Chiến Thần Ở Rể

Chương 4487: Không gian đột nhiên rơi vào yên lặng



Hình ảnh này khiến cho tất cả mọi người ở đây đều bất ngờ đến ngây ngốc, ngay cả Dương Thanh đang đứng một bên cũng cảm thấy bất ngờ.

Không gian đột nhiên rơi vào yên lặng, mọi người không ai dám thở mạnh.

Hoàng Vĩnh Xương âm thầm chửi: “Mẹ nó, thứ thấp kém đừng có trách ta tàn nhẫn, ngay cả lão phu cũng không cách nào trị được chiêu thức quỷ dị này. Đã biến thành bộ dáng ghê tởm như thế, đương nhiên ta không thể nào giữ người này ở bên cạnh được…”

Sau khi ông ta chửi thầm xong, sát khí toàn thân tản ra, quét mắt nhìn mọi người và hỏi với giọng khàn đặc: “Ai dám làm đồ đệ của ta biến thành dạng này?”

Mọi người nghe thế, lập tức đều đưa mắt về phía Dương Thanh như muốn chỉ anh.

Lúc này, Hoàng Vĩnh Xương mới để ý đến Dương Thanh, ông ta xét nét nhìn anh một chút cũng chẳng thấy Dương Thanh có cái gì hơn người. Ánh mắt của ông ta lập tức lóe lên tia sáng lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng nhóc, ra †ay cũng ngoan độc thật, tuổi còn trẻ mà đã học được mấy thứ đường ngang ngõ tắt rồi, vì sao giết hại đệ tử của lão phu? Hôm nay, nếu không cho ta câu giải thích đàng hoàng…”

Dương Thanh nhíu mày suy nghĩ, rồi cắt ngang lời nói của Hoàng Vĩnh Xương: “Ông già này đừng có nói lung tung, vu oan hãm hại tôi. Mọi người đều thấy rõ, vừa rồi ông đã giết chết người phụ nữ kia!”

Hoàng Vĩnh Xương nghe anh nói cũng rất bất ngờ, cơn tức giận xông lên đến đỉnh đầu. Ông ta không ngờ được thanh niên trước mắt này dám khiêu khích mình.

Thoáng chốc, ông ta nheo hai mắt lại, sát khí trên cơ thể càng tỏa ra đậm hơn: “Thằng nhóc kia có biết ta là ai không? Cậu có biết nói chuyện với ta như thế sẽ gặp hậu quả gì không?”

Dương Thanh bật cười lạnh, nhìn Hoàng Vĩnh Xương như nhìn một thằng ngu hỏi: “Ông là ai, chẳng phải ông nên tự đi hỏi mẹ ông à? Dù sao, tôi không có thằng con bất hiếu như ông!”

Hoàng Vĩnh Xương bị anh năm lần bảy lượt trêu chọc đã tức giận đến mức nhịn không được nữa, ông ta vươn tay ra linh khí lập tức cưồn cuộn kéo tới rồi ngưng tụ một màn sương màu đen trong lòng bàn tay ông ta. Ngay sau đó, ông †a chưởng một cái về phía Dương Thanh.

“Hoàng đan sư dừng tay!”

Lôi Chấn Thiên vội vàng gào lên ngăn ông ta lại, cơ thể của Lôi Chấn Thiên vừa lóe lên đã nhanh chóng cản trước mặt Hoàng Vĩnh Xương.

Người này là do Ngô Hùng Bá dẫn đến. Nếu như anh bị Hoàng Vĩnh Xương đánh bị thương rồi, thì Ngô Hùng Bá cũng không dễ dàng tha cho ông ta dễ dàng.

Ông ta vội vàng định lấy việc người lớn để khuyên Hoàng Vĩnh Xương: “Người trẻ tuổi này là do một vị bạn tốt của tôi nhờ vả chăm sóc, tôi phải đảm bảo an toàn cho cậu ta. Tôi mong ông nể mặt mũi của Lôi Chấn Thiên tôi đây, tha cho cậu ta một mạng đi!”

“Còn chuyện nữ đệ tử của ông chết, ông có yêu cầu gì cứ nói cho tôi nghe. Tôi sẽ dốc hết sức thỏa mãn!”

“Tôi bảo cậu Dương nói xin lỗi với ông, xem như chuyện này dừng lại đây!”

Lôi Chấn Thiên cũng cảm thấy thoải mái đáy lòng khi nghe Dương Thanh khiêu khích Hoàng Vĩnh Xương. Dù sao, ông ta vẫn luôn bị Hoàng Vĩnh Xương. bắt nạt.

Nhưng ông ta cũng biết rất rõ hậu quả nặng nề thế nào khi chọc giận Hoàng Vinh Xương, đồng thời chuyện này còn ảnh hưởng đến ông ta lấy linh đan từ Hoàng Vĩnh Xương nữa. Vậy cho nên, lúc này trong lòng ông ta cũng có chút khó chịu với Dương Thanh.

Ngay sau đó, Lôi Chấn Thiên dùng Truyền Âm Thuật nói với giọng chỉ có Dương Thanh nghe được: “Cậu hoàn toàn không tưởng tượng được người chống lưng cho Hoàng Vinh Xương mạnh thế nào đâu, cậu nhanh xin lỗi và cầu ông ta tha thứ đi!”

“Ông ta cũng nể mặt mũi của tôi chút, nhưng nếu cậu tiếp tục khiêu khích thì đến cả ông trời cũng không cứu nổi cậu đâu. Chứ cậu đừng hòng nghĩ, nhờ cậy vào Ngô Hùng Bá cứu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.