

Tiền Bưu sợ hãi đến mức sắc mặt thay đổi, ngay lúc Dương Hướng Minh cất lời, gã lập tức chặn trước mặt Dương Chấn.

“Nằm xuống!”

Dương Chấn đột nhiên quát to, đè tay lên vai Tiền Bưu, gã không thể khống chế thân thể nằm xuống đất.

Phản ứng của Mã Tuân còn nhanh hơn, lúc Dương Hướng Minh vừa nói xong, anh ta đã nằm xuống đất rồi.

“Đùng! Đùng! Đùng…”

Cùng lúc đó, mười mấy khẩu súng đều bị bóp còi, cả nhà họ Dương đều là tiếng súng gai tai.

Bóng người Dương Chấn chớp mắt một cái đã biến mất, giống như yêu quái vậy, hoàn toàn không thể nào nhìn rõ được.

Tất cả mọi người chỉ nổ một phát súng đã phát hiện mục tiêu đã nằm nhoài người dưới đất, còn Dương Chấn thì đã biến mất, ai cũng cảm thấy khó hiểu.

Còn Dương Chấn đã tiện tay hái mấy chục lá cây, vung lên một cái.

“Phập! Phập! Phập!…”

Âm thanh khe khẽ vang lên, mười mấy xạ thủ còn đứng tại chỗ khi nãy đều ngã hết xuống đất, giữa trán mỗi người đều là một vết máu đỏ tươi, bị lá cây xuyên qua đầu.

Mọi chuyện đều chỉ diễn ra trong nháy mắt, không ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Dương Chấn hái mấy chục lá cây xuống, sau đó thì mười mấy xạ thủ đều ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Hái lá giết người!

Xung quanh vô cùng yên tĩnh!

Thân thể Dương Hướng Minh không thể không ngừng run rẩy, chỉ cảm thấy tất cả đều như đang nằm mơ, chỗ dựa lớn nhất của ông ta không phải Tiền Bưu, mà là mười mấy xạ thủ kia.

Nhưng bây giờ bọn họ đều thần không biết quỷ không hay ngã dưới đất, đến chết vẻ mặt bọn họ vẫn không hề thay đổi, hoàn toàn không ngờ tới kết cục này.

Tiền Bưu bị Dương Chấn đẩy ngã xuống đất, chỉ nghe thấy tiếng súng liên tiếp, sau đó tiếng súng đột nhiên biến mất.

Lúc gã đứng dậy, đã thấy mười mấy xạ thủ chĩa súng vào họ khi nãy đã chết hết, trên trán mỗi người đều có một đường máu.

Lúc này, đường máu tựa như cánh hoa hồng, dần nở ra trên vầng trán.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.