Đối với lời hâm dọa đầy ấu trĩ của ai đó, tiểu phượng hoàng chỉ là ngoẹo cổ sang một bên. Để Huyết Minh xách mình như xách con gà chết, bộ dáng đại lão gia khoan dung độ lượng này của nó không khỏi khiến cho hắn sinh ra cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Nhưng ngay khi hắn sắp tìm hiểu sâu hơn thì đám người đang chém giết nhau ở xung quanh cũng đã phát hiện ra hành động của hắn. Cũng không biết là kẻ nào bày đầu, bỗng dưng lại quát lớn một tiếng:”DỪNG LẠI!!!!”
Lập tức, chiến trường giống như là bị nhấn nút tạm dừng. Tất cả đều nhất trí nhìn về kẻ vừa hô lên kia, dưới ánh mắt của những người này. Kẻ đó liền tức giận chỉ tay vào nơi xa xa trung tâm kia.
“Một đám ngốc bức các ngươi, mau nhìn đi!!!”
Nương theo ngón tay của kẻ này, ngay tức khắc, Huyết Minh đã thu được vô số ánh mắt nóng rực cùng phẫn nộ. Phảng phất như sắp hóa thành thực thể đem hắn đâm thành tấm mành. Nhưng là, đối diện với bọn họ, Huyết Minh vẫn như cũ là một bộ dạng dửng dưng.
Thiếu niên đứng giữa đao quang kiếm ảnh, một thân bạch y phiêu diêu như thượng thần giáng thế. Mái tóc trắng phất phơ trong gió, đôi mắt phượng đỏ tươi khẽ nheo lại, câu hồn đoạt phách. Khóe môi hơi cong. Đôi giày bị máu tươi nhuộm đỏ, tựa như ác thần, đạp lên xác chết mà đi.
Kinh diễm, những kẻ ở đây đều không nhịn được mà si ngốc nhìn. Thế nhưng, đợi khi phản ứng lại, nhìn đến tiểu phượng hoàng nằm gọn trên tay hắn. Bọn họ liền lập tức thẹn quá thành giận, nâng lên vũ khí chỉa về phía Huyết Minh.
“Tên kia, mau đem phượng hoàng đặt xuống. Muốn chiếm làm của riêng thì ngoan ngoãn để mạng lại đây.”
“Đúng vậy, tốt nhất ngươi nên thức thời tự động chịu trói đi. Ở đây có không ít Kiếm tu, thậm chí còn có người đạt tới Kiếm sĩ tầng 2. Ngươi nghĩ rằng bản thân mình có thể toàn thây trở ra để hưởng dụng phượng hoàng hay sao?”
“………”
Nghe thấy lời nói hỗn loạn của đám người kia. Huyết Minh trong lòng cũng là có một chút kinh ngạc, giống như bản thân đi lạc vào trong thời viễn cổ vậy. Kiếm sĩ tầng 2, vì sao ở trong miệng bọn họ dường như liền trở thành lợi hại lắm vậy a?
Ban nãy, hắn cũng có thử thăm dò tu vi của bọn họ. Nhưng hắn cũng không có nghĩ nhiều, chỉ xem như bọn họ dùng pháp bảo gì đó che giấu tu vi hoặc là tu vi cao hơn hẳn nên hắn mới không thể cảm giác được thôi.
Nhưng hiện tại xem ra, bọn họ đa phần đều thật sự không có tu vi.
Thế nhưng, không nhận được câu trả lời của hắn, ngược lại còn thấy hắn tươi cười khó hiểu. Đám người xung quanh trực tiếp bộc phát, cho rằng hắn khinh thường bọn họ, chấp mê bất ngộ. Vì thế, một đám người liếc mắt nhìn nhau. Giống như đạt thành hiệp nghị gì đó, đồng loạt tấn công.
“Giết!!!!!”
Nếu không phải nhìn tốc độ lề mề chậm như rùa bò của bọn họ, Huyết Minh có lẽ cũng sẽ bị âm thanh vang dội kia làm cho rung động đến. Thế nhưng, hiện tại, bọn họ vẫn còn chưa đáng được hắn đặt ở trong mắt đâu.
Nhàn nhã nâng chân, Huyết Minh lại lần nữa giậm chân xuống đất. Động tác này, mặc dù không có nửa phần uy hiếp. Nhưng uy áp khủng bố ẩn chứa trong nó lại trực tiếp đem mặt đất chấn động. Gió lốc cũng lấy Huyết Minh làm trung tâm, thổi về phía đám người đang bao vây hắn.
“Phanh” “phanh” “phanh”
Trong chớp mắt, hơn chục tên tu sĩ đều trực tiếp bị uy áp đánh văng. Hướng bốn phương tám hướng bay tới, kẻ nặng thì khí tuyệt, nhẹ thì nội thương, xương cốt gãy vỡ. Nói chung, tất cả đều nằm la liệt trên mặt đất, không gượng dậy nổi.
Nhìn thấy Huyết Minh chỉ giẫm chân một cái đã đem bọn ngoan nhân này đoàn diệt. Đám người vây xem xung quanh liền lập tức vỡ tổ, tán loạn tứ phía. Hô hét bỏ chạy khắp nơi.
“Aaa…Hắn tới, hắn tới, mau chạy đi…”
“……..”
Tức khắc, chưa đợi Huyết Minh mở miệng, xung quanh đã lạnh ngắt như tờ. Đám người này, đến nhanh, đi cũng nhanh. Trong số bọn họ, không ai muốn cùng hắn trêu lên tai họa.
“Răng rắc…”
Ở một nơi yên tĩnh thế này, âm thanh kia liền phá lệ chói tai. Vừa nhìn sang, Huyết Minh đã phát hiện từ trong đám thi thể dưới đất kia, có một kẻ đang lồm cồm bò dậy. Giống như nhận thấy được ánh mắt của hắn, kẻ kia liền lập tức cứng người. Sau đó ba chân bốn cẳng lao về trước.
“Muốn chạy?” Cười khẩy, Hy Tà tiên trong tay Huyết Minh liền giống như một con giao long bay về trước. Trong chớp mắt đã quấn quanh lấy cổ chân của kẻ muốn chạy trốn kia. Đem hắn kéo về phía mình.
Đầu đầy mồ hôi, kẻ đó vội vàng oai oái kêu to, hai tay liều mạng cào vào trên mặt đất. Muốn níu lấy một điểm tựa nào đó, nhưng cũng chỉ có thể bị Huyết Minh kéo lê đi.
“Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng. Tiểu nhân trên còn có vợ già, dưới còn có vợ nhỏ…Khụ khụ, trên có mẹ già, dưới có con nhỏ, cả gia đình đều phải nhờ ta mà sống. Xin đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng…”
Vừa định há miệng nói chuyện, Huyết Minh đã trực tiếp bị một đống lời nói cùng ngữ điệu liên hoàn kia của kẻ này làm cho bật cười. Nhất là khi nhìn đến bộ dáng quỳ gối vô cùng thuần thục kia của hắn ta, hắn liền không khỏi cảm thấy thú vị.
Đây là phải quỳ gối bao nhiêu lần, mới luyện được động tác nước chảy mây trôi thế này đây?
**Cảm ơn mariaogiagoa và setokaiba111 đã ủng hộ LT.
**Một đống thông tin cùng dữ liệu ta lưu trữ về võ kỹ, pháp bảo,… đều đã bị bạn cùng phòng của ta lỡ tay xóa sạch hết rồi. Bây giờ phải đi tìm lại dữ liệu mới, chán.