Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Câu nói của Mặc Sầm vừa dứt thì không khí ghế lô lặp tức đình trệ. Mỗi cái việc Mặc Sầm đích thân mời họ ăn cơm thì họ đã cảm thấy đây là một cái Hồng môn yến, mà hoàn toàn không nghĩ tới Mặc Sầm cư nhiên thẳng thắn mà hướng Tùng Mân nói muốn mua vận khí.
Tùng Mân cũng bị lời nói trực tiếp của Mặc Sầm dọa đến sửng sốt, trong chốc lát mới phản ứng lại mà trực tiếp cự tuyệt: “Xin lỗi Mặc tổng, vận khí không phải thương phẩm, không thể mua bán.”
Mặc Sầm cũng không bất ngờ, vì người này khi ở trên sân khấu không chút do dự đem phần thưởng hơn một ngàn vạn quyên hết ra ngoài, nên khi đến đây hắn cũng biết khoản giao dịch này nhất định không thành.
“Tùng tiên sinh không cần xin lỗi, là ta đã đường đột.” Mặc Sầm cũng không có làm khó người khác, nên khi đồ ăn bưng lên cũng nhanh chóng bỏ qua cái đề tài này mà tiếp đón cả Tổ trọng án dùng bữa.
Bộ dáng như chưa bao giờ nói đến chuyện này.
Bữa cơm ăn nửa giờ ngoại trừ lời đề nghị lúc đầu của Mặc Sầm thì có thể nói không khí bữa ăn cũng vui vẻ.
Sau bữa cơm chiều, Mặc Sầm cũng không có lại giữ lại bọn họ, còn đích thân đưa họ ra tận xe để trở về khu biệt thự
Nhìn theo bóng xe đi khuất, Mặc Sầm cũng trở lại chính xe của mình, hơn nữa còn lấy ra điện thoại mà gọi một cuộc.
Chỉ chốc lát sau, cuộc gọi đã có người nhận máy.
Mặc Sầm: “Ba, Tùng tiên sinh không phải người tham tài, hắn không muốn bán vận khí của chính mình.”
Điện thoại bên kia không biết nói gì đó, Mặc Sầm nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, ngữ khí so với trước trở nên lạnh băng: “Con không đồng ý.”
Mặc Sầm: “Ngài bệnh thì con sẽ nghĩ cách, con bây giờ đã trở về có thể cùng tỷ tỷ cùng nhau đem Mặc thị lớn mạnh. Ba, ngài cũng biết Mặc thị có ngày hôm nay không phải dễ dàng gì, nếu đâm đầu vào đường ngang ngõ tắc như vậy chính là tự tay hủy diệt Mặc thị, khí vận mà ngài nói chỉ là hư ảo, ngài……”
Lời còn chưa nói dứt thì đã bị đầu bên kia cúp máy.
Mặc Sầm không khỏi nhíu mày, bàn tay giơ lên xoa lấy ấn đường, sắc lạnh trên mặt cũng không giảm, đáy mắt lắng đọng cảm xúc không nói rõ thành tên.
***
Hạ Cô Hàn cùng Trọng Án Tổ thành viên trở lại khu biệt thự.
Bên này đang tổ chức một buổi nhạc bên bờ biển, âm nhạc êm tai hoà cùng sắc trời buổi đêm càng tăng thêm vẻ lãng mãn. Đó thời gian còn sớm nên các thành viên đều lên thay y phục sau đó lại xuống bờ cát mà đi dạo tiêu thực.
Hạ Cô Hàn không đi, cả hôm nay y đã đi muốn lòi chân luôn rồi, đến giờ này mắt y cũng sụp theo sắc trời nên chào hỏi một tiếng sau đó trở lại trong phòng của mình.
Sở Quân Hành lúc này cũng đã đem tư liệu của tập đoàn Mặc thị truyền đến cho Hạ Cô Hàn. Nhưng điện thoại lại bị Hạ Cô Hàn quẳng sang cho Cố Tấn Niên, còn y thì nằm liệt trên giường bộ dáng mơ màng sắp ngủ.
Cố Tấn Niên duỗi tay đem người kéo lên, nhẹ giọng dỗ: “Đi tắm rửa xong thì ngủ mới thoải mái.”
Hạ Cô Hàn hàm hàm hồ hồ mà không biết lẩm bẩm nói cái gì, một hồi lâu sau mới lười biếng mà từ trên giường bò dậy, cầm bộ đồ ngủ Cố Tấn Niên chuẩn bị sẵn phiêu vào trong phòng tắm.
Cố Tấn Niên thừa dịp Hạ Cô Hàn tắm rửa, mở ra di động mà nhìn tư liệu của tập đoàn Mặc thị.
Mặc thị tập đoàn là xí nghiệp lớn nhất ở Vụ Châu, chủ yếu kinh doanh bên mảng địa ốc, bệnh viện tư nhân, khách sạn, rồi khu nghỉ dưỡng vui chơi giải trí ăn uống đều có, ba năm trước còn nằm trong top 500 xí nghiệp lớn thế giới.
Chủ tịch kiêm tổng giám đốc chính là Mặc Khánh Dương.
Mặc Khánh Dương có thể nói là một nhân vật truyền kì, nhận Mặc thị từ trong tay phụ thân lúc đó Mặc Thị chỉ là một xưởng thực phẩm, công nhân chưa đến 100 người . Chính một tay Mặc Khánh Dương đem cái xưởng thực phẩm nâng lên thành một tập đoàn quốc tế hoá như hiện nay.
Tập đoàn Mặc thị từ lúc thành lập liền như có thần trợ giúp, một đường thẳng tiến. Nhưng nửa năm trước, chủ tịch Mặc Khánh Dương đột nhiên sinh bệnh, từ lúc đấy tập đoàn xuất hiện không ít sự cố nhỏ.
Ba tháng trước, Mặc Khánh Dương khẩn cấp gọi nhi tử đang du học tại M quốc về, bộ dáng như muốn đem toàn bộ Mặc thị giao cho Mặc Sầm.
Không ai biết Mặc Khánh Dương rốt cuộc có tâm tư, nhưng khi Mặc Sầm vội vàng về nước thì thương giới khắp nơi đều đổ mắt về phía hắn.
Mặc Khánh Dương tổng cộng sinh ba trai một gái, nhưng còn sống chỉ có Mặc Sầm cùng tỷ tỷ Mặc Linh của hắn. Mặc Khánh Dương khá thích đứa con trai Mặc Sầm này, bỏ không ít công sức cùng tâm tư bồi dưỡng, Mặc Sầm cũng không phụ kì vọng mà người phụ thân bỏ ra, từ nhỏ đến lớn đều xứng đáng với câu “Con nhà người ta”.
Người ngoài không biết, nhưng tư liệu của Sở Quân Hành lại điều tra đến thập phần kỹ càng tỉ mỉ, Mặc Sầm đi M quốc học năm thứ hai, liền ở M quốc thành lập một công ty điện tử khoa học kỹ thuật. Hiện tại công ty này sinh lãi khá lớn, kinh doanh cũng vô cùng tốt, tuy rằng kém xa so với Mặc thị, nhưng theo đà phát triển hiện tại, rất có khả năng thời gian không xa sẽ vượt mặt Mặc thị.
Tỷ tỷ Mặc Sầm là Mặc Linh cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, hiện tại đang làm việc tại tập đoàn Mặc thị, từ lúc Mặc Khánh Dương sinh bệnh đều là Mặc Linh xử lí chuyện lớn nhỏ trong tập đoàn. Thủ đoạn sấm rền gió cuốn, tuy còn kém so với Mặc Khánh Dương nhưng trên dưới tập đoàn không ai là không nể cô ta.
Dù vậy, khi Mặc Sầm về nước, Mặc Khánh Dương liền trực tiếp đem vị trí tổng giám đốc giao cho hắn, bỏ qua hết thảy những gì Mặc Linh đã làm vì tập đoàn.
……
Cố Tấn Niên xem xong tư liệu Mặc gia, lại thấy được tình huống doanh thu mấy năm gần đây của tập đoàn Mặc thị .
Tập đoàn Mặc thị là thương nghiệp cự luân, mỗi năm lợi nhuận đều là chục tỷ, nhưng Cố Tấn Niên vẫn nhạy bén phát hiện, hai năm gần đây doanh thu của tập đoàn có vẻ tụt dốc. Đặc biệt là khi Tinh Quang Giải Trí phá sản, doanh thu của tập đoàn Mặc thị tuột những 13%.
Từ báo cáo tài vụ có thể thấy Tinh Quang giải trí phá sản cũng không ảnh hưởng nhiều đến Mặc thị, nhưng vì cớ gì doanh thu lại tụt đến như vậy?
Mặc Linh có khả năng, nhưng cũng không thể vãn hồi Mặc thị đang trong cái thế tụt sườn núi.
Cố Tấn Niên như suy tư điều gì, hắn hiện có chút minh bạch vì cớ gì Mặc Sầm hướng Tùng Mân mua khí vận.
Hẳn là Mặc Sầm muốn dùng vận khí của Tùng Mân để vãn hồi sự suy tàn của Mặc thị.
“Cùm cụp.” Một tiếng vang nhỏ gọi hồi Cố Tấn Niên trở lại, hắn ngẩng đầu nhìn qua thì thấy cửa phòng tắm mở rộng.
Hạ Cô Hàn mái tóc còn nhỏ nước, cả người ẩm ướt bước ra, tuy tắm rồi nhưng bộ dáng lại vô cùng buồn ngủ, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cũng không mở lớn.
Cố Tấn Niên thu hồi di động, đem Hạ Cô Hàn kéo đến ngồi trên đùi, bàn tay vận lực mà hong khô tóc cho y. Hạ Cô Hàn áp má trong lồng ngực ông chồng quỷ mà ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái, ngáp đến cong mỏ lười biếng hỏi: “Tư liệu nói gì vậy anh?”
“Mặc thị……” Lực đạo Cố Tấn Niên vừa phải mà massage đầu cho Hạ Cô Hàn, hắn tóm gọn lại mà thuật cho vợ nghe.
Tuy bộ dạng sắp gục nhưng lời Cố Tấn Niên nói Hạ Cô Hàn đều nghe không lọt chữ nào.
Chờ Cố Tấn Niên nói xong, y nỗ lực khởi động mí mắt nói: “Để em hỏi sư phụ về án tử bên Tinh Quang giải trí xem thế nào.”
“Ưʍ.” Cố Tấn Niên gật đầu, “Để anh gọi cho, em ngủ trước đi.”
Lúc ấy, án tử của Tinh Quang giải trí chính là Hiệp hội thiên sư Vụ Châu theo, sau đó hồ sơ lại được chuyển qua cho Bộ ngành đặc thù, nhưng lúc ấy án kiện này đã qua tay Hạ Bồi Hà, hẳn là ông rõ hơn ai hết diễn biến mọi chuyện.
Hạ Cô Hàn được Cố Tấn Niên hứa hẹn, nên không rối rắm chuyện này, được ông chồng quỷ đặt xuống giường liền o o ngủ thẳng cẳng.
***
10 giờ tối, thành viên Tổ trọng án cũng lũ lượt kéo trở về biệt thự, thấy Hạ Cô Hàn đã ngủ cũng không ai đến quấy rầy y. Các thành viên ở lầu 2 mở cuộc họp nhỏ, từ miệng Tùng Mân mới biết được mọi chuyện xảy ra ban sáng ở công viên trò chơi.
Kỳ thật lúc ăn cơm chiều, khi biết Mặc Sầm đến mua khí vận của Tùng Mân thì trong lòng mọi người đã suy đoán đến việc Tùng Mân trúng thăm trên Weibo chính là bẫy rập. Mà người thiết kế bẫy rập là muốn đem “Con mồi” Tùng Mân đưa đến Thượng Tiều đảo, chính là để xác định Tùng Mân là Đại khí vận giả mà bọn họ muốn tìm.
Lại không nghĩ tới Mặc Sầm mở miệng liền đòi “Mua” nên bọn họ liền biết tình chuẩn đánh dấu lần trước chính là hướng về Tùng Mân, những kẻ đó muốn lặng yên mà trộm đi khí vận của Linh vật đội bọn họ.
“Phát hiện trộm không được mới nghĩ đến việc mua?” Trần Mạt Lãng cười nhạo một tiếng, vốn đang có chút hảo cảm với Mặc Sầm, liền tan biến hầu như không còn.
“Tôi lại cảm thấy cậu ta không phải người như vậy.” Tùng Mân nói ra ý nghĩ của chính mình: “Mặc tổng không phải người tin vào vận khí, hơn nữa tôi cảm thấy bộ dáng tuy lạnh lùng nhưng nội tâm của hắn lại thiện lương, sẽ không làm ra những sự tình như vậy.”
Lúc ấy ở trên sân khấu, khi nghe Tùng Mân đưa ra quyết định quyên toàn bộ tiền giải thưởng, trong mắt Mặc Sầm ngoại trừ khϊếp sợ chính là một tia mềm mại hiếm thấy. Lúc hắn nói về chuyện giúp Tùng Mân quyên tiền, ngữ khí cũng vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng. Cho nên Tùng Mân cảm nhận được Mặc Sầm không phải là loại người sẽ đánh cắp khí vận của người khác.
Hơn nữa Tùng Mân cảm thấy lời đề nghị mua lại vận khí của Mặc Sầm chính là một nhiệm vụ mà người khác giao cho hắn. Lúc Tùng Mân nói lời cự tuyệt còn nhận ra Mặc Sầm khẽ thở dài nhẹ nhõm.
Ngón tay Sở Quân Hành gõ nhẹ từng nhịp trên bàn kính, cũng đồng ý: “Tôi đồng ý với cái nhìn của Tùng Mân. Quả thật Mặc Sầm không phải là loại người tin vào mệnh cách, nói cách khác hắn còn là người thuộc nhóm thuyết vô thần.”
Muốn trộm vận khí trên người Tùng Mân phải là một người tin tưởng vào huyền học, còn cố chấp cho rằng khí vận có thể thay đổi tương lai. Những người như vậy trên người ít nhiều sẽ đeo những đồ vật liên quan đến huyền học, ví dụ như ngọc thạch hoặc Phật châu, thậm chí là bùa chú linh tinh. Nhưng Mặc Sầm ngoại trừ cái đồng hồ hàng hiệu đeo trên cổ tay thì không có trang sức nào khác.
“Không phải hắn.” Ngữ khí của Mâu Hàng Âm vô cùng khẳng định mà nói: “Khi Mặc Sầm muốn mua khí vận của Tùng Mân thì đỉnh mày của hắn khẽ nhăn lại, nói rõ chính hắn cũng không chấp nhận việc làm này. Khi Tùng Mân cự tuyệt hắn lại dứt khoát không đề cập lại vấn đề này, thuyết minh một chuyện chính là cái nhiệm vụ của hắn đã xong.”
Tùng Mân nhận ra bằng trực giác, Sở Quân Hành dựa trinh thám, Mâu Hàng Âm chính là nhìn biểu tình, ba người đều đưa ra chung một đáp án, như vậy có thể khẳng định kẻ đứng sau đánh cắp khí vận của Tùng Mân không phải Mặc Sầm.
Nếu không phải Mặc Sầm, vậy kẻ đó là ai?
Sở Quân Hành chậm rãi nói ra một cái đáp án: “Mặc Khánh Dương.”
Những người khác đồng thời nhìn lại đây, Sở Quân Hành liền giải thích nói: “Ông chủ Hạ không phải đã nói rồi sao? Trên người Tùng Mân bị người khác tinh chuẩn đánh dấu, có cái dấu này không cần biết cậu ta đang ở đâu vào lúc nào cũng có thể bị kẻ khác hút đi vận khí. Cho nên người có khả năng trộm đi vận khí trên người Tùng Mân không nhất thiết phải ở trên đảo nhỏ này. Giả thiết người kia là Mặc Sầm thì khi hắn đã đánh dấu trên người Tùng Mân vậy còn cất công đến đây đề nghị mua lại vận khí của Tùng Mân làm gì để bị người khác nhận ra.”
Mà để một người vừa có bề ngoài lại có quyền cùng tiền như Mặc Sầm đích thân đưa ra đề nghị, thì chỉ có Mặc Khánh Dương phụ thân của hắn mà thôi.
Bất quá, mọi thứ bây giờ cũng chỉ nằm trong vòng suy đoán, Sở Quân Hành vươn cổ tay nhìn đồng hồ sau đó gõ gõ bàn lên tiếng: “Cũng trễ rồi, đi ngủ trước đi, mai còn ra ngoài chơi.”
Mọi người nghe xong thì biếng nhác đứng dậy tẻ ra hướng phòng của mình mà bước.
Mọi người biết, chuyện này giờ cũng không có nhiều manh mối, họ có ngồi đền sáng cũng chả được gì. Nếu thật sự Mặc Khánh Dương muốn trộm đi khí vận của Tùng Mân, thì hắn sẽ không đưa ra lời đề nghị mua lại như hồi chiều và cũng sẽ không xuất đầu lộ diện như vậy.
Tùng Mân ôm balo thú cưng trở về phòng, đem Balo đặt lên giường sau đó liền ngã ra giường mà nghiêng người nhìn ba đứa nhỏ Năm 1-2-3, khẽ hỏi: “Mấy bé nói, nó còn trở lại hay không?”
Năm 1 tự tay kéo khoá Balo mà bò ra, sau đó nhảy thẳng lên người Tùng Mân, ra vẻ người lớn mà nói: “Anh đừng sợ, nó mà dám đến, tụi em liền nhai đầu nó, đảm có có đến mà không có về!”
Năm 2 đang bồng Năm 3 ra khỏi Balo nghe thế cũng diễu võ dương oai mà vươn lên nắm tay bằng bông của mình: “Dám đến em sẽ nện nó chết nha!”
Năm 3 theo đó cũng chống nạnh, như con vẹt bi bô nói: “Nện chít…na!”
Tùng Mân liền phì cười, nhẹ vỗ vỗ đầu ba đứa nhỏ: “Anh tin ba bé có thể bảo vệ anh thật tốt nha.”
Năm 1-2-3 liền chống hông kiêu ngạo mà đồng thanh đáp lớn: “Đừng lo!”
Kỳ thật Tùng Mân cũng không sợ hãi, hắn chỉ là không hiểu nổi, vì cái gì lại có người muốn trộm đi vận khí của mình? Rõ ràng là một chủ tịch tập đoàn lớn, muốn tiền có tiền muốn quyền có quyền, gia sản còn hơn chục tỷ, người khác còn không với tới, vậy sao còn chưa thấy đủ?
Quả thật là một vấn đề nan giải mà.
Tùng Mân nghĩ muốn nát óc vẫn không ra, nên dứt khoát cho qua, đi tắm rửa đánh răng một phen, sau đó leo lên giường mà ngủ.
Sắc trời dần dần ám xuống, chân trời xa xa còn lắng màu lam đen, thuyền nhỏ như trăng non treo phía chân trời, một bức tranh biển đêm tĩnh lặng mà mê hoặc lòng người.
Sóng biển trở thành thanh âm duy nhất trên cái đảo nhỏ đêm nay.
Tùng Mân ở trên giường ngủ ngon lành, ba đứa nhỏ thì cùng nằm cạnh nhau thành một đoàn trên gối.
Quả thật bình thường đến không còn bình thường hơn.
Nhưng giây tiếp theo, mây trời bên ngoài như ngưng đọng, gió biển nhẹ thổi khiến lá dừa tùy ý đong đưa cũng dừng lại, một con ốc mượn hồn trên mỏm đá đột nhiên rơi xuống nhưng lại đọng giữa hư không…
Trong bóng tối như có bàn tay nhấn nút tạm dừng, thời gian ngừng trôi, gió biển ngừng thổi… Mọi thứ hết thảy đều ngưng đọng.
Trong phòng ngủ, Cố Tấn Niên lại đột nhiên mở hai mắt, theo bản năng mà cúi đầu, quả nhiên nhìn đến một đôi mắt đào hoa nhập nhèm trong lòng ngực.
Cố Tấn Niên: “Em tỉnh?”
Hạ Cô Hàn đánh ngáp một cái ngồi dậy, trong giọng nói còn mang theo thành âm mơ hồ: “Ưm, âm khí quá nồng.”
Nếu không phải nhận ra hoàn cảnh xung quanh có biến, Hạ Cô Hàn sao có thể tỉnh lại?
Khi vừa đặt chân lên Thượng Tiều đảo, không khí toàn bộ đảo nhỏ vô cùng tươi mát thoáng đãng, hương vị tanh mặn phảng phất trong gió khiến tâm tình mỗi người đều thoải mái. Lúc ấy, Hạ Cô Hàn còn nghĩ thời nay khó có một đảo nhỏ “Sạch sẽ” như thế, còn không nhiễm âm khí.
Thì ra không phải là không có, mà chúng đã bị người đem áp chế xuống.
“Lĩnh vực.” Cố Tấn Niên nói.
Thời điểm ngồi thuyền tiến vào lĩnh vực, thì lĩnh vực đã được người bố trí hoàn hảo, nên không một ai phát hiện ra tia âm khí. Bây giờ, kẻ đó không thể thông qua “Thông đạo” trộm đi khí vận của Tùng Mân nên liền bố trí lĩnh vực lại một lần nữa, hẳn là kẻ đó nghĩ tăng thêm nguồn lực vào lĩnh vực sẽ càng có cơ hội tốt hơn để đánh cắp khí vận.
Trong quá trình bố trí lĩnh vực, âm khí nùng liệt mà tràn ra xung quanh.
Hạ Cô Hàn ngồi trên giường cảm thụ âm khí càng lúc càng cường liệt, mày bỗng nhíu lại : “Lão quỷ, anh có cảm thấy có gì kì kì không?”
Cố Tấn Niên đương nhiên cảm giác được.
Bọn họ không cảm nhận sát khí từ âm khí, mà ngược lại thực thuần túy, trong thuần túy còn mang theo tia ngây thơ.
Đây là cái trường hợp lần đầu tiên Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đụng phải, là âm khí nhưng vô cùng thuần túy, âm khí từ lệ quỷ sinh ra nhưng thuần túy thế này lệ quỷ sẽ ra cái dạng gì nhỉ?
Cả hai ngồi trên giường suy tư thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, vài giây sau cửa phòng liền vang lên tiếng gõ liên hồi. Thanh âm hớt hải của Tùng Mân theo đó truyền vào: “Ông chủ Hạ, ông chủ Hạ! Cứu với! Năm 1 Năm 2 xảy ra chuyện rồi, ngài mau ra.”
Vừa nghe Năm 1-2 xảy ra chuyện, Hạ Cô Hàn lập tức giật bắn mình, vội vàng mang dép hớt hải chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở đã thấy Tùng Mân đứng bên ngoài hai tay ôm Năm 1 và Năm 2, còn Năm 3 đứng ở bên chân hắn, khuôn mặt vải tròn vo biểu cảm lại lo lắng gấp đến độ sắp khóc.
Hạ Cô Hàn duỗi tay tiếp nhận Năm 1 và Năm 2, nhanh chóng đem chúng đặt vào giường, ngưng thần xem xét tình huống của chúng.
Giờ phút này Năm 1 và Năm 2 nằm trên giường không ngừng rầm rì, hai con rối bông không nhúc nhích như đã mất đi sinh mệnh. Nguồn lực từ trên người chúng mãnh liệt tràn ra, mang đến nùng liệt cháy bỏng. Giống như bên ngoài có thứ gì đó đang muốn kéo hồn thể của hai đứa nhỏ ra khỏi thân xác bằng bông của chúng.
“Hồn thể không xong.” Cố Tấn Niên đứng một bên rất nhanh đã nhìn ra.
Hạ Cô Hàn cũng đã nhìn ra,vội hỏi: “Sao lại thế này? Có thể hay không là ăn……”
Hắn vốn dĩ muốn hỏi có thể hay không vì ban sáng đã ăn “Thông đạo”, nên dẫn tới năng lượng trong cơ thể Năm 1 Năm 2 trở nên “Quá tải”, mới xuất hiện loại tình huống này. Chính là nhìn đến Năm 3 đang ngồi xổm bên cạnh Năm 1-2, bàn tay bằng bông nhỏ trắng múp như củ sen không ngừng sờ mặt Năm 1 cùng Năm 2 thì Hạ Cô Hàn liền có đáp án.
Tu vi của Năm 3 chưa bằng hai anh chị nó, thì không có đạo lí Năm 3 ăn không có chuyện gì mà Năm 1-2 xảy ra chuyện được.
“Âm khí.” Cố Tấn Niên ngưng mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ:“Âm khí bên ngoài giống với âm khí trên người Năm 1 Năm 2.”
Do âm khí giống nhau nên khi chúng nó ngưng tụ hình thành lĩnh vực thì cũng đồng thời dẫn động hồn thể hai đứa nhỏ, muốn hút hồn thể hai đứa nhỏ cùng hội hợp với âm khí bên ngoài.
Hạ Cô Hàn đã hiểu, ngược lại thả lỏng không ít.
Nếu là âm khí là nguyên nhân thì chỉ cần cản lại là được.
Y hạ tay trên mi tâm hai đứa nhỏ, tâm niệm chuyển động, linh khí bốn phía liền hội tụ vào lòng bàn tay, giây sau liền tạo thành vòng bảo hộ trên người Năm 1-2, đem chúng nó ngăn cách với âm khí bên ngoài.
Không bao lâu, hai chị em Năm 1 Năm 2 rốt cuộc an tĩnh lại, thần hồn cũng được Cố Tấn Niên trấn an không ít, một lần nữa trở lại bên trong hai con rối bông.
Chờ thần hồn hai đứa nhỏ ổn định chúng cũng chậm rãi mở mắt, trong ánh mắt tràn đầy mê mang ngơ ngác.
Năm 1: “Ông chủ nhỏ, sao lại ở trong phòng con?”
Vừa dứt lời thì bên tai liền vang lên tiếng “Ô oa” khóc lớn. Thanh âm cực đại, chấn màng nhĩ mọi người cũng phải rung rẩy.
Năm 1-2 vội vàng nhìn qua thì thấy em trai nhỏ đã nhào tới đè thẳng chúng trên giường, tiếng khóc của Năm 3 càng thêm vang dội bốn phía.
Năm 3: Ô ô ô ô ô!
Năm 1-2:???
Chuyện gì vậy cả nhà ơi????
Hạ Cô Hàn xoa đầu ba đứa nhỏ xong lại đứng lên.
“Ông chủ Hạ.” Tùng Mân đứng một nên vô cùng khẩn trương mà chờ, thấy Hạ Cô Hàn đứng dậy, lập tức hỏi: “ Năm 1 Năm 2 không có việc gì chứ?”
“Tạm thời không có việc gì.”
Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi, nếu không làm rõ ràng nguyên nhân thì rất có khả năng Năm 1-2 sẽ trải qua chuyện như vậy một lần nữa.
Tùng Mân nghe vậy thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Năm 1-2 không có chuyện gì là tốt rồi.
Hạ Cô Hàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ lúc này mới phát hiện âm khí nùng liệt khi nãy đã rút bớt, có lẽ do Năm 1-2 nên lĩnh vực cũng không thể hoàn thành, hẳn là kẻ sau màn vẫn mang tâm tư muốn thử xem có thể đánh cắp được vận khai của Tùng Mân hay không? Giờ thấy không được nên vội vàng lui trở về.
Đến nỗi Tùng Mân không bị ảnh hưởng gì, cũng là nhờ vào hai đứa nhỏ.
Kẻ đó xây dựng lĩnh vực bằng âm khí nên đem Năm 1-2 trở thành “Người bên mình”. Tùng Mân ngay từ đầu đã phát hiện ra hai đứa nhỏ có điều khác lạ, nên mới lập tức ôm chúng đến tìm Hạ Cô Hàn, nên sự miễn dịch trên người hai đứa nhỏ lan ra cả Tùng Mân.
Năm 3 lại theo sát Tùng Mân nên cũng nằm trong phạm vi không ảnh hưởng.
***
Một gã thiên sư ăn bận một thân đạo bào vàng mở to hai mắt, đồng tử của lão phiếm màu máu, một hồi sau sắc đỏ mới dần lui tán.
Mặc Khánh Dương vội vàng chạy nhanh đến, ngữ khí lo lắng gấp gáp hỏi: “Đại sư, như thế nào rồi?”
Thiên sư lắc đầu, “Vẫn không được.”
Gã cảm thấy hẳn là Tùng Mân có thứ gì đang bảo hộ và còn vô cùng lợi hại, không chỉ ngăn cản thông đạo mà còn có thể tránh đi lĩnh vực, khiến gã vô pháp xác định vị trí của Tùng Mân.
Chính là khi nãy trong lĩnh vực, gã lại không cảm thụ được sự tồn tại của thứ đó.
Rốt cuộc là thứ gì đang bảo hộ cho Tùng Mân?
Mày của gã thiên sư gắt gao nhíu lại, một suy nghĩ lớn mật trong lòng lão nổi lên….
Chẳng lẽ là khí vận?
Chẳng lẽ khí vận của Tùng Mân đã cường đại đến nổi có thể hộ chủ?
Suy đoán này càng làm tim gã thiên sư đập nhanh hơn, sự tham lam trong mắt không thể che dấu được nữa.
Mặc Khánh Dương đứng bên cạnh gã thiên sư cũng không biết gã suy nghĩ gì, lão chỉ nghe thiên sư nói không thể lấy được khí vạn của Tùng Mân thì có chút nóng nảy: “Thiên sư, ngươi nói làm sao bây giờ? Nếu mãi không lấy được khí vận, ta phải làm sao?”
Có lẽ là quá nóng vội, một ngụm máu tươi từ trong miệng Mặc Khánh Dương mạnh mẽ phun ra, sắc mặt lão nhanh chóng tái nhợt.
Thiên sư liếc mắt nhìn lão một cái, trấn an nói: “Nghĩ cách đem Tùng Mân giữ lại. Ngươi cũng nên chuẩn bị một chút, sáng mai chúng ta đến Thượng Tiều đảo.”
Mặc Khánh Dương lấy khăn lau đi vết máu bên môi, kiềm chế lại tâm tình nóng nảy, đáp: “Được!”
Thiên sư nghĩ nghĩ, đột nhiên lại hỏi: “Những người đi cùng Tùng Mân là ai? Bọn họ trước nay làm gì?”
“Bên ta đã điều tra thân phận bọn họ, chỉ là nhân viên chức bình thường, không có gì đặc biệt.” Khánh Dương trả lời.
Chân mày Thiên sư nhăn càng chặt có khả năng kẹp chết cả ruồi, “Thật sự không có gì đặc biệt…… Sao?”
Sao gã cứ cảm thấy có gì đó bất an và không đúng?
***
Hôm sau, thái dương đỏ rực từ mặt biển bò lên, dương quang đạm kim sắc sái lạc ở trên mặt biển, nổi trên sóng nước lấp loáng.
Hạ Tường sáng sớm liền xuất hiện ở trước biệt thự, phát hiện chỉ có Sở Quân Hành đã tỉnh dậy, còn ở phòng bếp chuẩn bị bữa sáng.
“Xin chào.” Hạ Tường đi qua đi cùng Sở Quân Hành chào hỏi.
Sở Quân Hành một bên pha cà phê, một bên đáp lại Hạ Tường: “Buổi sáng tốt lành.”
Hạ Tường hướng mắt lên trên lầu nhìn thoáng qua, bâng quơ mà hỏi: “Tùng tiên sinh đâu? Vẫn chưa thức giấc sao?”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến.
Tùng Mân đeo Balo thú cưng bước xuống cầu thang, hắn tối qua cả đêm đều ngủ không ngon, đi hai bậc thì ngáp một cái, bước xuống bên dưới mà quai hàm muốn trẹo vì ngáp quá nhiều. Nhìn thấy Hạ Tường, Tùng Mân liền lên tiếng.
“Chào buổi sáng.”
Hạ Tường hướng phía Tùng Mân đi đến: “Tùng tiên sinh.”
Tùng Mân cúi đầu nhìn thoáng qua Hạ Tường đứng còn chưa đến bả vai mình, hỏi: “Có việc sao?”
Hạ Tường từ trong túi hồ sơ lấy ra một phần văn kiện, đưa qua cho Tùng Mân.
“Đây là văn bản tổng giám đốc bên tôi lấy danh nghĩa Năm 1 Năm 2 Năm 3 cấp 500 cô nhi viện- viện phúc lợi mà ủng hộ, mời ngài xem qua. Nếu không có vấn đề chúng tôi sẽ công bố lên official website của tập đoàn Mặc thị.”
“Đã quyên góp rồi sao?” Tùng Mân tiếp nhận văn kiện lật xem, đối với hiệu suất làm việc của Mặc Sầm tỏ vẻ kinh ngạc.
Mới qua một đêm thôi mà Sầm Mặc đã làm đâu ra đó rồi, hiện nữa còn sao kê vô cùng tỉ mỉ kĩ càng.
Tùng Mân lật đến tờ cuối thì phát hiện ra Mặc Sầm không chỉ quyên một ngàn vạn trong cái phần thưởng kia, mà quyên những hai ngàn vạn. Tùng Mân đưa văn kiện cho Hạ Tường liền hỏi.
“Cho tôi hỏi một chút, hình như Mặc tổng của mấy người quyên hơi nhiều thì phải?”
Mặc Sầm tựa hồ đoán được Tùng Mân sẽ có phản ứng gì, cho nên đã dặn dò Hạ Tường. Hạ Tường đem nguyên văn lời nói của Mặc Sầm chuyển cho Tùng Mân: “ Mặc tổng nói, hai ngàn vạn là số tiền mà những phần thưởng của Tùng tiên đổi ra thành tiền mặt, mong Tùng tiên sinh không cần quá để ý.”
Lời cũng nói như vậy, tiền cũng quyên hết ra ngoài, giờ xoắn xuýt thì có hơi không hợp. Tùng Mân nghĩ nghĩ, tiếp nhận rồi: “Giúp ta cảm ơn Mặc tổng.”
Hạ Tường cười nhẹ ra một hàm răng trắng tinh khiết.
Một lát sau, những người còn lại cũng tỉnh dậy mà lục đục bước xuống, Sở Quân Hành bên này đã chuẩn bị xong bữa sáng cho mọi người, cùng nhau ăn xong lại theo Hạ Tường tiếp tục đi tham quan.
Hạ Tường điểm một chút nhân số, “Sao lại thiếu một người?”
Hạ Cô Hàn vẫn chưa có mặt.
Sở Quân Hành: “Bạn của tôi hôm nay thân thể không thoải mái, nên không cùng chúng tôi ra ngoài được.”
Hạ Tường mơ hồ cũng có chút ấn tượng về người kia, vì cả ngày hôm qua bộ dáng của y chính là uể oải ỉu xìu, nghĩ đến là thật sự sinh bệnh, nên cũng không nghĩ nhiều, Hạ Tường bên này cũng lên tiếng cho tài xế xuất phát.
Nhưng khi ngồi vào vị trí, gã vẫn lấy điện thoại ra nhắn cho Hạ Thành một tin.
—— còn có một người lưu tại biệt thự, anh nhớ theo dõi cho kĩ.
***
Hạ Cô Hàn một giấc này ngủ đến tận giữa trưa, mở mắt nhưng vẫn ưỡn tới ẹo lui mới chịu rị mọ bò dậy.
Cố Tấn Niên sau đó thuật lại những gì Hạ Bồi Hà đã cung cấp tối qua.
Tinh Quang giải trí là công ty con dưới trướng tập đoàn Mặc thị, lúc xảy ra án tử thì Hiệp hội thiên sư cùng bên Chính phủ có đến tra xét tập đoàn Mặc thị một lượt để xem có liên quan đến bên án tử của Tinh Quang Giải Trí hay không.
Kết quả là không có.
Điều hành Tinh Quang giải trí chân chính là Vương Hằng Tài, Mặc thị không có tham dự vào, mà chỉ là một bên đầu tư, mỗi năm chỉ nhận hoa hồng và đối chiếu tài vụ.
Chính phủ tra xét hồi lâu, cũng không thấy được quan hệ giữa hai bên, tập đoàn Mặc thị theo đó cũng được bỏ ra ngoài vòng.
Cố Tấn Niên vừa nói vừa lấy khăn lông đưa qua cho Hạ Cô Hàn: “Xem ra tập đoàn Mặc thị không dính dáng gì đến Tinh Quang Giải Trí.”
Hạ Cô Hàn tiếp nhận khăn lông lau xong thì, đem bỏ vào rổ đồ dơ, sau đó xoay sang nhìn ông chồng quỷ: “Chuyện của Năm 1 Năm 2 anh có hỏi sư phụ luôn không?”
Năm 1-2 chính là Hạ Bồi Hà một lần ra ngoài du ngoạn đem về. Khi đó hồn thể của hai đứa nhỏ vô cùng yếu ớt, Hạ Cô Hàn liền lấy giấy vàng nhanh chóng làm cho chúng một cái thân thể, vã cả mồ hôi mới có thể đem hồn thể hai đứa nhỏ nhét vào, sau đó còn dùng linh khí tẩm bổ cho chúng.
Hạ Cô Hàn nhớ lại khi lần đầu gặp hai đứa nhỏ, hồn thể hai chị em vô cùng yếu ớt, giống như thai nhi vừa mới có hồn thể không bao lâu, nhưng lại bị sẩy ra khỏi bụng mẹ. Thai nhi sinh non không kiên trì được bao lâu liền tử vong, chỉ còn lại trên thế giới là hai mảnh hồn thể mờ mịt.
Từ từ!
Hạ Cô Hàn đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội chụp cánh tay Cố Tấn Niên, không chờ Cố Tấn Niên hỏi thì đã nói tiếp: “Lão quỷ, em nhớ ra rồi.”
Cố Tấn Niên nhìn về phía y
“Tối hôm qua, cái trạng thái âm khí không phải là lần đầu em gặp.” Đôi mắt đào hoa của Hạ Cô Hàn bỗng trầm xuống: “Lần đầu gặp Năm 1 Năm 2 thì trên người hai đứa nhỏ cũng mang âm khí như thế.”
Chỉ là lúc ấy âm khí trên người hai đứa nhỏ quá yếu, Hạ Cô Hàn mới không nhớ tới.
“Vậy không sai,” Cố Tấn Niên nói: “Anh hỏi sư phụ, ông ấy có nói chính là khi đi ngang qua Đồng Châu ở trên một đảo nhỏ thì nhặt được hai chị em Năm 1 Năm 2.”
Theo Hạ Bồi Hà nói, khi ông nhặt được hai chị em thì hai đứa nhỏ chính là cặp bào thai long phụng mới sinh không bao lâu… Kỳ thật chính là tụi nhỏ vẫn chưa có thân thể hoàn chỉnh. Bộ dáng nhỏ xíu không khác gì mèo con, toàn thân đỏ rực, hô hấp phi thường mỏng manh, nhìn không giống đứa nhỏ đủ tháng mà là thai phụ chưa đủ tháng đã phải sinh non.
Cặp sinh đôi này vẫn chưa chết, Hạ Bồi Hà không phải là người thấy chết không cứu, nên lén ôm hai đứa nhỏ đến một cái bệnh viện ở Đồng Châu, muốn đem hai con mèo nhỏ này cứu sống.
Nhưng là tỷ đệ hai thật sự là quá hư nhược rồi, tuy là Hạ Bồi Hà cùng bác sĩ cố hết sức, cuối cùng vẫn không thể cứu sống cả hai.
Khi hồn thể hai đứa nhỏ phiêu ra khỏi thân thể, Hạ Bồi Hà thật sự không đành lòng, liền đem chúng nó mang về Hạ gia, nên hiện tại mới có hai đứa nhỏ trong thân xác rối bông là Năm 1-2.
Nếu thật sự giống như Hạ Bồi Hà nói như vậy, Năm 1-2 được ông nhặt ở đảo nhỏ ở Đồng Châu vậy có thể hiểu được.
Tại sao âm khí hai đứa nhỏ lại giống nơi này.
Vì chúng nó từ đảo nhỏ này mà đến.
Vì cái gì âm khí trên đảo nhỏ này nùng liệt nhưng không có sát khí, ngược lại còn mang theo tia ngây thơ thiên chân vô tà?
Vì âm khí để tạo ra “Lệ quỷ” chưa từng tiếp xúc với thế giới này, chúng chưa có hình hài hoàn chỉnh, chưa mở mắt thấy thế giới đã bị “Sát”. Cho nên chúng nó không rành thế sự, cũng là thứ tốt nhất để khống chế.
Kẻ đứng trong tối kia sở dĩ có thể hoàn thành lĩnh vực là vì nơi này có quỷ giới, mà phần lớn chính là những anh quỷ ngây thơ vô tri.
Nếu chỉ có Năm 1-2 là hai cái anh quỷ, vậy thì không có chuyện gì, chỉ có thể nói là sản phụ sinh non. Nhưng trên Thượng Tiều đảo này anh quỷ nhiều đến độ nào mà có thể ngưng tụ ra âm khí để thiên sư tạo ra lĩnh vực?
Rốt cuộc là có bao nhiêu thai phụ đã sinh non, mới có thể tạo ra nhiều ảnh quỷ như thế?
Hạ Cô Hàn không thể tưởng tượng nổi.
Người trên cái đảo nào đang làm cái chuyện gì mà có thể tạo ra nhiều anh quỷ như thế?
“Lão quỷ,” Hạ Cô Hàn hoàn hồn, “Chúng ta đi một vòng xem thế nào.”
Cố Tấn Niên gật đầu đáp được.
Tuy rằng Cố Tấn Niên biết quản gia ở đây đang giám sát Hạ Cô Hàn, nhưng chỉ bọn họ muốn đi ra thì cũng chả có kẻ nào có thể ngăn và cũng chả có kẻ nào có thể biết.
Hạ Cô Hàn thay đổi áo ngủ, cùng Cố Tấn Niên cùng nhau đi ra khỏi biệt thự, cả hai đi ngang qua Hạ Thành nhưng Hạ Thành lại hoàn toàn không nhận ra, tùy ý hai người rời đi biệt thự.
***
Thượng Tiều đảo chia làm hai bộ phận, phía Tây Nam là khu dân cư trên đảo sinh sống. Còn lại đều là phạm vi bên làng du lịch.
Dân cư trên đảo cũng không quá nhiệt tình với bên ngoài, ngoại trừ làng du lịch bên này, thì có thể nói họ đều bài xích với ngoại lai. Thậm chiến ngoài cửa thôn còn có người canh giữ, ngăn cản du khách muốn vào bên trong tham quan.
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên một đường đi đến trước cửa thôn, nhìn nhóm du khách bị ngăn trước cổng thôn còn đang khắc khẩu cùng người trong thôn. Cuối cùng thấy thôn dân bên trong đi ra nhiều hơn thì mới xám xịt rời đi.
Thôn dân trên Thượng Tiều đảo nhìn khá hung hãn, quả thật khuôn mặt người nào cũng viết thẳng chữ chán ghét.
“Đi xem thế nào.”
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên cùng nhau đi vào cư dân khu, người dân nhìn thấy Hạ Cô Hàn, nhưng lại không có cảm trở y. Hạ Cô Hàn quang minh chính đại mà đi thẳng vào bên trong.
Khu dân cư Thượng Tiều đảo gọi là Thượng Tiều thôn. Bởi vì đây là hải đảo, mỗi năm mùa hè đều có bão lớn, cho nên nhà ở trên đảo đều vô cùng đặc sắc phần lớn đều dùng đá xây lên, không chỉ phòng gió lớn mà không bị phủ muối.
So với làng du lịch hiện đại hoá phía bên kia, thì Thượng Tiều đảo bên này nhìn khá nguyên thủy, con đường đều là dùng đá kê ra, nếu không phải thấy mấy cột đèn điện Hạ Cô Hàn còn nghĩ mình vừa xuyên về vùng nông thôn cổ đại.
Một con vịt lớn đi đầu phía sau là những cục lông vàng nhỏ lắc lư theo sau, cả đàn đi ngang qua trước mặt hai vợ chồng Hạ Cô Giang cùng Cố Tấn Niên, tiếng “Cạc cạc cạc” vang lên không dứt bên tai. Cách đó không xa thì có một hồ nước nhỏ, vịt mẹ mang theo đám vịt con bùm bùm nhảy xuống.
Không xa lại có hai con mèo hoa ngồi xổm trên bó củi mà lười biếng phơi nắng. Đột nhiên đôi mắt chúng sắc nhọn, từ bó củi nhảy xuống. Không bao lâu, một con chuột từ bên trong chạy ra với tốc độ khá nhanh nhưng vẫn không thể tránh khỏi vuốt nhọn của con mèo, nhanh chóng trở thành bữa ăn của nó.
Căn nhà đình viện gần đó có một bà lão thừa dịp nắng lớn mà xếp cá ra phơi, đứa cháu nhỏ của bà lão đứng bên cạnh ôm lấy chân bà mềm mụp mà ngẩng đầu kêu “Nãi nãi.”
Xa ra, sóng biển đánh vào mỏm đá rì rào vang dội, thuyền đánh cá cũng theo sóng biển phập phồng trôi nổi, chống lên sinh kế cho một nhà.
……
Nhìn đến đâu cũng đều là hình ảnh ấm áp, Hạ Cô Hàn không thể nghĩ đến vì cái gì một thôn dân như vậy lại sinh ra nhiều âm khí ngây thơ vô tri đến thế.
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đang muốn tiếp tục đi phía trước đi, thì di động vang lên.
Hạ Cô Giang gửi tin tức lại đây.
【 Hạ Cô Giang: Mặc Khánh Dương tới. 】
Hạ Cô Hàn nghĩ nghĩ, thì rep lại cho thằng em họ ngáo một tin.
【 Hạ Cô Hàn: Ở đâu, tao hiện tại liền tới.】
【 Hạ Cô Giang: Nhà hàng của khách sạn 】
Hạ Cô Hàn thu hồi di động, xoay sang nắm tay ông chồng quỷ nhàn nhả nói: “Đi thôi, Mặc Khánh Dương tới rồi.”
Cố Tấn Niên không khỏi cười nhạo: “Xem ra lão ta gấp lắm rồi đây.”
Hạ Cô Hàn chỉ mà cười cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy mỉa mai: “Có lẽ không chỉ mỗi lão ta gấp đâu?”
***
Nhà hàng của khách ăn.
Thành viên trong Tổ trọng án lại một lần nữa được mời vào ghế lô, nhưng lần tiếp đãi này không phải Mặc Sầm mà chính là Mặc Khánh Dương.
Mặc Khánh Dương ngồi trên xe lăn, bộ dáng lão ta năm này đã hơn 50, nhưng nhìn lại khá tiều tụy, sắc mặt trắng nhợt, lâu lâu lại ho khan vài tiếng.
Mà sau lưng Mặc Khánh Dương lại là một người nữ nhân bận một bộ tây trang chỉnh chu, khuôn mặt nữ nhân có vài phần tương tự Mặc Khánh Dương, có thể thấy đây chính là người tỷ tỷ của Mặc Sầm vì biểu cảm khuôn mặt lạnh lùng không khác gì hắn ta.
Nữ nhân này chính là Mặc Linh.
Tổ trọng án có thể đại khái suy đoán tại sao Mặc Khánh Dương lại bất ngờ xuất hiện tại đây, chỉ là họ không nghĩ tới lão ta lại trắng trợn đến mời họ ăn cơm.
Cả đám lúc này đều lấy bất biến ứng vạn biến, nhìn xem Mặc Khánh Dương rốt cuộc muốn làm cái gì?
Chỉ là không đợi Mặc Khánh Dương mở miệng, cửa ghế lô đột nhiên bị đẩy ra, Mặc Sầm thân cao chân dài cộng với khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện.
“Ba, tỷ, hai người sao lại đến đây?” Mặc Sầm đi đến bên cạnh Mặc Khánh Dương mà hỏi.
“Giải thưởng lớn rốt cuộc cũng có chủ nhân, nên ta tò mò muốn cọ một chút may mắn của Tùng tiên sinh, để sống lâu thêm vài ngày.” Mặc Khánh Dương cười tủm tỉm mà nói, lời nói lại nửa thật nửa giả, khiến người y khác không biết lão đang đùa hay nghiêm túc.
Mặc Khánh Dương nhìn về phía Tùng Mân, cười hiền từ như Phật Di Lặc: “Không biết Tùng tiên sinh có nguyện ý chúc ta sống lâu trăm tuổi? Lời chúc phúc của người có đại khí vận như tiên sinh hẳn sẽ được ông trời nghe thấy?”
Tùng Mân không biết ứng phó với Mặc Khánh Dương thế nào, theo bản năng mà vươn tay gãi gãi đầu: “Mặc tổng nói đùa, tôi…… Tôi chỉ là mấy mắn hơn người khác một chút, chỉ là người bình thường thôi không……”
Nói tới đây, Tùng Mân còn dừng một chút, tiếp tục nói: “Không giống như Mặc tổng, vừa nhìn liền biết được là người đại phú đại quý, tôi chỉ là người thường sao có tư cách chúc phúc ngài chứ!”
Tùng Mân từ lời nói đến ánh mắt đều vô cùng chân thành tha thiết, giống như bản thân không xứng chúc phúc cho Mặc Khánh Dương. Hắn thoạt nhìn cộc lốc, nhưng khi nói lại lộ ra chút nịnh hót cùng sự uyển chuyển cứ tuyệt đề nghị của lão ta.
Tùng Mân không ngốc, biết rõ Mặc Khánh Dương muốn khí vận của mình, nên luôn sinh ra tâm phòng bị, không để lão dắt mũi.
Ý cười trên mặt Mặc Khánh Dương liền biến mất, thanh âm cũng phiếm băng hàn, thượng vị giả cảm giác áp bách xâm lược: “Hả? Nói như vậy nói, Tùng tiên sinh không muốn chúc phúc cho ta?”
Lão ngước mắt nhìn Tùng Mân, trong mắt một mảnh hung ác nham hiểm: “Ta hôm nay chính là muốn Tùng tiên sinh chúc phúc, Tùng tiên sinh không muốn cho ta mặt mũi?”
Những lời này giống như là một cái tín hiệu, vừa dứt lời, cửa ghế lô lại lần nữa mở ra, ùa vào chính là một nhóm người bận vest đen không khác đặc vụ áo đen trong truyền thuyết, không tiếng động mà bao vây lấy tất cả thành viên trong Tổ trọng án.
Vì ghế lô bên này hơn mấy chục người nam nhân lùa vào mà nhanh chóng chật chội, áp bách không ít.
Mọi người trong Tổ trọng án cũng nhanh chóng vào trạng thái phòng bị, tùy thời đều có thể phản kích.
Nhưng giây tiếp theo, đã có một đạo thanh âm thanh triệt truyền vào, mang theo sự lười biếng cũng có chút cợt nhả.
“Không phải chỉ là ăn một bữa cơm thôi sao? Nhiều người hầu hạ như vậy mắc cỡ sao ăn nổi nha?”