Dường như trong nháy mắt, Nguyên Tiếu Ngôn cảm nhận được trán của Nguyên Ân đang nổi lên lên vài cọng gân xanh. Bất quá, thấy Nguyên Ân khẩu khí vẫn bình tĩnh như không nên Nguyên Tiếu Ngôn cũng an tâm đôi chút. Hắn cứ ngỡ rằng lần này Nguyên Ân chắc là không nổi giận đâu ha.
Lúc trước, Nguyên Ân cũng dạy hắn nhiều thứ lắm chứ. Bất quá, hiện tại hắn chẳng nhớ gì cả ── Thật ra, đại khái là, cũng bởi vì hắn cảm thấy có Nguyên Ân rồi thì cũng chẳng cần phải nhớ làm chi cho mắc công. Mà hắn thấy mình cũng ko đến nổi ngu lâu dốt bền đâu àh. Học hành phải có hứng thú mới tiếp thu nhanh được. Tuy là vậy, nhưng đến bây giờ hắn cũng chẳng nhớ được cái gì cho ra hồn cả. Nhưng Nguyên Ân cũng chưa bao giờ vì thế mà nổi giận với hắn. Y chỉ thỉnh thoảng nói nặng vài câu thôi hà. Nghiêm túc tính ra thì cũng không gọi là phát hỏa được. Nên vừa rồi trông thấy bộ mặt nhẫn nại kia, hắn còn lầm tưởng là ngũ hoàng thúc đang sinh khí. Kết quả là không phải, thật sự vạn hạnh vô cùng nha.
Bình luận