Huyền Lục

Chương 378: Lưu Tam



Thần thông là một loại thủ đoạn vô cùng cao siêu của tu sĩ, nó đại diện cho rất nhiều thứ.

Địa vị, tư chất, tiềm lực, thực lực, . . .

Tại Huyền Đô Đại Lục, số lượng người sở hữu thần thông không ít, khoảng mười vạn trở lại. Nhưng nếu sở hữu từ hai thần thông trở lên thì số lượng mới thật sự ít lại.

Mặt khác, tu sĩ tu luyện đến Kim Đan cảnh thể nào cũng ngộ ra được một môn thần thông của riêng mình, thần thông xuất hiện cũng đồng nghĩa với việc có tu sĩ Kim Đan cảnh.

Còn dưới Kim Đan cảnh có thần thông thì sao?

Câu trả lời rất đơn giản, thiên tài.

Dưới Kim Đan cảnh, thần thông đại biểu cho sự vô địch, không một chiến kỹ nào ở Trúc Cơ cảnh có thể địch lại thần thông cả. Đến tu sĩ Ngưng Dịch cảnh cũng không dám nghênh chiến với thần thông bởi chỉ cần không cẩn thận thôi là mất mạng như chơi.

Đây là loại người thế gia Kim Đan cảnh không thể nào đắc tội được chứ đừng nói là tán tu Trúc Cơ cảnh.

Bất quá không phải ai cũng có ánh mắt như tu sĩ Ngưng Dịch cảnh ở trên mái nhà kia, ý cảnh là một thứ rất huyền diệu, những người có tư chất tu hành thấp chưa chắc đã nghiệm ra được.

Nhiều lắm thì những người đó cũng chỉ cho là Khương Hy che giấu thực lực của bản thân, tu vi thực sự không phải là Trúc Cơ cảnh trung kỳ Hợp Lục Kiều như trong lời đồn.

. . .

Có bốn người làm gương tự nhiên nửa đường sau của Khương Hy nhẹ nhàng không ít, tốc độ đi đường cũng nhanh hơn phân nửa.

Trong vòng ba mươi phút, đoàn xe rốt cuộc cũng thành công đến được trạch viện. Đoàn người bây giờ mới nhẹ nhàng thở ra một hơi nhẹ nhõm, đến được đây là an toàn rồi.

Trạch viện có trận pháp phòng hộ, coi như tu sĩ Kim Đan cảnh sơ kỳ cũng không thể phá được lớp phòng hộ này, vào được đây xem như an toàn.

Sau đó, một tên gia nhân Trúc Cơ cảnh cẩn thận vén màn lên để Khương Hy ra ngoài, những gia nhân khác cũng không dám chậm trễ.

Trước đó bọn hắn còn nghĩ có chủ tử Trúc Cơ cảnh sẽ khiến một đường đi này không dễ chịu, thậm chí trong tương lai cũng ăn thiệt thòi không ít.

Nhưng không ngờ rằng thực lực của vị chủ tử này lại đáng sợ đến thế, tùy tiện một chỉ là có thể phế tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Bát Kiều rồi.

Cho nên thần sắc của bọn hắn bây giờ muốn bao nhiêu cung kính có bấy nhiêu cung kính. Khương Hy nhìn thấy vậy liền hài lòng không ít.

Kế tiếp, hắn đi vào trong trạch viện của mình, theo yêu cầu của bản thân, trạch viện của hắn đương nhiên phải có một phòng tắm, và cũng trùng hợp thay, phòng tắm này lại chính là linh tuyền.

Chiếu theo đãi ngộ của năm trăm vạn linh thạch thì đãi ngộ của Khương Hy sẽ không dưới một tu sĩ Kim Đan cảnh, trong trạch viện chắc chắn sẽ có linh tuyền.

Không biết Hoàng Thành có phải hiểu ý hắn không mà dòng linh tuyền chảy qua trạch viện của hắn được cải tạo thành phòng tắm rất khang trang, bên trong có trận pháp có thể thay đổi khung cảnh tùy ý.

Nói chung Khương Hy cực kỳ vừa ý điểm này.

Ngoài phòng tắm ra thì còn có thêm một phòng tu luyện, một phòng luyện khí, một thư phòng cùng nhiều phòng nhỏ khác để cho gia nhân ở.

Trong trạch viện cũng có một vườn hoa anh đào rất đẹp, giữa vườn còn có thêm một ao cá nhỏ tương đối hữu tình.

Cuối cùng là linh mạch, Khương Hy có thể cảm nhận được nồng độ thiên địa linh khí này, phẩm chất tuyệt đối không thua tại Triều gia Tinh Mộc Thành một chút nào.

Rất nồng đậm.

Xem qua trạch viện một lượt xong, Khương Hy liền lệnh cho toàn bộ gia nhân của mình ở lại để bàn giao một số công việc nhất định, những người này sẽ chung sống với Khương Hy trong năm năm tới nên hắn không thể nào không để ý được.

Điều kiện của hắn rất đơn giản, mỗi ngày quét tước dọn dẹp sạch sẽ là được. Ngoài ra khi nào hắn không gọi thì tuyệt đối không được đến gần phòng tu luyện mười mét.

Điều kiện này không khó, thậm chí đây là còn là điều kiện dễ tính nhất trong số tất cả các chủ tử bọn hắn đã từng phục vụ qua.

Bàn giao xong mọi việc, Khương Hy liền lệnh cho mười gia nhân Luyện Khí cảnh lui ra, về phần hai gia nhân Trúc Cơ cảnh thì lưu lại.

Hắn mỉm cười nói ra:

“Hai ngươi gọi là gì?”.

Nghe vậy, cả hai nào dám thất lễ, vội vàng ôm quyền cung kính đáp:

“Bẩm công tử, tiểu nhân gọi Lưu Nhất, còn đây là đệ đệ của tiểu nhân, gọi Lưu Tam”.

Lưu Nhất là một trung niên nhân có dáng vẻ ngoài tứ tuần nhưng độ tuổi thực chất lại tiếp cận một trăm, thiên phú tu hành cũng không đến nổi nào.

Lưu Tam thì trẻ hơn chút, ngoại hình cũng tuấn lãng hơn không ít nhưng so với Khương Hy đã dịch dung thì vẫn kém hơn, thiên phú tu hành cao hơn hẳn Lưu Nhất.

Theo quan sát của Khương Hy, nếu không có vấn đề gì xảy ra thì Lưu Tam hẳn sẽ đột phá Hợp Thất Kiều trước Lưu Nhất.

Khương Hy nói tiếp:

“Trong nhà các ngươi còn huynh đệ?”.

Lưu Nhất mỉm cười đáp:

“Bẩm công tử, trong nhà có năm huynh đệ tỷ muội nhưng chỉ có tiểu nhân cùng tam đệ có khả năng tu hành, ba người còn lại là phàm nhân, đều đã ngoài sáu mươi tuổi”.

Khương Hy gật đầu không nói nữa, ba người kia đã ngoài sáu mươi rồi thì không đến năm mươi năm nữa sẽ qua đời cả thôi.

Nghe qua giọng điệu của Lưu Nhất thì một nhà của hắn vẫn còn liên lạc với nhau, chưa thể chấm dứt với nhân quả được, về sau người thân lần lượt qua đời sẽ tạo không ít ảnh hưởng đến con đường của hắn.

Ngược lại, Lưu Tam lại bình tĩnh hơn không ít, Khương Hy có thể nhìn ra được nội tâm của Lưu Tam không có chút dao động nào khi Lưu Nhất nhắc đến người trong nhà.

Suy nghĩ một chút, Khương Hy nói ra:

“Lưu Nhất, từ nay về sau ngươi đảm nhận trị an của trạch viện, người nào đến xằng bậy ngươi cứ việc ra tay đánh. Ngoài ra có khách nhân đến thì thông tri cho ta, được chứ?”.

Lưu Nhất ôm quyền khom người đáp lại:

“Vâng, thưa công tử”.

Khương Hy gật đầu, sau đó hắn lệnh cho Lưu Nhất lui ra, còn Lưu Tam thì nán lại. Khương Hy từ tốn nói ra:

“Ngươi có biết vì sao ta cho gọi ngươi lại không?”.

Lưu Tam suy nghĩ một chút rồi cung kính đáp:

“Công tử có dụ ý của mình, tiểu nhân không dám đoán bừa”.

Khương Hy nhàn nhạt nói tiếp:

“Ngươi cắt đứt nhân quả với người trong nhà rồi?”.

Một câu này có chút bất ngờ không báo trước, Lưu Tam nghe xong liền giật mình, hai mắt lướt qua dị quang không ngừng. Hắn vội vàng ôm quyền đáp lại:

“Công tử tuệ nhãn như đuốc, tiểu nhân xác thực đã đoạn tuyệt với người trong nhà”.

“Lưu Nhất không biết?”.

Lưu Tam thành khẩn đáp:

“Đại ca không biết chuyện này, mong công tử giữ bí mật giúp tiểu nhân, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa cho công tử”.

Khương Hy cảm thấy có hứng thú, hắn mỉm cười nói ra:

“Ngươi sợ Lưu Nhất?”.

Lưu Tam cung kính ôm quyền đáp:

“Vâng, tiểu nhân xác thực sợ đại ca. Cha mẹ của tiểu nhân đã qua đời từ khi đại ca được mười lắm tuổi, từ đó một mình đại ca gồng gánh cả gia đình bấy lâu nay, đại ca tâm niệm đặt gia đình lên hàng đầu, còn tiểu nhân một lòng tu đạo, con đường của tiểu nhân cùng đại ca khác nhau”.

Nghe vậy, Khương Hy liền hiểu được mọi chuyện. Lưu Nhất là tu sĩ đầu tiên ở trong nhà nên hắn đã làm mọi việc để nuôi sống cả gia đình bao quát Lưu Tam. Lưu Tam không dám ngỗ nghịch hắn.

Lưu Nhất có thể sống với cha mẹ từ nhỏ nên hắn hiểu được tình cảm gia đình là gì còn những đệ đệ và muội muội khác còn quá nhỏ nên khó mà hiểu được loại tình cảm này.

Vậy nên trong tâm Lưu Nhất luôn luôn có một cỗ chấp niệm với hai chữ gia đình, nhân quả liên lụy quá sâu cho nên con đường tu hành của Lưu Nhất sẽ không xa.

Ngược lại Lưu Tam bí mật đoạn tuyệt với nhân quả gia đình, đi ngược lại với chấp niệm của Lưu Nhất cho nên hắn mới không dám nói cho Lưu Nhất biết.

Đoạn nhân quả trên thực chất cũng tương tự như lần Khương Hy đoạn thiên cơ để tu luyện Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ vậy.

Nhân quả là một khái niệm khó hiểu nhưng nếu hình dung nó như một sợi dây vô hình kết nối giữa người với người và giữa người với vật.

Truyền thuyết sợi chỉ đỏ cũng là một dạng hình dung rõ hơn về nhân quả song phương.

Bây giờ Khương Hy không dùng Vọng Khí Thuật nên không thấy nhưng nếu hắn dùng Vọng Khí Thuật để nhìn Lưu Tam thì số lượng sợi chỉ quấn lấy hắn tuyệt đối sẽ ít hơn so với Lưu Nhất.

Ít sợi chỉ hơn cũng đồng nghĩa với ít vướng bận hơn, con đường tu đạo sẽ được chuyên nhất hơn nhiều lần.

Khương Hy từ tốn nói ra:

“Ngươi giấu được một ngày thì cũng không giấu được cả đời, tìm thời điểm thích hợp rồi nói cho hắn biết, thuận tiện đoạn nhân quả với đại ca của ngươi. Lưu Nhất nhiễm nhân quả Gia kiếp quá nhiều, ngươi không mau đoạn nhân quả với hắn thì nỗ lực từ trước đến nay của ngươi là vô công”.

Nghe vậy, Lưu Tam thở dài nhưng những lời đó cũng giúp hắn minh bạch không ít thứ, con ngươi hắn liền sáng tỏ không thôi. Hắn nhìn về phía Khương Hy đầy cung kính đáp lại:

“Đa tạ công tử đã chỉ điểm”.

Khương Hy gật đầu nói tiếp:

“Lưu Nhất đảm nhận nhiệm vụ trị an, còn ngươi tranh thủ thời gian này tập trung tu hành cho tốt, sớm ngày bước vào Trúc Cơ cảnh hậu kỳ”.

Lưu Tam giật mình, vốn nghĩ Khương Hy lưu hắn lại để giao nhiệm vụ gì quan trọng, không nghĩ đến lại cho hắn lời khuyên rồi còn để hắn tập trung tu hành.

Từ bao giờ chủ tử lại tốt bụng đến thế này rồi?

Khương Hy không thấy hắn trả lời nên nói tiếp:

“Thế nào, không làm được?”.

Lưu Tam vội vội vàng vàng xua tay rồi ôm quyền khom người nhưng được nửa đường thì dừng lại, suy nghĩ một chút, hắn liền quyết định quỳ xuống hành lễ đáp:

“Đa tạ công tử đã ban ơn, tiểu nhân thề sẽ phụng sự công tử hết mình”.

Khương Hy nghe thế liền mỉm cười hài lòng, Lưu Tam tính ra vẫn rất thông minh, hiểu được dụng ý của hắn. Hắn phất tay nói ra:

“Được rồi, khi nào đoạn được nhân quả với Lưu Nhất thì quay lại gặp ta, còn bây giờ ngươi lui đi”.

Lưu Tam cung kính đáp:

“Vâng, thưa công tử”.

Dứt lời, Lưu Tam từ tốn đứng lại rồi đi lùi ra khỏi phòng, để lại Khương Hy ở lại tu hành.

Khương Hy đến Hoàng Thành để chữa trị nhưng đồng thời, hắn cũng muốn mở rộng Nhân Võng của hắn đến nơi này.

Nước của Hoàng Thành rất sâu, thông tin cũng phong phú hơn rất nhiều so với những tòa thành khác. Người ở nơi này có thể biết được các tin tức ở trên Đại Lục, nói thẳng ra là thông tin mang tính tổng hợp hơn.

Mặt khác, nắm được thông tin tại Hoàng Thành thì cũng đồng nghĩa với nắm được không ít thông tin của các tòa thành khác.

Đương nhiên, để thẩm thấu được Nhân Võng không hề dễ, trong bóng tối chắc chắn có người của hoàng cung luôn nhìn chằm chằm vào các tu sĩ để tránh có người âm thầm làm chuyện gây tổn hại đến Hoàng Triều.

Khương Hy phải cân nhắc nhân tuyển không ít cho nên một đường đi này hắn mới mượn mấy tên tu sĩ khác nhảy ra ‘bắt chẹt’ để ‘mời’ bọn hắn bí mật đến đây nhận mệnh.

Linh thạch của hắn không phải dễ cầm, một khi đã cầm rồi thì bắt buộc phải làm việc đường hoàng.

Sở dĩ hắn lựa chọn những người này mà không chọn những người khác là vì bọn hắn nổi danh, tin tức bọn hắn thu được tuyệt đối sẽ nhiều hơn so với người bình thường.

Hơn nữa, nơi ẩn tàng tốt nhất chính là nơi lộ thiên nhất, những người này nổi danh cho nên sẽ không ai nghĩ đến việc Khương Hy lợi dụng bọn hắn làm nhãn tuyến cả.

Chưa kể tu vi của bọn hắn quá yếu, không thể nhấc lên nổi chút bọt nước nào ở Hoàng Thành.

Vì vậy, những người này mới có đủ khả năng qua mắt được cao thủ của hoàng cung.

Còn về phần người nào sẽ quản lý đám người này thì Khương Hy đang cân nhắc đến Lưu Tam. Đạo tâm của Lưu Tam tương đối vững, một lòng cầu đạo của hắn không phải chỉ nói suông.

Chỉ cần trong năm năm này hắn sẵn sàng đoạn được nhân quả với Lưu Nhất thì Khương Hy sẽ mở lời mời chào hắn một phen.

Lưu Tam làm người không tệ, chuyện gì ra chuyện nấy, chí ít một câu ‘phụng sự hết mình’ kia không chứa chút giả dối nào cả.

Lưu Tam xứng đáng để Khương Hy bồi dưỡng một phen nhưng chung quy trước mắt phải xem hắn biểu hiện như thế nào đã.

Thời gian năm năm . . . có lẽ cũng vừa đủ rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.