Trong chớp mắt đó cô gái vẫn không biết tai hoạ sắp giáng xuống đầu mình. Cô còn đang dịu dàng nói chuyện điện thoại, nụ cười trên môi rất ngọt ngào, thanh âm non nớt… Giây tiếp theo, trong con hẻm nhỏ truyền đến một tiếng thét sợ hãi nhưng ngay sau đó đã im bặt như bị thứ gì chặn lại. Một cảnh tượng khiến người dựng tóc gáy đã xảy ra… Cánh tay vươn ra từ trong bóng tối ghì lấy cái cổ mỏng manh của cô gái… Di động của cô rơi vào vũng nước dưới đất, cái đầu của Maruko trên sợi dây đeo vẫn đang há miệng cười tươi như thế. Cô gái bị kéo vào trong bóng tối, hai chân giãy giụa trên mặt đất. Cô không biết kẻ đang kéo mình là nam hay nữ, hay thậm chí đó có phải là con người hay không. Cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình, cô rất sợ hãi, chỉ hy vọng lúc này mẹ có ở bên cạnh, cô nhất định sẽ nghe lời mẹ… Bóng đen kéo cô gái vào một góc, dùng một tay kẹp lấy cái cổ nhỏ nhắn yếu ớt của cô như đang xách cổ một con thú nhỏ, tay kia lấy từ trong túi áo ra một đồ vật. Hắn giơ vật đó lên cao… đâm xuống… giơ lên… đâm xuống… giơ lên… đâm xuống…
Trong bóng tối vang lên một loại âm thanh nhịp nhàng đều đặn rất khó tưởng tượng. Đó là kiểu âm thanh thường nghe trên tấm thớt ở phòng bếp nhà hàng. Sau đó cô gái không còn phát ra âm thanh nào nữa. Miệng cô bị một bàn tay che kín, chỉ lộ ra hai con mắt to trợn trừng. Một dòng nước ấm nóng mang theo mùi tanh tưởi thấm ướt vạt áo trắng tinh của cô rồi chảy xuống thân, xuyên qua lớp váy hoa ngắn chảy dọc xuống hai cặp đùi trắng nõn rồi đáp xuống mặt đất… Chiếc di động nằm trong vũng nước đọng vẫn còn đang liên lạc với đầu bên kia, trong loa truyền đến tiếng gọi lo lắng của đối phương: “Alô… Giai Giai… em làm sao vậy? Lại giận anh rồi sao? Alô alô… Em còn nghe không hả…”
Bình luận