Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Chương 314: Triệu kiến



Nhiễm Nhan rửa mặt xong, vì nhàn tới không có việc gì mới sai Vãn Lục lấy mấy cuộn vải bạch điệp bố pha tơ từ nhà kho ra, đối chiếu với y phục hiện tại của Tiêu Tụng, bắt đầu làm quần áo.

Vừa mới vẽ xong kiểu dáng, Tiêu Tụng đã bước vào, sai Vãn Lục lấy quan phục tới cho hắn.

“Sao vậy? Phải đi công sở trông coi công việc?” Nhiễm Nhan kinh ngạc hỏi.

Tiêu Tụng lắc đầu, “Không đi công sở, là thánh thượng gọi ta tiến cung, không biết là vì chuyện gì.”

Nhiễm Nhan lập tức sai thị tỳ mang nước rửa mặt vào, lại làm một ít cháo trắng rau xào. Nhiễm Nhan giúp hắn thay xong quan phục, Tiêu Tụng vội vội vàng vàng rửa mặt, uống một chén cháo nhỏ, súc miệng xong liền nhanh chóng rời đi.

Tiêu Tụng nghĩ tới nghĩ lui cũng đoán không ra thánh thượng đến tột cùng vì sao lúc này lại triệu kiến hắn, nếu nói là chuyện lên chức, hẳn là sẽ không nhanh như vậy…

Một đường suy nghĩ xoay vài vòng, nghĩ qua hết một lượt những chuyện gần đây, tâm cảm thấy, thánh thượng có khả năng là muốn hỏi về vụ án của Văn Hỉ Huyện chủ nhất, cho nên hắn xuống trước cổng Chu Tước, vào từ cửa An Thượng, vừa đi vừa nghĩ sẵn rất nhiều khả năng trong đầu, dù sao đến lúc đó thánh thượng hỏi không phải là việc này, hắn cũng không có gì tổn thất.

Vào cửa liền có hộ vệ giúp hắn dắt ngựa, một nội thị mặt trắng không râu ra đón, ôn nhu nói: “Tiêu Thị lang, thánh thượng sai nô tỳ tới đón ngài.”

“Làm phiền.” trên mặt Tiêu Tụng mang nụ cười ấm áp, chắp tay trí tạ, theo hắn đi về hướng Cam Lộ điện.

Cam Lộ điện là tẩm cung của Lý Thế Dân, thường ngày ông cũng hay triệu kiến triều thần, phê duyệt tấu chương ở đây.

Có nội thị dẫn đường, một đường thông suốt thẳng tới trước cửa thư phòng của Cam Lộ điện, nội thị kia thông báo một tiếng với nội thị bên người của Lý Thế Dân, rồi để nội thị kia dẫn Tiêu Tụng vào trong.

Vừa vào cửa là thấy một bức bình phong tám tấm bằng đồng thau, giữa bình phong có từng ô từng ô vuông được chạm rỗng, khảm lưu ly màu vàng, lam, lục giao nhau, nội thị bẩm báo: “Thánh thượng, Tiêu Thị lang tới.”

“Ừm, vào đi.” Thanh âm Lý Thế Dân nghe rất hiền hoà, không uy nghiêm giống như khi thượng triều.

Tiêu Tụng theo nội thị đi vòng qua bình phong, đứng ở giữa thư phòng khom người hành lễ về hướng chủ tọa trên cao, “Thần hạ Tiêu Việt Chi tham kiến thánh thượng!”

*chỗ này bản raw là ‘thần hạ’ chớ ko phải ‘hạ thần’ nghe, ko quen lắm…

“Ngồi đi.” Lý Thế Dân buông bút trong tay, ra hiệu Tiêu Tụng cứ tùy tiện ngồi.

Trong phòng cũng không trải tịch bình thường, mà dùng Hồ sàng, cùng loại với ghế dài có chân.

Trong Cam Lộ điện hơi lạnh, năm đó quân sư Đỗ Như Hối thân thể không tốt, nhưng mỗi lần nghị luận đại sự, đều phải quỳ ngồi trên sàn nhà lạnh băng mấy cái canh giờ, có đôi khi còn đến suốt đêm, mặc dù phía dưới đã lót thảm nỉ cực dày cũng không ăn thua, cho nên Lý Thế Dân mới sai người làm Hồ sàng.

Mà đại thần đi theo Lý Thế Dân đều đã lớn tuổi, nên dù hiện tại Đỗ Như Hối đã không còn ở nhân thế, hai cái Hồ sàng này cũng chưa được dọn đi.

Tiêu Tụng cảm tạ thánh ân, ngồi ngay ngắn chờ Lý Thế Dân hỏi chuyện.

“Tống Quốc Công gần đây khoẻ mạnh không?” Lý Thế Dân cười hỏi, gương mặt ông dài và gầy, ngũ quan thập phần đoan chính, cái trán no đủ, mũi thẳng, một đôi mắt hẹp dài rất có thần.

“Lão nhân gia hắn một bữa ăn ba chén cơm, cú đấm uy vũ sinh phong.” Tiêu Tụng đáp.

Lý Thế Dân sửng sốt một chút, rồi bật cười ha ha, “Ngươi đây là chạy đến trước mặt ta để cáo trạng chuyện này a, ngươi đi nói cho Ngụy Chinh nghe, không chừng hắn có thể dựng ra cái tội ẩu đả mệnh quan triều đình, để tiện cho ta thuận nước giong thuyền.”

Tiêu Tụng cười nói: “Thánh thượng nhắc đúng rồi.”

Chuyện Ngụy Chinh cùng Tống Quốc Công đánh nhau ở Tử Thần Điện không phải bí mật gì, đừng nhìn Ngụy Chinh một văn thần, thân thể gầy còm, đến khi đánh nhau cũng rất có tay, trên cơ bản là ngoại trừ liêu âm thoái ra, ông ta sẽ dùng tất cả các chiêu, làm cho người thân mang võ nghệ như Tống Quốc Công cũng rơi xuống hạ phong. Chuyện này ngoại trừ chứng tỏ võ nghệ của Tống Quốc Công thật sự chẳng ra gì ra, Ngụy Chinh cũng đích xác khá lợi hại. Lẽ ra cương trực công chính đều bất phân cao thấp, nói thẳng can đảm can gián cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, vốn nên thưởng thức lẫn nhau, nhưng lại biến thành chết cũng không nhìn mặt nhau.

Nhưng có gay gắt thì cũng là nhằm vào cá nhân mà thôi, trong chuyện chính sự, đều sẽ không vì vậy mà cố tình gây khó khăn cho đối phương, cho nên Lý Thế Dân thường hay lấy hai người ra để nói đùa.

“Nghe nói Tống Quốc Công hôm qua đã hồi Kỳ Châu rồi?” Lý Thế Dân hỏi: “Chính là Tương Thành chọc hắn không vui sao?”

Tiêu Tụng minh bạch, thánh thượng kỳ thật muốn biết trong lòng phụ thân có còn chất chứa oán hận với ông hay không, tâm niệm vừa chuyển, nói: “Hồi thánh thượng, cũng không phải là như thế, Tương Thành công chúa tri thư đạt lý, hiền huệ đoan chính, đương nhiên sẽ không làm phụ thân tức giận, kỳ thật…là thần hạ chọc ông ấy tức giận bỏ đi.”

Những lời này của Tiêu Tụng cũng coi như tích thủy bất lậu, trước đó Lý Thế Dân hỏi thăm về Tống Quốc Công, Tiêu Tụng liền biết thánh thượng có thể sẽ hỏi tới chuyện này, nên trước đó như đang nói giỡn để trải đường một chút, khiến cho đáp án sau đó có thể đáng tin cậy hơn.

Lý Thế Dân ừ một tiếng, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Tống Quốc Công tính tình ngoan cố, làm nhi tử, ngươi phải nhường nhịn một chút mới được.”

“Dạ, thần hạ ghi nhớ lời dạy của thánh thượng.” Tiêu Tụng không cảm thấy thánh thượng sẽ hoàn toàn tin lời hắn, bất quá có một số việc mọi người trong lòng đều minh bạch, ngoài mặt có thể bỏ qua là được, nếu nói toẹt ra, mặt trong mặt ngoài đều bị xé hết.

Lý Thế Dân cười nhẹ, ra hiệu cho nội thị đem một cái sổ con từ trên ngự án đưa cho Tiêu Tụng.

Tiêu Tụng rùng mình, thân mình cũng thẳng hơn vài phần, chờ nội thị đem sổ con tới nâng lên trước mặt Tiêu Tụng, mới nghe Lý Thế Dân nói: “Ngươi trước hết xem thử sổ con này.”

“Dạ.” Tiêu Tụng nhận lấy, bên trên là nét chữ Khải đoan chính, vừa nhìn liền biết là sản phẩm của Ngự Sử Đài, vội vàng đọc nhanh qua một lần, trong lòng an tâm hơn một chút.

Trong sổ con đề cập chuyện Ba Lăng công chúa dưỡng mỹ nam đông đảo, còn đề cập chuyện giao dịch A phù dung. Tiêu Tụng thầm nghĩ, lần trước hắn đem chuyện thọc đến Ngự Sử Đài, thánh thượng hẳn là không biết a! Như vậy hôm nay gọi hắn tới, là bởi vì chuyện lần trước bại lộ hay là biết vụ án của Văn Hỉ Huyện chủ có đề cập đến biệt viện của Ba Lăng công chúa?

Lý Thế Dân cũng không để hắn phải đoán lâu, trực tiếp hỏi: “Nghe nói, vụ án của Văn Hỉ còn liên lụy đến Ba Lăng?”

Tiêu Tụng hơi rũ mắt, suy nghĩ rốt cuộc là nên trả lời như thế nào, khẳng định là không thể nói không biết, hắn là một trong những người phụ trách chủ yếu của vụ án, nếu cả chuyện vụ án liên lụy đến ai cũng không rõ ràng, nên dọn dẹp tay nải đi về quê. Vậy rốt cuộc là liên lụy, hay là không liên lụy đây?

Mấy vấn đề này rất nhanh xẹt qua trong đầu hắn, hầu như không khựng lại mà trả lời luôn: “Khởi bẩm thánh thượng, việc này xác thật có quan hệ tới Ba Lăng công chúa, trong những người có dính tới vụ án, có một người tên là Du Lang, đó là người hầu trong biệt viện của công chúa, chẳng qua nơi bọn họ lấy được A phù dung là một tòa miếu hầu như hoang phế trên lưng chừng núi ở ngoài thành đông, trong cái miếu nát đó có năm tăng lữ, sau khi tra xét, bọn họ đích xác là không biết việc này, chỉ nói là có một thương nhân người Hồ thành kính tin phật thường xuyên cho bọn họ thêm tiền dầu mè. Còn về phần việc này có quan hệ gì với Ba Lăng công chúa hay không, thì thần hạ không biết, việc này đã chuyển giao cho phủ nha của kinh đô và vùng lân cận.”

Tiêu Tụng khẳng định chắc chắn gian miếu rách này là một trong những địa điểm giao dịch giữa Ba Lăng công chúa và thương nhân người Hồ kia, nhưng có một số việc không thể từ trong miệng hắn nói ra. Hơn nữa chuyện này lại càng không thuộc phạm vi phụ trách của hắn, cho dù không biết, cũng không phải thất trách.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.