Hướng Dẫn Xử Lý Rác Thải

Quyển 9 - Chương 4: Dừng chân



Trích lời Gia Mộc: Con người hiện đại luôn có một giai đoạn sẽ biến mình thành bèo trôi theo dòng nước, cho tất cả những thứ thiết yếu vào ba lô, hoặc chủ động hoặc bị động, phiêu bạt khắp nơi, dừng chân tại một thành phố nào đó, hy vọng có thể bám rễ để bắt đầu một cuộc sống mới.

Uông Tư Điềm bật đèn: “Mau vào đi”.

Cô bé xoay người mở cửa chống trộm rộng hơn. Bạch Hân Di gật đầu đi theo cô bé vào căn hộ này. Vốn cô ta cho rằng cảnh sát Lưu nói đùa, nhưng ai ngờ ăn cơm xong Uông Tư Điềm thu xếp dẫn cô ta đi xem phòng luôn. Lâm Gia Mộc lái xe đưa mẹ con Giang Vũ về, cảnh sát Lưu lái xe đưa hai cô gái đến nhà Uông Tư Điềm. Cô ta không ngờ Uông Tư Điềm còn nhỏ như vậy mà lại ở một mình trong căn hộ rộng thế.

Căn hộ này ở phía đông tầng 7 một tòa chung cư nhỏ, phòng khách có cửa sổ buông rèm, cửa phòng ngủ chính đang đóng, trên cửa treo một bộ xương màu đen lóng lánh. Phòng ngủ phụ mở cửa, tủ quần áo Ikea cũng mở cửa, bàn máy tính kết hợp với giá sách trống không, giường cũng chỉ còn lại đệm.

“Trong phòng em có chăn ga gối sạch, nếu không chê thì chị có thể dùng. Nếu chị muốn mua đồ mới, ngày mai em dẫn chị đến đại lý bán buôn, có thể mua đủ bộ không tốn bao nhiêu tiền”.

“Ờ”, Bạch Hân Di gật đầu.

Uông Tư Điềm mở cửa nhà vệ sinh ra, quả nhiên đầy đủ mọi thứ từ bình nước nóng đến máy giặt. Bạch Hân Di xem phòng bếp, vốn cho rằng phòng bếp sẽ rất trống trải, kết quả lại cũng đầy đủ mọi thứ.

“Em định cho thuê chỉ tám trăm thật à?”.

“Em không muốn ở một mình…”. Uông Tư Điềm nói: “Có điều em cũng không giấu chị, dù sao sớm muộn hàng xóm cũng sẽ nói với chị. Mẹ em đã chết trong ngôi nhà này”.

Uông Tư Điềm kể lại chuyện của mình với Bạch Hân Di: “Nếu chị sợ thì cứ về nhà anh Lưu ở. Anh Lưu và chị dâu đều là người tốt, sẽ không đuổi chị đi”.

“Chị không mê tín. Em có hợp đồng thuê nhà không? Ký hợp đồng xong ngày mai chị sẽ chuyển tới”.

“Hợp đồng…”. Uông Tư Điềm gãi đầu: “Em không có, chắc chỗ chị Lâm có. Ngày mai em bảo chị ấy in cho em một bản, lúc chuyển đến chị ký luôn thể là được”.

“Được”.

Bạch Hân Di đi xem nhà một vòng, nói: “Kết cấu căn nhà này rất giống nhà chị, chỉ có điều nhà chị là ba phòng… Mẹ chị nói năm đó muốn mua nhà rộng một chút để anh trai chị cưới vợ. Sau đó anh trai chị mất, mẹ chị lại nói phải kén rể…”.

“Chị đừng nghĩ nhiều như vậy, cứ đi rồi tất có đường. Năm đó em còn thảm hơn chị, bây giờ chẳng phải vẫn vui vẻ sao? Ngày mai anh Trịnh về, tên biến thái chết bầm đó không tìm đến thì thôi, hắn mà tìm đến, gặp hắn một lần đánh một lần, đánh tới lúc nào hắn nhìn thấy chị là tè ra quần thì thôi”.

Bạch Hân Di bị Uông Tư Điềm chọc cười, nhưng nhìn hung quang trong mắt Uông Tư Điềm lại cảm thấy cô không chỉ đang nói vu vơ mà thôi…

Hai người đang định nói tiếp, điện thoại của Uông Tư Điềm đổ chuông. Uông Tư Điềm thoáng nhìn số gọi đến: “Anh Lưu đang sốt ruột chờ dưới lầu, chúng ta xuống thôi”.

Ngón tay Trịnh Đạc không ngừng di động trên máy tính bảng. Cảnh sát Lưu đã gửi cho anh ta những tài liệu cảnh sát có thể tra được về Từ Dương, Trịnh Đạc điều tra một chút qua kênh khác, trong lòng đã hiểu sơ bộ về con người này.

Hắn sinh ra ở Trường Xuân, bố mẹ đều là công nhân ở công ty quốc doanh lớn. Giữa những năm chín mươi, bố hắn nghỉ việc, mẹ chuyển xuống tuyến ba, điều kiện dần trở nên khó khăn. Sau đó mẹ hắn cũng dứt khoát bỏ việc, ra ngoài làm việc vặt cho người khác để kiếm kế sinh nhai. Bố hắn cũng tìm được việc ở một công xưởng tư nhân. Tính ra điều kiện nhà hắn không phải quá kém, mấy năm nay thu nhập dần dần ổn định, trong nhà cũng có một chút tích lũy. Nhưng mức sống của bố mẹ Từ Dương hiển nhiên không cùng một mức với hắn.

Tất cả ảnh trên mạng của Từ Dương đều đã được chỉnh sửa. Rất ít đàn ông thích trò này, chỉ có thể nói là hắn đặc biệt để ý đến cách nhìn của người khác đối với hắn. Những trạng thái hắn đăng trên mạng phần lớn là độc thoại, cơ bản không có người nào trả lời. Không phải kể chuyện mình yêu một cô gái tên là Bạch Tuyết như thế nào thì cũng là hận đời than thân trách phận, nếu không thì là những câu danh ngôn như Bạch Nham Tùng nói, Voltaire nói…

Thứ tương đối bắt mắt là những bức ảnh tự cắt tay. Hình như hắn có sở thích dùng dao tự rạch tay mình, thậm chí có một bức đăng kèm một status: “Mẹ tôi nói Bạch Tuyết là người xấu, dụ dỗ tôi, làm hỏng tôi. Mẹ tôi bảo tôi từ bỏ cô ấy về nhà. Bà còn cho tôi xem ảnh của rất nhiều cô gái xinh đẹp, bảo tôi chọn một trong số đó làm con dâu bà. Tôi gửi bức ảnh này cho mẹ, mẹ tôi lập tức sợ quá bật khóc, không dám ngăn cản tôi theo đuổi tình yêu nữa. Vì Bạch Tuyết, vết thương này đâu có là gì?”.

Xem đến đây Trịnh Đạc không xem được nữa, đóng cửa sổ trình duyệt pha cho mình một cốc trà rồi gọi cho Lâm Gia Mộc.

“A lô! Anh đây, anh về rồi”. “Anh ở nhà à?”.

“Ờ, anh ở nhà xem một số tài liệu”.

“Đến văn phòng đi. Em cũng tra được một số chuyện”. “Chuyện gì thế?”.

“Cái thằng tên Từ Dương đó hình như đã đến thành phố A rồi”. “Cái gì?”.

“Em đã tra được thông tin hắn dùng tài khoản ngân hàng điện tử mua vé tàu”.

“Biết rồi”.

Salon tóc của Trương Kỳ vừa chuyển đến địa chỉ mới. Cửa hàng cũ dù có vị trí đẹp nhưng lại là của người khác, chủ nhà muốn tăng giá là tăng giá. Tuy ở lâu khó tránh khỏi có tình cảm, nhưng tính đi tính lại thì sau một năm có đến một phần ba lợi nhuận rơi vào túi chủ nhà. Thế là Trương Kỳ cắn răng vay ngân hàng mua một cửa hiệu diện tích khoảng hơn hai trăm mét vuông trong một tòa nhà cách địa điểm cũ hơn tám trăm mét. Riêng tiền trả lần đầu đã phải huy động hết tất cả tiền tiết kiệm của Trương Kỳ và bố mẹ cô ta, cả căn hộ của gia đình cũng phải đem ra thế chấp, áp lực trả góp mỗi tháng cũng lớn kinh người. Đến lúc hoàn thiện Trương Kỳ thật sự hết sạch tiền, gọi điện thoại cho Lâm Gia Mộc mời Lâm Gia Mộc đầu tư. Lâm Gia Mộc không nói một lời, ký một tấm séc cho Trương Kỳ, trở thành cổ đông của salon thẩm mỹ Trương Kỳ.

Khai trương được một tháng, cơ bản các khách hàng quen vốn có đều đã quay lại, hội viên mới cũng tăng không ít, Trương Kỳ đếm tiền cũng mỏi tay. Trợ lý mới tới mở một bài hát, cô ta nghe thấy hay lại không biết tên bài hát, lúc hỏi người khác, người ta vừa cười vừa nói với cô ta là một bài hát rất thịnh hành thời gian gần đây. Cô ta mới chợt nhận ra mình già rồi, trở thành một bà chủ chỉ biết đếm tiền, những thứ trước đây vẫn thích bây giờ lại không biết gì nữa, mở máy tính muốn cập nhật thông tin nhưng càng xem càng buồn ngủ.

Lúc Lâm Gia Mộc dẫn Bạch Hân Di đến, cô ta đang nằm sấp trước máy tính xem phim “The Walking Dead”, nói cho cùng thì phim Mỹ vẫn đẫm máu và hấp dẫn hơn.

“Bà chủ! Có khách!”. Lâm Gia Mộc đứng sau lưng bỏ tai nghe của Trương Kỳ ra rồi gọi to.

“Hả?”. Trương Kỳ vốn đang xem mê mẩn, đột nhiên bị người khác dọa, suýt nữa ngã từ trên ghế xuống. Lâm Gia Mộc vội đỡ cô ta, Trương Kỳ đánh cô mấy cái: “Đồ chết giẫm! Cậu dọa tớ làm gì?”.

“Làm gì à? Đây là cổ đông đến thị sát việc kinh doanh, lại phát hiện bà chủ trốn đằng sau xem phim ma! Cậu làm thế là hành vi gì?”.

“Cậu là cổ đông thì sao nào? Cổ phần của tớ mới là đa số tuyệt đối!Cậu không quản được tớ đâu nhé!”. Trương Kỳ véo má Lâm Gia Mộc: “Nói đi, một tuần nay cậu làm gì mà không đến đây? Mặt thì mềm mịn thế này, bôi hàng xịn gì thế?”.

“Không có gì, chính là loại La Mer lần trước cậu nói, tớ mua một lọ về bôi, nói chung là ổn, chỉ hơi nhiều dầu một chút”.

“Đồ tư sản! Bây giờ tớ chỉ có thể dùng ké mỹ phẩm của người khác, vậy mà cậu lại dùng cả La Mer?”

“Đừng than khóc với tớ, có phải cậu không mua nổi đâu? Đúng rồi, đây chính là Bạch Hân Di mà tớ đã nói với cậu”.

Trương Kỳ quan sát Bạch Hân Di một lát: “Biết dùng máy thu ngân không?”.

“Biết ạ”.

“Mỗi ngày tám giờ đi làm, bốn rưỡi chiều nghỉ. Cơm trưa ăn tại đây, không có thời gian nghỉ trưa, không được nghỉ cuối tuần, nhưng mỗi tuần có thể nghỉ một ngày. Cũng không có giờ ăn cơm trưa cố định. Mỗi tháng ba ngàn, thưởng năm trăm nếu không nghỉ, được không?”.

“Em không có ý kiến gì”. “Cỡ S à?”.

“Vâng”.

“Đi tìm quản lý Vivian lấy một bộ đồng phục mới, làm xong thủ tục cần thiết, từ ngày mai bắt đầu đi làm, được chứ?”.

“Được ạ”.

“Ok rồi”. Trương Kỳ giải quyết vấn đề gọn gàng dứt khoát: “Amy, dẫn nhân viên thu ngân mới này… đợi chút, tên tiếng Anh của em là gì?”.

Bạch Hân Di hơi ngẩn ra: “Tên tiếng Anh của em là Elizabeth, gọi tắt là El”.

“Ok, chúng ta là salon cao cấp, các hội viên đều thích thể hiện. Để chiều khách hàng, chỗ này của chúng ta ngoài bác gái quét dọn thì những

người khác đều có tên tiếng Anh. Sau này em chỉ nói tên tiếng Anh của mình là được”.

“Vâng…”.

“Biết nói tiếng Anh không?”.

“Em học kế toán, nhưng tiếng Anh đã qua cấp sáu”.

“Quá tốt, không có việc gì thì nói với khách vài câu tiếng Anh đơn giản, nhất là những người đòi giảm giá hai lần. Tháng sau chị tăng lương cho em”.

Bạch Hân Di cười, bà chủ này thật là hào phóng và thú vị: “Thế em nên gọi chị là gì?”.

“Gigi, ngốc ạ”.

Sắp xếp công việc cho Bạch Hân Di xong, Lâm Gia Mộc dẫn cô ta về văn phòng: “Trương Kỳ là người rất dễ chịu. Những nhân viên trong salon của chị ấy mặc dù đến từ nhiều nơi khác nhau nhưng đại đa số là những người đã làm cho chị ấy nhiều năm, không có ai quá khó tính cả. Em chú ý không nói với họ quá nhiều chuyện về mình là được. Làm nghề của họ bất kể là nam hay nữ đều thích buôn chuyện”.

“Vâng”. Bạch Hân Di đi theo Lâm Gia Mộc ra xe, đột nhiên cảm thấy sau lưng dường như có người nào đó nhìn mình chằm chằm, quay lại nhìn thì thấy một nhân viên vệ sinh muốn nhặt chiếc vỏ chai bên cạnh cô ta. Đã sống những ngày thường xuyên phải quay lại xem có ai bám theo hay không quá lâu, bây giờ cô ta như chim sợ cành cong.

Là một người có vẻ như rất giỏi lần tìm dấu vết người khác, Từ Dương lại không hề giỏi che giấu hành tung của mình. Hoặc nói bất kể hắn đổi bao nhiêu số điện thoại di động, những số này đều không ngừng gọi điện thoại, gửi tin nhắn đến những số Bạch Tuyết từng dùng, sau khi không nhận được hồi âm liền làm phiền bạn bè và người nhà của Bạch Tuyết, đến tận lúc nào có một người ngu ngốc nghe máy.

Các tài khoản mạng xã hội cũng vậy, ngoài đăng những trạng thái của mình thì chỉ không ngừng hỏi thăm người khác về tung tích của Bạch Tuyết. Nhưng bất kể hắn hỏi khéo thế nào, những người đã biết rõ đều có thể lập tức nhận ra hắn.

Quả thật hắn đã đến thành phố A, ở trong một khách sạn rẻ tiền. Trịnh Đạc đã lên mạng tra, hắn không đăng ký bằng chứng minh thư của mình, có lẽ là dùng chứng minh thư giả. Một thu hoạch ngoài ý muốn là hắn dùng tên thật để thuê một chiếc Mazda 6. Tên nhóc này hình như có bằng lái xe từ năm thứ nhất đại học, vì công việc của bố hắn thường xuyên phải chạy xe nên có vẻ như tay lái khá vững. Trịnh Đạc gửi cho cảnh sát Lưu thông tin công ty cho thuê xe, chỉ sợ thằng khốn này không đuổi đến đây, anh ta và cảnh sát Lưu sẽ không có lý do để xử lý hắn.

“Trịnh Đạc, anh xem em dẫn ai tới này!”.

Trịnh Đạc đang ngồi trước máy tính ngẩng đầu nhìn cô gái phía sau Lâm Gia Mộc, đột nhiên thấy thời gian như quay ngược lại…

Ở tầm tuổi của Trịnh Đạc, khi anh ta nhập ngũ thì rất ít người ở thành phố có em gái, những người ở nông thôn lại không hợp với họ lắm. Đến đại đội đặc chủng, vừa nhắc tới người nhà, mười người thì có đến tám người là con một, chỉ có Trịnh Đạc và Bạch Triết là có em gái, vì vậy hai người cũng có thêm đề tài để nói chuyện với nhau hơn những người khác. Trong quân đội sói nhiều gái ít, ảnh của bạn gái cũng không thể dễ dàng lộ ra, càng không cần phải nói đến em gái bảo bối. Lúc chỉ có hai người với nhau, hai người họ mới mang ảnh em gái ra so sánh. Bạch Triết nói Trịnh Lâm em gái Trịnh Đạc răng khấp khểnh, Trịnh Đạc nói em gái Bạch Triết tóc vàng, hai người suýt nữa đánh nhau vì chuyện này, cuối cùng Bạch Triết xin lỗi trước nên chuyện này mới coi như kết thúc.

Trịnh Lâm chỉ ít hơn Trịnh Đạc ba tuổi, Bạch Triết lại lớn hơn em gái những bảy tuổi. Nhưng hoàn cảnh gia đình Trịnh Đạc phức tạp hơn một chút. Trịnh Lâm từ nhỏ đã được Trịnh Đạc nâng niu như bảo bối. Lúc ông Trịnh vung nắm đấm với vợ con, Trịnh Đạc lúc nào cũng giấu em gái sau lưng mình, những quả đấm như mưa đều rơi vào người Trịnh Đạc và mẹ, Trịnh Lâm được bảo vệ rất tốt. Lúc Trịnh Đạc không ở nhà mà bố ở nhà, Trịnh Lâm luôn phải trốn ngoài ban công nhà bếp, thở cũng không dám thở mạnh, tính ra cũng tương đối khổ, vì vậy Trịnh Đạc rất thương em gái.

Bạch Triết cũng vậy. Năm đó bà Bạch có thai hoàn toàn là ngoài ý muốn, vốn không muốn sinh con nữa, nhưng Bạch Triết khóc lóc kêu gào muốn có em nên bà Bạch mới quyết định sinh Bạch Tuyết. Sau khi Bạch Tuyết ra đời, công việc của ông bà Bạch bận rộn, phải thuê bảo mẫu đến trông con. Bạch Triết không yên tâm, mỗi ngày sau khi tan học, chuyện đầu tiên là về nhà xem em gái, em gái gần như là một tay anh ta nuôi lớn.

Có một danh từ hiện đại để gọi hai người này chính là “sistercomplex”(*), họ đương nhiên có nhiều chuyện để nói với nhau, không ngờ thế sự đổi dời, bây giờ…

Ngoại hình của Bạch Tuyết thực ra không giống Trịnh Lâm, Trịnh Lâm rất cao, khoảng chừng một mét bảy mươi sáu, còn Bạch Tuyết chỉ khoảng một mét sáu mươi lăm. Trịnh Lâm tính tình rất cởi mở, chỗ nào có cô cũng ngập tràn tiếng cười, còn Bạch Tuyết lại là một cô gái ít nói. Hơn nữa một người thì rực rỡ, còn người kia lại thanh tú. Nhưng nhìn Bạch Tuyết trước mặt, Trịnh Đạc luôn cho rằng cô ta chính là Trịnh Lâm, thỉnh thoảng lại rơi vào trầm tư…

Bạch Hân Di cũng cảm thấy Trịnh Đạc kỳ quái, thường xuyên ngẩn người nhìn cô ta, như thể nhìn xuyên qua cô ta thấy một người khác: “Có phải anh Trịnh lại nhớ tới anh trai em không?”.

“Ờ”, Trịnh Đạc gật đầu: “Mắt em rất giống anh trai em”.

“Ngày trước anh trai em cũng nói như vậy”, Bạch Hân Di cười, mặt hơi đỏ. Trịnh Đạc không khác trong ấn tượng của cô ta lắm, không giống cảnh sát Lưu dáng người hơi phát tướng, ngũ quan cũng có một chút thay đổi vì công việc và tuổi tác, từ một anh bộ đội đẹp trai mặc quân phục năm đó biến thành một cảnh sát trung niên như bây giờ. Còn Trịnh Đạc vẫn giống như năm xưa, khí chất trở nên trầm ổn, chín chắn và tự tin hơn. Ngồi cùng anh ta, rõ ràng anh ta không làm gì, cũng không nói nhiều, mọi người lại cảm thấy yên tâm mà không hiểu tại sao.

“Nghe nói công việc và chỗ ở của em đều sắp xếp ổn rồi, có hài lòng không?”.

“Rất tốt ạ, chị Lâm và Tư Điềm đều là người tốt, công việc và chỗ ở đều rất ổn”. Mặc dù cô ta không quen thuộc thành phố A nhưng cũng

(*) Trong trường hợp này có thể hiểu là tuý người yêu thương và bảo vệ em gái quá mức.

biết sơ sơ về giá nhà các nơi. Thành phố A dù không so được với Bắc Kinh, Thượng Hải hay Quảng Châu nhưng cũng là một thành phố ven biển rất phát triển, giá nhà và giá tiền thuê nhà cũng không thấp. Nhà của Uông Tư Điềm lại không phải loại phòng trọ đơn lẻ mà là một căn hộ chung cư chuẩn mực, thoạt nhìn nội thất cũng rất mới. Mình thuê được chỗ ở tốt như vậy với giá tám trăm tệ một tháng quả thật là rất may mắn. Càng không cần phải nói nhân viên thu ngân bình thường nhận lương hai ngàn là cao lắm rồi, mình lại tìm được công việc lương ba ngàn chưa tính thưởng, mặc dù không được nghỉ cuối tuần nhưng thời gian làm việc cũng không nhiều. Cô ta không đến nỗi ngốc, lúc phỏng vấn người ta chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản, hiển nhiên là vì nể mặt Lâm Gia Mộc.

Nghĩ tới đây, cô ta lại thoáng nhìn Lâm Gia Mộc và Uông Tư Điềm đang ngồi trước máy tính trong phòng làm việc không biết đang làm gì, khẽ hỏi: “Anh Trịnh, chị Lâm là chị dâu à?”.

Trịnh Đạc cười: “Hy vọng là thế”.

Bạch Hân Di chợt thấy lòng chùng xuống, đầu lưỡi không biết là đắng, là chua hay là chát: “Anh Trịnh nhất định phải theo đuổi được chị dâu đấy”.

“Anh vẫn đang cố gắng”. Trịnh Đạc kiềm chế cảm giác muốn đưa tay xoa đầu Bạch Hân Di. Trịnh Lâm thích buộc tóc đuôi ngựa, mỗi lần nhìn thấy Trịnh Đạc luôn không nhịn được xoa rối tóc cô bé, cô bé tức giận hét lên đi mách mẹ.

Lâm Gia Mộc ngẩng đầu nhìn hai người họ ngồi nói chuyện trên sofa. Ánh mắt Trịnh Đạc nhìn Bạch Hân Di trìu mến, trong mắt Bạch Hân Di tràn ngập sự sùng bái. Lâm Gia Mộc cúi xuống, chỉ màn hình máy tính: “Phóng đại chỗ này lên”.

Uông Tư Điềm cũng ngẩng đầu thoáng nhìn rồi lại cúi xuống. Anh Trịnh với Bạch Hân Di nói chuyện nhìn thì rất bình thường nhưng lại có cảm giác không bình thường cho lắm. Cô ta nhìn trộm Lâm Gia Mộc, thấy vẻ mặt Lâm Gia Mộc vẫn như thường, liền phóng đại một góc màn hình theo lời Lâm Gia Mộc: “Chỉ có thể phóng đại đến mức này, nếu to hơn thì sẽ vỡ hình”.

“Thế này được rồi. Nói với khách hàng chồng bà ta không đi công tác mà đang ở thành phố A, có lẽ ở khu vực đường X. Mặc dù khách sạn này nằm trong một chuỗi khách sạn ở thành phố A, nhưng một góc biển hiệu phản chiếu một màn hình quảng cáo. Đoạn phim tuyên truyền chán ngắt về thành phố đó chỉ được phát trên màn hình quảng cáo ở phố X.

“Ok”. Uông Tư Điềm gửi cả ảnh gốc và ảnh phóng đại qua QQ, chẳng bao lâu sau đã nhận được hồi âm. Hiển nhiên đối phương rất tức giận, một người đàn ông sắp gặp phiền phức lớn.

Làm xong việc bên này, Lâm Gia Mộc đi ra khỏi phòng làm việc, đặt tay lên vai Bạch Hân Di: “Hân Di, ngày mai em phải đi làm rồi. Nghe Tư Điềm nói em còn chưa mua chăn gối và đồ dùng hằng ngày à? Đi nào, chị dẫn em đi mua”.

“Vâng, vâng!”, Bạch Hân Di cảm thấy hơi líu lưỡi. Từ khi rời khỏi trường, Lâm Gia Mộc là người tốt nhất với mình, vậy mà mình lại có ảo tưởng với anh Trịnh, thật là có lỗi với chị ấy: “Chị Lâm, chị không cần làm việc à? Chị đã đi với em cả ngày rồi”.

“Việc cần làm hôm nay đã làm xong rồi”.

“Thế Tư Điềm và anh Trịnh có đi cùng không?”.

“Trịnh Đạc ghét nhất là đi mua sắm, để anh ấy ở nhà trông nhà. Buổi tối bảo anh ấy mời chúng ta và cả nhà cảnh sát Lưu ăn thịt nướng, đi mua xong chúng ta đến chỗ anh ấy luôn”.

“Vâng”.

Lâm Gia Mộc có thể nói là có người quen khắp thành phố A. Cô đưa Bạch Hân Di và Uông Tư Điềm đến một cửa hàng quen, để hai cô gái chọn đồ, còn mình ngồi bên cạnh lên mạng. Đột nhiên nghe thấy Bạch Hân Di hét lên một tiếng, Lâm Gia Mộc ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông ngã gục xuống đất không bò dậy được.

“Chuyện gì thế?”.

“Kẻ trộm”. Uông Tư Điềm nói xong lại đá một phát nữa: “Chân tay lành lặn làm cái gì mà chả được, nếu lười quá thì chặt tay đi ăn xin cũng còn tốt hơn làm cái trò móc túi. Cái loại như mày sớm muộn gì cũng có ngày vào tù, hoa cúc bị thông thành hoa hướng dương”.

Cú thứ nhất Uông Tư Điềm đá vào hạ bộ hắn, cú thứ hai đá thẳng vào mặt. Tên trộm mặt be bét máu nằm dưới đất, không ngừng kêu đau. Mọi người bu đến xem, không ngờ một cô bé yểu điệu như Uông Tư Điềm lại nói năng không kiêng nể gì như vậy, tất cả đều cười ồ lên.

Một lát sau bảo vệ cửa hàng đến, tìm ra bảy, tám chiếc ví trên người hắn, dẫn hắn tới phòng bảo vệ tra hỏi.

“Hân Di, tại sao chị biết hắn là kẻ trộm?”, Uông Tư Điềm hỏi Bạch Hân Di.

Bạch Hân Di lắc đầu, một hồi lâu không nói gì. Cô ta căn bản không biết hắn là kẻ trộm, chỉ là lúc cô ta chọn chăn bông thì cảm thấy có một người đàn ông xuất hiện sau lưng mình. Cô ta tưởng là Từ Dương, hoảng sợ hét lên một tiếng, không ngờ còn chưa nhìn kỹ thì Uông Tư Điềm đã tung chân đá rồi: “Nhỡ đâu… đá nhầm người ta thì làm thế nào?”.

“Ha ha, người có mùi người, trộm có mùi trộm. Ở trong trại quản giáo một thời gian dài, ai là trộm, ai lừa đảo, ai thích đánh nhau, chỉ cần nhắm mắt lại ngửi mùi là em cũng có thể nhận ra”. Nói xong Uông Tư Điềm nhìn lướt qua một người lạ đứng bên cạnh đang định làm gì đó. Người đó lập tức cúi đầu quay đi.

“Tư Điềm, em bạo thật đấy. Nếu chị giống em…”.

“Nếu ai mà cũng giống nó thì xã hội này loạn hết”. Lâm Gia Mộc dí tay vào trán Uông Tư Điềm: “Động thủ bao giờ cũng nhanh hơn động não, không biết não dùng để làm gì nữa. Đã chọn xong chưa?”.

Bạch Hân Di chỉ chiếc chăn bông đang cầm trong tay: “Cái này rất tốt, cả cái đệm này và bộ ga gối này nữa”.

“Được rồi, em mang ra đây cho chị, chị tìm bà chủ hỏi xem tổng cộng bao nhiêu tiền”.

Bạch Hân Di nhìn bóng lưng Lâm Gia Mộc, cảm thấy cuộc sống của mình trước đây dường như là uổng phí, thì ra phụ nữ cũng có thể gặp chuyện bất bình là can thiệp giống như Uông Tư Điềm, cũng có thể thoải mái tự tin, lòng dạ nghĩa hiệp như Lâm Gia Mộc… Có lẽ cô ta nên thay đổi cách sống của mình.

Chiếc điện thoại trong túi xách rung lên rồi đổ chuông, cô ta lấy điện thoại ra: “A lô!”.

“Đoán xem anh là ai!”

Đối phương vừa nói vậy, cô ta đã tái mặt ngắt máy. Lúc cho cô ta chiếc điện thoại này, rõ ràng anh Lưu đã nói đây là điện thoại anh ta mang từ phòng cảnh sát ra, không cần đăng ký vẫn có thể sử dụng, tại sao…

“Sao thế?”.

“Hắn tìm được chị rồi”.

“Để em xem”. Uông Tư Điềm cầm điện thoại của cô ta, liệt số vừa gọi tới vào danh sách đen: “Chị xem, số gọi đến này là số Phúc Kiến, chắc không phải hắn, hắn không tìm được chị…”.

“Nhưng hắn nói đoán xem hắn là ai…”.

“Thời buổi này bọn lừa đảo đều nói như vậy mà. Chị cứ cho vào danh sách chặn cuộc gọi là được”. Uông Tư Điềm kéo tay cô ta, phát hiện lòng bàn tay cô ta đã ướt đẫm mồ hôi: “Đi thôi, chúng ta về nhà”.

“Em để chị ngồi một lát, chị không đi được nữa…”, nói xong Bạch Hân Di ngồi bệt xuống đất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.