Cũng đều là nữ nhi như nhau, đãi ngộ sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
Chỉ thêm có hai ngày, cho dù Nhiễm Văn không để bụng cảm thụ của Nhiễm Nhan, nhưng ánh mắt nhìn xa một chút, tính toán bám lên cây đại thụ Tiêu thị này, bản thân mình trên đường chịu khó đi nhanh một chút thì cũng bù đắp được thôi.
Nhiễm Nhan trong lòng thở dài, nguyên chủ hình thành tính cách yếu đuối như vậy thật sự về tình cảm có thể thông cảm, chỉ đơn thuần nhìn thái độ của Nhiễm Văn đối với Nhiễm Mỹ Ngọc, liền biết hắn dù cho không nên thân, ít nhất cũng là một phu quân tốt một phụ thân tốt, Nhiễm Nhan không biết giữa Nhiễm Văn và Trịnh thị đến tột cùng đã có quan hệ gì, làm cho hắn đối với Nhiễm Nhan lại khinh thường quay đầu nhìn như thế.
Mà Nhiễm Mỹ Ngọc bỗng nhiên bệnh nặng, sợ là Ca Lam đã đem dược vật* còn dư tiêm vào xương sống Nhiễm Mỹ Ngọc. Có thể dự kiến, Nhiễm Mỹ Ngọc mấy ngày tới sẽ liên tục sốt cao, sốt có thể giảm bớt, nhưng nửa người dưới tàn phế là chắc chắn. Nếu không nhanh chóng cắt chi, rất mau sẽ liệt toàn thân, rồi sau đó thì tử vong…không chừng chỉ trong khoảng thời gian này, ngắn thì mười ngày nửa tháng, dài thì có thể vài năm.
*theo bản raw thì đây là một dạng độc có tính ăn mòn của axit, lão tui chỉ để vậy thôi
Lúc trước Nhiễm Mỹ Ngọc vì giữ mình, ngu xuẩn đi hợp tác với Bùi Cảnh hãm hại Nhiễm Nhan, Nhiễm Nhan đã đối với nàng ta không còn chút thông cảm gì nữa, vì báo thù nên tiêm vào cơ thể nàng ta một dạng độc vật với số lượng cực kì ít, cho nên ít nhất phải tới ba bốn mươi tuổi mới có thể bị tê liệt. Cũng không phải là Nhiễm Nhan có tình thương, mà nỗi hận của nàng đối với Nhiễm Mỹ Ngọc chưa đến mức muốn giết nàng ta! Với điều kiện là Nhiễm Mỹ Ngọc không dám chơi xấu nữa.
Hiện giờ chợt nghe một nữ hài đang tuổi niên hoa như hoa như ngọc, sắp gặp tra tấn như vậy, khó tránh khỏi cũng sẽ thổn thức, “Để cho bọn họ trở về gặp mặt nhau lần cuối đi.”
Thanh âm nhẹ nhàng của Nhiễm Nhan làm Vãn Lục và Tiêu Tụng đều sửng sốt, Vãn Lục chỉ cho là trong lòng Nhiễm Nhan ủy khuất lại ganh tị, cho nên mới nguyền rủa Nhiễm Mỹ Ngọc chết, mà Tiêu Tụng lại có chút minh bạch, Nhiễm Nhan chưa bao giờ là người bắn tên không có đích.
Sắc trời bên ngoài dần tối, trong viện đã thắp đèn lồng, có thị tỳ đến thông truyền, bữa tối đã chuẩn bị xong.
Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan cầm tay nhau đi xuống lầu, thị tỳ trong viện bước đi vội vàng, thấy Tiêu Tụng cùng Nhiễm Nhan vội vàng nhún người hành lễ, Tiêu Tụng cũng hiếm khi không bày ra một bộ mặt Diêm La dọa người, cho nên mọi thứ cũng yên ổn.
Nhưng Thư Nương và Hình Nương thì không thể nào yên ổn, hai người này căn bản không chung đường, từ lần đầu gặp mặt ở Tô Châu đã có chút dậy sóng, trong chuyện xử lý sự vụ nội trạch khẳng định sẽ có cọ xát.
Hình Nương giữ lễ tiết, không thích cùng người khác cãi cọ ầm ĩ, bởi vậy cả viện chỉ nghe thấy Thư Nương lớn giọng ồn ào, “…mấy năm nay trong phủ Cửu Lang cả một cái thị tỳ cũng không có, còn không phải một mình lão nương vẫn hầu hạ được thoả đáng sao! Cần gì ngươi ở chỗ này khoa tay múa chân, ngươi nên quản cái gì thì quản cái đó, cái chỗ phòng bếp nhỏ như bàn tay này là địa bàn của lão nương!”
Tiêu Tụng rất hiểu biết tính tình của Thư Nương, nàng từ nhỏ lớn lên trong ổ thổ phỉ, sau đó đầu nhập vào Ngõa Cương trại, mặc dù sinh hoạt ở Tiêu gia nhiều năm như vậy, cũng không học được quy củ gì cả, nếu tiếp tục cãi cọ, lời khó nghe nào cũng có thể phun ra, vì thế Tiêu Tụng lập tức kéo Nhiễm Nhan đi về hướng phòng bếp bên kia.
Đi qua hết một cái hành lang gấp khúc, có thể dần dần nghe rõ tiếng Hình Nương, “Ngươi làm loạn thành một cục còn không cho người ta nói à? Ngươi cũng là ở Tiêu gia ra, chuyện không có quy củ thì không thành phép tắc chẳng lẽ ngươi không biết? Trước kia lang quân chưa thành gia thì thôi, thành gia rồi còn loạn xạ, ngươi để người khác nhìn nương tử nhà ta thành cái gì? Ta vì suy nghĩ cho nương tử nhà ta thì dựa vào cái gì không thể nói?”
“Quy củ rách nát gì chứ, tất cả đều là đồ chơi của một đám người ăn cơm no căng đến trứng đau dựng lên, ta không giành ăn của ai, ai có thể nói ta nửa câu không đúng? Lão nương băm hắn!” Thư Nương hùng hổ phản kích, nàng từ trước đến nay rất ghét nhìn những người cả ngày cứ mở miệng ra là quy củ.
Thư nương là người của Ngõa Cương trại, mọi người đều biết trong 24 học sĩ của Lăng Yên Các có 5 vị đều xuất thân từ Ngõa Cương trại. Thư Nương không có học thức gì, nhưng có một tay song đao giết địch như cắt lúa mạch, nàng ta năm đó cũng từng lên chiến trường, trải qua huyết vũ tinh phong, có thể nói cũng là vì sáng lập cơ nghiệp Đại Đường mà vào sinh ra tử. Nàng tuy thân ở Tiêu gia, nhưng lại không những không phải người hầu của Tiêu gia, mà còn là một trong những nữ nhân rất có địa vị trong toàn bộ Đại Đường, đường đường là nhị phẩm Đại Ninh Quận phu nhân.
Năm đó Tiêu phủ tuyển bà vú, Thư Nương nhảy nhót chạy đến, nàng làm người điệu thấp, lại luôn luôn không ở Trường An, cho nên Độc Cô thị đương nhiên không nhận ra nàng, chỉ cảm thấy nàng ngực lớn sữa nhiều, người lại sạch sẽ, mới dùng, kết quả là trong một lần ngẫu nhiên bị Tống Quốc Công gặp phải vạch trần thân phận, Tiêu Tụng lúc này cũng đã mọc răng.
Tiêu thái phu nhân liền làm chủ giữ nàng lại, nhưng chuyện Quận phu nhân là bà vú của Tiêu Tụng đã thành giấy không thể gói được lửa, rất nhanh lan ra toàn Trường An, nhưng dù sao người ta cũng là ngươi tình ta nguyện, trong ‘Đường luật’ cũng không có quy định Quận phu nhân thì không được cho hài tử nhà người khác bú, ngoại trừ chuyện mất thể thống ra, mọi người chỉ coi như đây là chuyện cười. Cả thánh thượng khi biết chuyện này cũng chỉ cười trêu chọc một câu, thì còn ai dám nói cái gì.
Thư Nương tính tình đanh đá, chán ghét quy củ, nếu không phải đôi khi nàng cần thiết phải vào cung, bộ y phục cáo mệnh kia chỉ sợ là phải mọc nấm.
Hình Nương đã sớm biết thân phận của nàng, cũng thời khắc tuân thủ quy củ, nhìn thấy nàng vẫn khom người vấn an, nhưng sự tình quan hệ đến thanh danh Nhiễm Nhan, nàng dù có là Quốc phu nhân đi nữa, Hình Nương tuyệt đối cũng không nhịn mà phải nói.
“Thư Nương!” thanh âm Tiêu Tụng trầm thấp.
Thư Nương trong lòng biết lời thô tục vừa rồi khẳng định đã bị Tiêu Tụng nghe thấy, nàng vì không theo quy củ nên không biết đã chọc ra bao nhiêu tai họa, đều là Tiêu Tụng đi thu thập, cũng biết là Tiêu Tụng quan tâm nàng, nên lần nào cũng nhẹ nhàng nhắc nhở, nhưng nàng không có kiên nhẫn nghe, vừa thấy Tiêu Tụng tới, lập tức vỗ đầu giả bộ vô lực, “Ai u uy, ta bây giờ sao nói lớn tiếng một chút là đầu đau, thân mình ta không thoải mái, phải về nằm nghỉ chút, các ngươi cứ nói chuyện đi a, không cần phải để ý ta.”
Dứt lời, lòng bàn chân như bôi dầu định chạy.
Thanh âm Tiêu Tụng thoải mái mà nói: “Vừa lúc ngài cũng bị bệnh, vậy nhanh nhanh dọn đồ đi qua chỗ lão thái thái bên kia dưỡng bệnh đi.”
Muốn nói nữ nhân mà Thư Nương sợ nhất, ngoại trừ Trưởng Tôn hoàng hậu ra, còn có Tiêu thái phu nhân.
Thư Nương lập tức thắng lại, ho khan một tiếng, ra vẻ trưởng bối nói: “Không cần, bệnh tình của ta tạm thời không nghiêm trọng như vậy, vị gì kia…aizz ah, Hình Nương, chuyện ở phòng bếp giao cho ngươi, ta phải nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày.”
Thư Nương biết Tiêu Tụng không có ý tứ muốn hưng sư vấn tội, nhưng nàng thật sự không muốn bị Tiêu Tụng thỉnh đến thư phòng, nghiêm túc khuyên nhủ “Quay đầu lại là bờ”.
Hình Nương thấy nàng thỏa hiệp, đương nhiên cũng sẽ không đến mức không biết thân phận mà bám lấy không bỏ, lập tức tiếp nhận phòng bếp. Nàng cũng không muốn chuyện gì cũng ôm vào người, chỉ muốn nhân dịp mấy ngày này, đem quy củ phòng bếp chỉnh đốn lại, ai làm việc nấy cho đàng hoàng, dù sau này có trả lại vào tay Thư Nương, khẳng định vẫn sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại.
Tiêu Tụng thở hắt ra, Thư Nương vẫn luôn không ngừng phạm sai lầm như vậy, nhưng thái độ nhận sai thì tuyệt đối tốt đẹp, cả công phu tra hỏi cũng không cần, nếu tiếp tục gọi nàng lại, bảo đảm chỉ có thêm “thành khẩn” nhận sai mà thôi.
Nhiễm Nhan cười nhẹ, túm túm hắn, “Đi thôi, ngươi hôm nay cũng mệt mỏi, dùng cơm xong thì nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Những lời này…có nghĩa khác tới cỡ nào…
“Ngươi đây là coi như mời chào ta sao?” Tiêu Tụng cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Kỳ thật Nhiễm Nhan là cảm thấy Tiêu Tụng hôm nay đánh nhau với Tống Quốc Công, nhất định bị thương, tâm tình có khả năng cũng có chút khó chịu, nhưng nếu nói ra, khẳng định là càng bôi càng đen, nên chỉ bình tĩnh nói: “Nếu ngươi còn đủ sức.”
Lời editor: lão tui đã từng tự hỏi, Tiêu baby sau khi mọc răng rồi còn bú không? Câu trả lời là còn, chỉ đổi bình hoi…cô Nhan nghi ngờ ‘sức’ của Tiêu đại nhân là đau eo mấy ngày nghe!