Chiến Thần Bất Bại

Chương 121: Thiên Bộc Đao



Toàn trường yên lặng như tờ.

Một trảo của Quỷ trảo kia, kỹ kinh tứ tọa. Mà lúc này, lão giống như các ông lão tầm thường đứng cạnh Đường Thiên, không hiển sơn không lộ thủy.

Những người khác đưa mắt nhìn về phía Đường Thiên, lập tức phát sinh biến hóa.

Hiếu kỳ, sợ hãi, kính nể, kinh nghi bất định. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cái tên khốn này này suy cho cùng có lai lịch thế nào?

Đối mặt với hai luồng công kích kinh thế hãi tục, ý chí đương cự của Vũ Gia đều tan thành mây khói. Ngoại trừ vài thanh âm chiến đấu lẻ tẻ thỉnh thoảng vang lên, những người thuộc Vũ Gia khác đều ngây ngốc chấp nhận vận mệnh.

Đám Minh Tử Thuần đã là mặt không còn chút máu, trong lòng thầm hô may mắn không thôi. Vốn tưởng rằng, vừa rồi Đường Thiên phóng xuất hồn tướng ra thì quảng trường bấy giờ đã máu chảy thành sông, không một người sống.

Hoàn hảo hoàn hảo. . .

Khuôn mặt Thượng Quan Tiền cũng chấn động, nhưng mà vẻ mừng rỡ đậm hơn nhiều, chỉ là không thể không cảm khái, A Thiên thiếu gia cũng đã trải qua rất nhiều chuyện không muốn người biết a.

Đường Thiên bất chấp mọi thứ, lập tức chạy đến trước mặt mấy người nhóm Hàn Băng Ngưng xem xét.

Cũng may mấy người đều chỉ bị vết thương nhẹ, không có gì lớn.

“Ra là quỷ trảo Nông tiền bối?” Đi người nam tử đi chân trần vẻ mặt – nghiêm túc hỏi. Râu ria gã xồm xàm, đầu tóc rối bù nhưng tự có một khí tức oai hùng dũng cảm.

Quỷ trảo thờ ơ, dường như không nghe thấy.

Đường Thiên gật đầu: “Ừ.”

Lúc này Tỉnh Hào cũng đi tới, y tới trước nam tử đi chân trần hành lễ: “Tiểu sư thúc!”

“Ha ha!” Đi nam tử đi chân trần cười ha ha: “Tiểu Tỉnh Hào, vài năm không gặp, ngươi đã lớn như vậy!”

Lớn như vậy. . .

Con mắt Tỉnh Hào giật giật, mí mắt cụp xuống, cố nén kích động trong tròng mắt trợn tròn.

Người sắp ba mươi tuổi rồi còn bị nói như vậy. . .

“Đây là Đường huynh đệ, kế thừa chính là truyền thừa quỷ trảo của Nông tiền bối, cũng là người thuộc trong phái chúng ta.” Tỉnh Hào quay sang nhìn chỗ khác: “Kiện đồ vật lần trước chính là do Đường huynh đệ cống hiến.”

Đi nam tử đi chân trần bừng tỉnh đại ngộ, vỗ cái đầu. Phốc, vô số bụi bặm tựa như sương mù từ đầu của gã tản ra.

Thấy vậy mọi người vô thức lui vài bước.

“Ngươi chính là Đường Thiên a!” Đi nam tử đi chân trần đề cao âm lượng, rất là kinh ngạc. Hai mắt gã quan sát từ trên xuống dưới, lộ ra vẻ thoả mãn: “Trụ cột tập rất vững chắc, tiểu tử có tiền đồ.”

Khuôn mặt Tỉnh Hào không biểu tình, ngữ khí lại cực bất đắc dĩ, quay sang Đường Thiên giới thiệu: “Đây là tiểu sư thúc Ngũ Quang, ngươi đừng quá để ý hắn.”

Ngũ Quang bất mãn nói: “Tiểu Tỉnh Hào, cái gì mà đừng để ý đến ta hả? Ngươi chỉ giới thiệu là tiểu sư thúc của sao?” Ngữ khí của gã biến đổi thành rất thân thiết: “Đường thiếu niên, chờ khi chúng ta thân quen rồi thì ngươi sẽ biết ta là người rất đáng tin. Sau này có vụ làm ăn gì, ngươi nhớ giới thiệu ta.”

“Làm ăn?” Đường Thiên sửng sốt.

“Không sai, giết người phóng hỏa a, vào nhà cướp của a, ẩu đả a. . . Đương nhiên, chuyện cướp sắc ta không cần. . .” Thần sắc Ngũ Quang rung lên, đập thùm thụp vào bộ ngực: “Tỷ như lần này, ngươi đắc tội với người của Tộc Minh, chỉ cần ngươi chịu dùng tiền hay điểm tích phân cũng được, ta có thể giúp ngươi giết cao tầng của tộc minh, đảm bảo bọn họ sẽ không dám hiện diện ở chòm sao Anh Tiên nữa.”

“Tộc Minh?” Lần đầu tiên Đường Thiên nghe thấy cái tên này.

“Một thế lực mới nổi gần đây.” Khuôn mặt Ngũ Quang tỏ ra xem thường: “Đám này người không chịu sửa đổi, không chịu tu luyện vũ kỹ cho tốt còn muốn đi đường tắt, khiến cho chính mình người không ra người, quỷ không ra quỷ.”

Tỉnh Hào nhìn thấy vẻ mặt Đường Thiên mờ mịt, y đã biết Đường Thiên không biết tý gì những tin tức bên ngoài bèn giải thích: “Tộc Minh là gia tộc liên minh, thành phần rất phức tạp. Bọn chúng chỉ mải miết nghiên cứu sự dung hợp của hồn tướng. Giờ đây xem ra bọn chúng thành công rồi.”

“Hồn tướng có thể dung hợp?” Đường Thiên càng thêm hiếu kỳ, những chuyện bây giờ nghe được đều chưa từng nghe thấy ở đâu.

“Ừ.” Sắc mặt Tỉnh Hào ngưng trọng: “Cái này luôn là chuyện rất cấm kỵ. Một gã hồn tướng, dung hợp hay thôn phệ hồn tướng khác để phát triển thành hồn tướng càng cường đại hơn.”

Đường Thiên nghe thế thì trợn mắt há mồm: “Cái này. . . vậy mà cũng được sao?”

Tỉnh Hào nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Đường Thiên liền mỉm cười bảo: ” Coi như là bọn chúng khai sáng một lưu phái. Ngoại trừ hồn tướng lưu, còn có bí bảo lưu và huyết mạch lưu. Quang Minh võ hội chúng ta chính là bí bảo lưu, chúng ta am hiểu nhất là phát huy uy lực bí bảo. Mà Hắc Hồn thì am hiểu khai phá lực lượng trong huyết mạch. Đây là hai lưu phái đứng đầu, trừ cái đó ra, còn có phục cổ lưu, bọn họ trầm mê trong cơ quan thuật cổ đại, đồng thời nỗ lực phục hưng cơ quan thuật, loại người này cũng không ít. Trên đời này thiên kì bách quái lưu phái có rất nhiều.”

“Đừng nghe hắn nói lưu phái vớ vẩn.” Ngũ Quang hừ lạnh: “Bọn chúng muốn chạy đường tắt mà thôi! Bị ma quỷ ám ảnh! Bọn chúng chỉnh sửa hồn tướng như vậy bị tác dụng phụ thật sự lớn. Võ đạo mới là chính đạo!”

“Không sai.” Tỉnh Hào nghiêm nghị nói: “Bọn chúng đầu tiên dùng võ hồn của bản thân mình làm dấu rồi chuyển nó thành thẻ hồn tướng, dùng phương pháp thôn phệ để dung hợp với những hồn tướng khác. Lúc đó, thực lực hồn tướng có mạnh mẽ tăng vọt nhưng do võ hồn của hồn tướng hỗn tạp quá mức gây nên hậu họa vô cùng.”

Cái này thì Đường Thiên hiểu nên gật rụp. Tỉnh Hào nói không sai, võ hồn càng tinh thuần mới càng cường đại. Điểm này, hắn tự mình thể hội.

“Hừ, không những chỉ thế đâu.” Ngũ Quang lắc đầu nói: “Cái hồn tướng là do dùng võ hồn lạc ấn sinh ra, vì khống chế hồn tướng nên sự liên hệ qua lại của bản thân phải càng mật thiết, khi hồn tướng trở nên hỗn tạp, nó sẽ phản phệ chủ.”

Ngũ Quang khẽ lắc đầu, thay đổi đề tài, ngay lập tức nhìn Đường Thiên vô cùng nóng bỏng: “Thế nào thế nào? Làm một vụ làm ăn đi? Yên tâm, ta tuy thế nhưng là có uy tín thật sự, không tin ngươi hỏi tiểu Tỉnh Hào.”

Tỉnh Hào tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm xuống đầu ngón chân mình: “Ngươi có thể không để ý đến hắn.”

Ngũ Quang giận tím mặt, chống nạnh chỉ vào Tỉnh Hào chửi ầm lên: “Tiểu Tỉnh Hào, ngươi cứ đối đãi ngươi tiểu sư thúc như vậy hả?”

Tỉnh Hào tiếp tục nhìn chằm chằm đầu ngón chân, phun ra một câu: “Không được để ý đến hắn.”

Ngũ Quang nổi trận lôi đình: “Tiểu Tỉnh Hào, đừng tưởng rằng ngươi trưởng thành, lông cánh đã cứng cáp, ta nói cho ngươi, khi ngươi còn bé là ta mua kẹo mút cho ngươi ăn!”

“Rõ ràng là đoạt.” Tỉnh Hào phản bác, nhưng lời vừa ra khỏi miệng nhất thời khuôn mặt đỏ bừng.

Quá mất mặt!

Quả nhiên không thể dây dưa lằng nhằng với gã hỗn đản như vậy a. . .

Sắc mặt Tỉnh Hào nhanh chóng khôi phục bình thường: “Đường huynh đệ sao lại muốn tìm ngươi? Lẽ nào ngươi lợi hại hơn so với quỷ trảo tiền bối? Quỷ trảo tiền bối sáng chế Hỏa Liêm Quỷ trảo, ngươi sáng chế cái gì?”

Nhất thời Ngũ Quang như quả bóng bị xì hơi.

Vừa rồi một trảo quỷ trảo kia cũng làm cho Ngũ Quang tự than thở, Đường Thiên có sự giúp đỡ cường hãn như thế thì chẳng cần gã phải ra tay.

Lâu lắm rồi chưa làm ăn được vụ nào . . . Cứ mãi thế có mà nghèo rớt a. . .

“Việc làm ăn không phải là không thể bàn.” Đường Thiên vuốt cằm, giống như lẩm bẩm.

Cặp mắt Ngũ Quang sáng ngời, dưới chân như có lò xo, vù một cái nhảy đến bên cạnh Đường Thiên: “Úc úc úc! Thiếu niên ngươi quả nhiên nhìn oai hùng bất phàm, khí chất mỹ thiếu niên! Ngươi có sự sáng suốt hoàn mỹ, quả thực có thể xuyên thấu bất luận đồ vật gì trên đời này!”

Tỉnh Hào buồn bã nói: “Nhưng xuyên thấu không được da mặt của ngươi. . .”

“Tiểu Tỉnh Hào, tuy rằng ngươi là ta nhìn lớn lên, nhưng mà làm hỏng vụ làm ăn của ta tức là cừu nhân của ta!” Hai mắt Ngũ Quang lóe lên hung quang: “Không nên ép ta rút đao a!”

“Đao đã gỉ sét rồi, vừa rồi một đao sao ngươi không rút ra, đừng cho là ta không nhìn ra được. . .” Tỉnh Hào bình tĩnh như thường.

Ngũ Quang chỉ muốn gào tên Tỉnh Hào đuổi đi thì bỗng dưng Đường Thiên chìa ngón tay. Gã lập tức ngừng mọi hoạt động, quay hẳn người khát khao nhìn đầu ngón tay của Đường Thiên.

“Ta có mấy vị bằng hữu muốn gia nhập phái này, nhưng bọn họ là thủ hạ của Khổng bộ trưởng, làm sao bây giờ?” Đường Thiên quay sang hỏi Ngũ Quang.

Tỉnh Hào chọc gậy bánh xe: “Cái này ta có thể làm. . .”

Ánh mắt Ngũ Quang giật giật, gã đang cực kỳ hối hận vừa rồi sao mình không khua đao trước để nhắc nhở tên khốn khiếp này? Láo lếu như vậy cho y một đao rồi đời!

Ngũ Quang nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ ta để cho ngươi làm.”

Bỗng nhiên gã giơ tay lên, hô to: “Khổng bộ trưởng kính xin xuất hiện một lát!”

Một thân hình nhẹ nhàng uyển chuyển bay ra, hạ xuống một nóc nhà cách đó không xa, Khổng Diệc Ngữ một thân y phục màu trắng mỉm cười: “Thiên Bộc Đao Ngũ đại nhân, từ lúc chia tay vẫn khỏe chứ.”

Nàng nhanh nhẹn bảo trì cự ly, một đao vừa rồi của Ngũ Quang để nàng tận mắt kiến thức thực lực Thiên Bộc Đao cường hãn, nàng tự biết không địch lại. Hơn nữa tên quái này có tiếng không kể đến lý.

“Khổng bộ trưởng, lão Ngũ có chuyện muốn mời ngươi trợ giúp.” Ngũ Quang tùy tiện nói: “Mấy tên tiểu tử kia đều là thủ hạ của ngươi, không biết khổng bộ trưởng có thể bỏ những thứ yêu thích này không?”

Thần sắc Khổng Diệc Ngữ biến ảo bất định.

Vừa rồi tuy rằng bốn người rơi vào hạ phong, không thấy rõ ràng như gã Đường Thiên, nhưng nàng có thể nhìn ra, bốn người đều rất có tiền đồ. Hơn nữa nàng vốn đang nghĩ thông qua bốn người kéo Đường Thiên về tay.

Nhưng hiện tại xem ra không hy vọng.

Nhất là nàng nhìn thấy ánh mắt bất thiện của tên Ngũ Quang kia, đành phải cười lớn mà rằng: “Bọn nó có thể được đường đường Thiên Bộc Đao yêu thích chính là phúc phận bọn nó. Còn thỉnh Ngũ đại nhân để tâm nhiều hơn đối với bọn nó, thiên phú mấy người bọn nó đều không tệ.”

Dứt lời khẽ đảo bàn tay, bốn cái tạp phiến bay tới bốn người.

Tạp phiến mềm mại dường như có bàn tay vô hình nâng lên, đưa tới trước mặt bốn người.

“Mỗi người mười tích phân coi là lễ mọn của ta.” Lúc này Khổng Diệc Ngữ đã hoàn toàn bình thường trở lại, trên mặt nàng nhìn không thấy nửa điểm mất tự nhiên.

Khổng Diệc Ngữ nể tình như thế, Ngũ Quang sảng khoái vô cùng, vẻ mặt đắc ý quay sang khoe khoang với Tỉnh Hào.

“Đều nhận lấy đi.” Ngũ Quang vung tay lên, ôm quyền tạ Khổng Diệc Ngữ: “Đa tạ khổng bộ trưởng, ngày sau có chuyện gì cứ nói một câu với lão Ngũ.”

Khổng Diệc Ngữ mỉm cười: “Chỉ là việc nhỏ, không đáng nhắc đến, Ngũ đại nhân quá khách khí.”

Ngũ Quang quay sang nhìn Đường Thiên, vỗ bốp bốp vào ngực: “Chút việc nhỏ ấy, không đáng nhắc tới.”

Tỉnh Hào lại chọc gậy bánh xe: “Vốn chỉ là việc nhỏ.”

Vẻ cười cợt cứng lại trên mặt của Ngũ Quang.

Đường Thiên dứt khoát hỏi: “Ta muốn bọn chúng không vào được chòm sao Anh Tiên.”

“Một nghìn tích phân!” Ngũ Quang mừng rỡ, đập mạnh vào bộ ngực kêu vang rung trời: “Chỉ cần ngươi đưa ta một nghìn tích phân, ta bảo chứng, Tộc Minh cũng không dám bước vào chòm sao Anh Tiên nửa bước.”

“Cẩn thận gian thương.” Tiếng của Tỉnh Hào lại lần nữa xen ngang.

Ngũ Quang trợn mắt nhìn.

Tỉnh Hào tựa như không nhìn thấy, tiếp tục nói mát mẻ: “Trong hội có rất nhiều cao thủ nhàn tản. . .”

Ngũ Quang nhất thời nhụt chí, vẻ mặt cầu xin: “Tám trăm tích phân! Một lời thôi! Thân phận cao thủ như ta mà lấy phí vào sân quá thấp, nói ra quả thật mất mặt.”

“Ta cho ngươi nghìn rưỡi tích phân.” Đường Thiên lắc đầu nói: “Nhưng mà ngươi phải một lần tuyệt hậu hoạn.”

Trong mắt Đường Thiên thì nghìn rưỡi tích phân thực sự quá tiện nghi. Lần này quỷ trảo xuất hiện làm hắn tốn mất một nghìn tích phân, hơn nữa còn chỉ có thể bảo trì ba ngày, chuyện này mà xảy ra vài lần, hắn cũng chịu không nổi.

Ngũ Quang sửng sốt, ngay lập tức vui mừng quá đỗi, vẻ đằng đằng sát khí dâng lên đầy mặt: “Được! Ta phải bao quát các cứ điểm của Tộc Minh ở quanh quẩn chòm sao Anh Tiên càn quét một lần! Không bỏ qua đến một con chuột nào cả!”

Một luồng sát ý giống như thực chất phóng lên cao, mọi người đều biến sắc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.