Vòng thứ bảy, vòng thứ tám…Đánh xong vòng thứ tám, Tần Lập một mình nhẹ nhàng bay đi, lưu lại khán giả toàn trường chấn động không thôi. Vòng thứ tám, đối thủ của Tần Lập là một cường giả trẻ tuổi cảnh giới Đế vương đến từ Lang Gia Thần Giáo. Lang Gia Đại Bỉ làn trước, người này đã xông vào hạng năm trăm!
Được tính là tuấn tài trẻ tuổi, bởi vậy có không ít người còn vài phần ấn tượng với vị đệ tử Lang Gia Thần Giáo này, Khi thấy hắn đấu với Tần Lập, rất nhiều người đều nói thần thoại Bất Động Như Sơn khó có thể tiếp tục kéo dài.
Dù sao, đối mặt với cường giả cảnh giới Đế vương, lại còn đến từ đại phái như Lang Gia Thần Giáo, sỡ hữu thần thông bí thuật không cần phải nghĩ.
Nhưng kết quả chuyện này, lại vượt ngoài ý liệu của mọi người. Vị cường giả trẻ tuổi Lang Gia Thần Giáo kia thi triển ra một loại thần thông bí thuật tề tụ ngũ hành nguyên tố.
Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ!
Năm loại nguyên tố dung hợp một chỗ, hình thành một chiêu bí thuật uy lực vô cùng mạnh mẽ, có người nói, thi triển ra bí thuật này, ngay cả cấm chế lôi đài cũng sinh ra một tia dao động.
Đã làm cho rất nhiều người nơi này đều toát hết mồ hôi lạnh, đồng thời cảm thấy chấn động với sự hùng mạnh của Lang Gia Thần Giáo. Không hổ là siêu cấp đại phái, tùy tiện một đệ tử cũng có được loại thực lực kinh người này.
Nhưng mà càng kinh người hơn còn ở phía sau, một chiêu uy lực mạnh mẽ như thế. Bất Động Như Sơn vẫn cứ đứng yên…đứng ở nơi đó, không động đậy như ngọn núi!
Chỉ có một số người thực lực mạnh mẽ, mới thấy rõ ràng thần thông bí thuật do đệ tử Lang Gia Thần Giáo này thi triển ra, lại không hề dính tới góc áo của Tần Lập!
Đã bị một cỗ lực lượng càng mạnh hơn phản chấn trở lại, vị đệ tử Lang Gia Thần Giáo kia liền bay ngược ra ngoài lôi đài!
Hơn nữa, cũng không hề bị thương!
Đây là chỗ kinh người nhất!
Bất Động Như Sơn, thiếu niên áo trắng, trẻ tuổi anh tuấn, thực lực kinh người!
Những từ này đặt lên trên một người, sẽ sinh ra một hiệu quả thật là dọa người!
Đến bây giờ, đã không chỉ có người ở lôi đài này quan tâm đến Tần Lập, có rất nhiều người tỷ thí trên các lôi đài khác chuyên chạy đến đây, theo dõi thiếu niên áo trắng Bất Động Như Sơn chiến đấu.
Cũng sau vòng đấu này, bốn chữ Bất Động Như Sơn triệt để truyền khắp cả đấu trường Lang Gia Đại Bỉ!
Dù là các tuyển thủ hạt giống siêu cấp đại phái, cũng sinh ra hứng thú nồng hậu với thiếu niên áo trắng này. Trong đó, Cổ Kiếm Phong Thánh tử Lang Gia Cổ Giáo đã công khai thả ra lời nói, muốn đánh một trận cùng Bất Động Như Sơn!
Nhạc Văn Quân Thánh tử Lang Gia Bách Gia Phái, cũng biểu thị công khai, muốn làm sư huynh Bất Động Như Sơn!
Càng kinh người hơn, làm Thánh tử một siêu cấp đại phái, mỗi một lời nói hành động của hắn, đều được vô số người quan tâm. Bởi vì bọn họ phát biểu, thường thường Đại Bỉểu cho ý của cả môn phái.
Như thế chẳng phải nói, là ít nhất có người cấp bậc Phó giáo chủ Lang Gia Bách Gia Phái coi trọng thiếu niên áo trắng Bất Động Như Sơn này, muốn thu làm đồ đệ!
Đây là vinh quang cỡ nào!
Quả thật làm người ta hâm mộ đến đố kỵ mà!
Đỉnh Linh Thánh nữ Lang Gia Phi Tiên Phái, sau khi nghe nói sự tích Bất Động Như Sơn, còn chuyên môn tới xem vòng đấu thứ tám của Tần Lập. Sau khi Tần Lập nhẹ nhàng bay đi, Đỉnh Linh không để ý đến Thánh tử Lang Gia Phi Tiên Phái biểu tình không hờn giận, nói muốn trở thành bằng hữu với Bất Động Như Sơn.
Còn Lang Gia Thần Giáo bị Tần Lập làm đá kê chân danh vang thật xa. Thánh tử của bọn họ biểu hiện làm cho không ít người trong lòng cười thầm, sau lưng thầm mắng Hà Đan Đằng Thánh tử Lang Gia Thần Giáo không đủ lòng dạ khí phách.
Bởi vì sau khi đệ tử đồng môn chiến bại, Hà Đan Đằng cười lạnh nói: nếu như hắn gặp phải Bất Động Như Sơn chỉ một ngón tay là có thể đánh ngã Bất Động Như Sơn rồi.
Hà Đan Đằng có phần thực lực đó hay không, tạm thời không đề cập đến. Chỉ là sau sự thất bại của đồng môn hắn lập tức thả ra lời nói kiêu ngạo thế này, làm cho người ta nghe được, trong lòng sẽ ít nhiều có chút khó chịu.
Mặc kệ nói thế nào, bốn chữ Bất Động Như Sơn này coi như triệt để nổi danh rồi, được mấy Thánh tử Thánh nữ siêu cấp đại phái quan tâm đến. Tần Lập muốn không nổi danh cũng không được.
Chẳng qua Tần Lập vẫn cứ luôn khiêm nhường trước sau, rất ít có người nắm giữ được hành tung của hắn.
Trong Lang Gia Thần Thành, không thiếu chỗ đều là núi non kéo dài, bên trong có suối nước, có hồ xanh, đình đài thủy tạ đều có. Những chỗ này đều là cố ý giữ lại, trở thành nơi du ngoạn thường ngày của cư dân Lang Gia Thân Thành.
Nhưng trong thời gian Lang Gia Đại Bỉ, những nơi này sẽ không có người đi tới, bởi vậy trở nên tương đối vắng vẻ.
Tần Lập ngược lại rất thích chỗ này, nhàn nhã bước đi trên con đường lát đá, cảm nhận được tất cả biến hóa tự nhiên xung quanh, tâm tình hết sức thoải mái.
Mặt đá dưới chân đều đã trải qua rất nhiều năm lịch sử, bên trên tràn ngập vết tích loang lổ, tản ra một cỗ cảm giác xa xưa.
Cách đó không xa, bổng truyền ra tiếng tranh cãi kịch liệt. Tần Lập nhìn theo tiếng ồn chỉ thấy bên đó có bảy tám người, trang phục thống nhất, đang vây quanh một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Thiếu niên tóc ngắn chỉ khoảng nửa tấc, đôi mắt đen nhánh, hết sức linh động, thân người có chút gây gò, mặc một thân quần áo màu xám. Quần áo có vẻ cũ nát, nhưng được giặt giũ rất sạch sẽ.
Lúc này, đang giằng co với bảy tám người, nhưng khí thế không chút yếu kém.
– Thắng nhãi con kia, thức thời thì nhanh giao thẻ bài của ngươi ra đây! Hừ, không sợ nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám phản kháng, hôm nay chúng ta sẽ giết ngươi, trực tiếp chôn trong núi này, thần không biết quỷ không hay. không một ai biết được!
Một người trẻ tuổi khoáng hai bảy hai tám, sắc mặt hung ác nói:
– Nhanh lên một chút, đừng tưởng rằng đại gia ta không dám giết người!
– Giết người?
Thiếu niên cười lạnh:
– Đám rác rưởi như các ngươi, bại hoại, thua là thua, qua một trăm năm nữa còn có cơ hội tiếp tục. Loại chuyện giết người cướp thẻ bài như các ngươi, lần nào mà chắng có? Cuối cùng có ai rơi xuống kết cục tốt? Hừ, các ngươi cũng chỉ dám khi dễ loại người không có danh tiếng như ta mà thôi. Nếu như đứng ở đây là Bất Động Như Sơn các ngươi dám ra tay hay sao?
– Ôi chà, tiểu tử, ngươi thật là cứng đầu nhỉ, Bất Động Như Sơn? Hắn tính là cái rắm gì! Nếu như hắn đứng ở đây, lão tử một tay là có thể giết hắn rồi! Hừ, nếu không phải số thẻ bài của hắn bị nhiều người biết tới. Ngươi coi lão tử không dám?
– Ha ha, đúng thế, Bất Động Như Sơn tính là cái thứ gì chứ, nếu huynh đệ chúng ta muốn giết hắn, nhẹ nhàng mà thôi.
– Đúng, tiểu tử, nhanh giao thẻ bài của ngươi ra đây, đừng có tự tìm chết!
Mấy người vừa nói, vừa ép tới thiếu niên này.
Tần Lập ở trong tối, nhìn mà lắc đầu mãi. Từ trang phục mấy người này là có thể nhìn ra được, hắn là Đệ tử thuộc một môn phái nhỏ, có lẽ là thua trận đấu loại, trong lòng không cam chịu, nổi tâm tư giết người cướp thẻ bài.
Trong mắt thiếu niên hơi gầy yếu kia hiện một tia không cam lòng, hắn đã đánh thắng hai trận đấu, ngày mai là chiến đấu vòng thứ ba. Đối thủ kia, trước đó hắn đã quan sát mấy lần, hắn không phải đối thủ của mình.
Không ngờ tới đi ra giải sầu, lại gặp phải một đám cặn bã như thế, nổi tâm tư giết người cướp thẻ bài. Bây giờ dù là hắn muốn chạy, cũng căn bản không có biện pháp chạy đi.Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Bảy tám người này tuy rằng đơn đấu không tính là mạnh nhưng hợp lại một chỗ. hẳn sẽ không phải đối thủ.
– Bất Động Như Sơn!
Ánh mắt thiếu niên này xoay chuyển, bổng nhìn một phía la lớn, trong giọng nói tràn ngập mừng rỡ.
– Mẹ nó, muốn dùng chiêu này lừa gạt chúng ta? Tiểu tử, ngươi còn non quá đó.
Một tên đối diện thiếu niên cười lạnh.
Chẳng qua tiếp đó người này liền cười không nổi nữa, bởi vì hắn nhìn thấý đồng bạn đối diện cũng vẻ mặt kinh hãi, nhìn sau lưng mình giống như gặp quỷ.
Người này mang theo vẻ mặt không dám tin nổi, quay đầu lại, thấy dưới bóng cây có một người thiếu niên áo trắng yên lặng đứng đó, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn nhìn không ra bất kỳ biểu tình gì.
Gặp quỷ mà! Thật là Bất Động Như Sơn!
Đây là ý nghĩ đầu tiên mà những kẻ nổi tâm tư giết người cướp thẻ bài, bởi vì Bất Động Như Sơn nổi danh, những người này gần như đều xem qua Tần Lập chiến đấu.
Ở trong mắt bọn họ, thực lực Bất Động Như Sơn chưa chắc mạnh cỡ nào, hẳn là nắm giữ một loại thần thông bí thuật nào đó có thể phản hồi lại lực lượng đối thủ đánh tới. Nếu hắn thật sự ra tay, chưa chắc lợi hại bao nhiêu.
Kẻ ôm suy nghĩ này cũng không phải số ít, dù sao chưa ai thấy qua Bất Động Như Sơn ra tay là thế nào.
Nhưng hoài nghi là một chuyện làm chuyện xấu bị người ta bắt tại trận thì là một chuyện khác. Nhất là vừa rồi bọn họ còn mạnh miệng nói, dù là Bất Động Như Sơn thì bọn họ cũng có thể phất tay liền diệt ngay.
Bây giờ người ta đứng ngay ở chỗ này, thần sắc những người này đều trở nên hết sức xấu hổ.
– Bất Động Như Sơn chuyện Lang Gia Liệt Hỏa Giáo chúng ta, ngươi đừng có xen vào.
Một thanh niên khoảng ba mười tuổi hung ác nhìn chăm chăm Tần Lập nói.
– Bất Động Như Sơn giữa chúng ta không thù không oán ngươi đừng có quấy rối.
Một người khác quát lên.
Tần Lập nhàn nhạt liếc nhìn những người này, vẻ mặt hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt, nhìn thiếu niên bị bọn họ vây quanh, nói:
– Người muốn thế nào?
Thiếu niên thở phào một hơi, biết Bất Động Như Sơn hẳn sẽ không thấy chết mà không cứu, nói:
– Ta không muốn gây chuyện những người này chỉ là uy hiếp, cũng không thật sự làm gì ta, ân công thả bọn họ một đường đi…
– Đứa nhỏ này, thật là thiện tâm, chỉ là ngươi không sợ thả cọp về rừng hay sao?
Tần Lập nhàn nhạt nói.
Thiếu niên lộ ra bộ dạng cười xấu hổ, lắc đầu:
– Ta không sợ, qua thêm mấy năm nữa, ta hoàn toàn có thể siêu việt bọn họ, dù là gặp lại, ta có thể tự mình đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy!
– Mẹ nó, thằng nhãi con này, ngươi quá kiêu ngạo rồi!
– Tiểu tử ngươi quá cuồng vọng.
– Ngươi muốn chết phải không?
– Nói mạnh miệng không sợ bị rút lưỡi hay sao!
Mấy tên đệ tử Lang Gia Liệt Hỏa Giáo nghe mà giận muốn bốc khói, gần như quên mất Bất Động Như Sơn đang đứng một bên, lập tức mắng ầm lên.
Tần Lập nhàn nhạt liếc bọn họ:
– Có vị tiểu huynh đệ này cầu tình cho các ngươi, ta tha cho các ngươi một lần cút!
Một cái chữ cút, mang theo uy áp tinh thần khổng lồ, lực lượng tinh thần hùng hồn như biển của Tần Lập, nào phải mấy người này có thể thừa nhận nổi?
Những người này cảm giác ở trong đầu mình như vang lên một tiếng sấm sét, sợ đến hồn phi phách tán, chỉ hận cha mẹ sinh ra thiếu hai cái chân, nhanh chóng bỏ chạy tứ tán.
Thiếu niên này nhìn Tần Lập, trong mắt mang theo vẻ sùng bái:
– Bất Động Như Sơn, ngài đã cứu ta một mạng, là ân công của ta. Mục Trường Sơn tạ ơn ân công cứu mạng!
Nói rồi, thiếu niên hành lễ thật sâu với Tần Lập.