Mùa hè năm thứ ba sau hôn lễ, Ngôn Khanh đã hoàn thành xong hai đợt lưu diễn khắp cả nước, phát hành bốn album, các bài hát cũ – mới do cô sáng tác tranh đấu nhau trên bảng xếp hạng lớn, cô cũng thuận lý thành chương mà liên tục đứng đầu trong giới âm nhạc Trung Hoa, cầm các giải thưởng lớn đến mỏi tay.
Đại ngôn của Ngôn Khanh không tính là nhiều, song chất lượng đều khiến các đại hoa tiểu hoa trong vòng phải ngẩng mặt ngước nhìn, không chỉ cực kỳ hâm mộ cô có Hoắc tổng để dựa dẫm, mà còn bắt nguồn từ chính bản thân cô. Nhãn hiệu Hoắc phu nhân mặc đều xa xỉ hàng đầu, phú quý không thể với tới, đến khi đổi sang trang phục thường ngày, cô lại có thể ngay lập tức biến thành quả mật đào ngọt ngào, vừa đúng mực lại vừa gãi đúng chỗ ngứa.
Tạp chí càng không cần phải nói, mấy nữ minh tinh lớn chỉ nhăm nhe cướp đoạt tạp chí có cô xuất hiện, không vì cái gì khác, đơn giản vì dáng dấp cô xinh đẹp, mà ảnh lộ ra thì quá ít ỏi.
Cuộc sống nhỏ của Ngôn Khanh vô cùng dễ chịu, viết nhạc hát hò đều là điều cô hứng thú, nên sẽ không có chuyện mệt mỏi vì công việc, thỉnh thoảng đi show tạp kỹ và quảng cáo, không để tâm quá nhiều đến hiệu quả và lợi ích, lực chú ý đều đặt trên người anh chồng.
Có khi các fan kích động kêu gọi, nói giới giải trí cần cô, cô làm ơn hãy ra nhiều tác phẩm đi.
Ngôn Khanh chỉ cười.
Thực sự cần, là Hoắc tiên sinh nhà cô.
Giới giải trí dù thiếu một ai đó thì vẫn náo nhiệt sôi động, nhưng Hoắc tiên sinh không thể không có cô.
Cô thừa nhận mình không có chí lớn, mọi suy nghĩ và nguyện vọng đều trói buộc trên người Hoắc Vân Thâm, muốn ở bên anh mọi lúc mọi nơi, không chê phiền mà cho anh biết, cô thích dính anh đến nhường nào.
Trong suốt thời gian đó, bác sĩ Hà từng lén lút tìm cô nói chuyện.
“Phu nhân, sức khỏe của Hoắc tổng càng ngày càng tốt, chứng mất ngủ và kén ăn do kích thích trước kia lưu lại đều đã khỏi hẳn, vết thương cũ vết thương mới cũng tốt lên, chẳng qua trên phương diện tinh thần …” Bác sĩ Hà dở khóc dở cười, “cậu ấy dường như không có xu thế quay về hướng bình thường.”
Theo anh ta, tính cách Hoắc tổng là rất cố chấp, nhu cầu tình cảm quá mức mãnh liệt, dục vọng chiếm hữu tràn đầy, khó có thể khắc chế.
Nghiêm khắc mà nói, đó là biểu hiện bệnh lý, vô hình trung hạn chế tự do của người mình yêu.
Vốn dĩ anh ta tưởng đó là hậu quả của việc phu nhân mất tích 3 năm, chờ đến khi cuộc sống hôn nhân ổn định, Hoắc tổng có thể chuyển biến tốt đẹp, nhưng mà lâu như vậy rồi, sự thật chứng minh, Hoắc tổng chẳng những không tốt, mà còn làm nó thêm trầm trọng.
Thời thời khắc khắc đều cần cô, vì mỗi lần chia ly vô cùng ngắn ngủi mà bất an sợ hãi, hận không thể từng giây từng phút nắm cô trong tay, vây ở bên người, mới có thể yên tâm.
Cộng thêm sự dung túng vô điều kiện và quyến luyến không muốn rời xa của phu nhân, Hoắc tổng càng có dáng vẻ không thèm điều trị.
Bác sĩ Hà mệt tim.
Anh ta cảm thấy đây là bệnh, cần phải trị.
Có ai nguyện ý bị người khác bá chiếm như vậy, rời đi một lúc, hoặc là tụ hội với bạn bè đều phải bận tâm đến suy nghĩ của người yêu, rất mệt.
Ngôn Khanh lại lắc đầu, trầm tĩnh nói: “Bác sĩ Hà, tôi biết anh có ý tốt, nhưng tôi cần phải nói cho anh, anh ấy không có chỗ nào không bình thường, anh ấy không phải người bệnh, cũng không cần người khác bao dung tính cách anh ấy, có tôi ở đây là đủ rồi.”
“… Cô thật sự chịu được?”
“Từ này dùng không đúng,” Mắt hạnh Ngôn Khanh hơi cong, “là tôi cam tâm tình nguyện.”
Cô yêu từng chút tính cách của anh.
Có lẽ bác sĩ Hà cho rằng đó là nhà giam vô hình.
Nhưng cô tình nguyện buộc xiềng xích lên, làm con chim tù tội vĩnh viễn không xa rời anh, cũng không muốn bay đi đâu, cả đời này chỉ vui vẻ bay quanh hòn đảo là anh.
Cô chưa bao giờ mất đi tự do, Hoắc Vân Thâm chính là tự do của cô.
Bác sĩ Hà thở dài cảm khái, lại lấy góc độ bác sĩ ra mà sầu lo hỏi: “Nhưng cứ tiếp tục như vậy, cô cậu sẽ sinh con thế nào? Tôi thấy trạng thái của Hoắc tổng, là không thể chịu đựng bất kỳ sinh vật nào bên cạnh cô một thời gian dài.”
Đừng nói trẻ con, con mèo con chó cũng không được.
Ngôn Khanh cười rất dịu dàng: “Vậy không cần.”
Bác sĩ Hà khiếp sợ.
Dựa vào hiểu biết của anh ta mấy năm qua đối với phu nhân, cô cực kỳ yêu trẻ nhỏ, vậy xem ra… phu nhân đúng là dung túng Hoắc tổng không có giới hạn, căn bản không nghĩ muốn thay đổi anh, để anh muốn làm gì thì làm.
Mặc dù không hiểu, nhưng bác sĩ Hà cũng cảm thấy bản thân không cần nói thêm gì nữa.
Tình cảm của phu nhân và Hoắc tổng sâu đến nỗi vượt qua biết bao khó khăn vất vả, vốn dĩ cũng không phải anh ta có thể xen vào.
***
Cuối mùa hè, Ngôn Khanh nhận chụp ảnh quảng cáo mới, ngày tuyên truyền trùng với ngày chụp ảnh, Hoắc Vân Thâm đã sớm giải quyết hết tất cả công việc, đến hiện trường nhìn cô, những nhân viên hợp tác với Ngôn Khanh đã sớm hình thành thói quen đối với sự xuất hiện của Hoắc tổng, cả đoàn người cung kính ra nghênh đón.
Hoắc Vân Thâm lập tức xuyên qua đám người đi thẳng vào studio, thoáng nhìn thấy cô vợ nhỏ đang vén mái tóc dài dưới ánh đèn, nở nụ cười ngọt ngào trước ống kính.
Quảng cáo dầu gội.
Chờ chụp xong…
Anh phải khống chế bản thân không đến từng siêu thị lấy về tất cả những poster có hình cô.
Ngôn Khanh cũng phát hiện ra chồng mình, nghiêng đầu nhìn anh, tinh nghịch nháy mắt.
Nhiếp ảnh gia hưng phấn nắm giữ khoảnh khắc này, tạch tạch tạch chụp liền mấy tấm, chắc chắn 100% cái nháy mắt này là tuyệt nhất hôm nay, miêu tả sinh động về tình yêu, ai nhìn cũng phải tâm động, hiệu quả quảng cáo toàn phần.
Quay chụp xong, Ngôn Khanh nhếch môi cười, đứng im không nhúc nhích.
Hoắc Vân Thâm cũng nhếch khóe môi, giang hai cánh tay về phía cô, tỏ vẻ trong lòng mình trống vắng, cần vợ nhanh chóng lấp đầy.
Ngôn Khanh lập tức xuất phát, làn váy tung bay, vài bước chạy tới, không để bụng người khác nhìn thấy hay không, câu lấy cổ anh uyển chuyển nhảy lên một chút, được anh vững vàng chống đỡ.
Dù mọi người tại hiện trường đã thích nghi với việc hai vợ chồng son rải cẩu lương mọi lúc mọi nơi, nhưng tận mắt nhìn thấy, họ vẫn túm chặt tay nhau, lặng lẽ hú hét một cách thích thú.
Hình ảnh quá đẹp mắt đi!
Thân mật nữa! Càng thân mật nữa đi! Khanh Bảo cô có thể! Dùng sức làm anh ta! Làm tảng băng anh ta tan chảy!
Nội tâm những người vây xem rầm rập hàng vạn điều, Khanh Bảo đương nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, tự nhiên má dán má thân mật với chồng mình, khiến cho người đàn ông mặt vô cảm cả đường cũng cười đến xuân về hoa nở.
“Hôm nay thật sớm —”
Hoắc Vân Thâm hôn chóp mũi cô: “Buổi chiều còn có cuộc họp, chờ không kịp muốn đến nhìn em trước.”
Ngôn Khanh nghe lịch trình của anh, có chút mất mát nho nhỏ, nhưng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Mạt Hàm hẹn cô với Âu Dương buổi chiều ra ngoài tụ cái hội sau khi xong việc, cô còn đang lo không biết nói sao để không ở cùng Thâm Thâm, giờ thì không cần tìm lý do nữa.
Muốn đi thì vẫn đi như thường, tụ hội không có gì ghê gớm, Thâm Thâm cũng sẽ không can thiệp vào chuyện cô ăn cơm uống trà với bạn bè mình, nhưng mà… hai tháng trước, Hứa Mạt Hàm với chồng mới cưới của cô nàng tạo người thành công, đã mang thai.
Nhu cầu thủ thỉ của phụ nữ mang thai cực kỳ mãnh liệt, cho dù không thấy mặt cũng thường xuyên gửi WeChat tới, Hoắc Vân Thâm nghe qua vài lần, tuy chưa nói gì, nhưng Ngôn Khanh có thể nhìn ra được, anh rất bài xích.
Bài xích không phải Hứa Mạt Hàm liên hệ với cô.
Là giữa những hàng chữ không rời khỏi hai từ “trẻ con”, sợ cô động lòng.
Mỗi lúc ấy, những gì trong mắt anh, giống hệt lúc nhìn thấy mèo con trong phòng trang điểm hồi trước, đó là e sợ cô sẽ mang về nhà nuôi, sự địch ý và buồn bã.
Ngôn Khanh không muốn anh có cảm xúc này, từ sau đó trở đi mỗi lần nói chuyện phiếm với Hứa Mạt Hàm đều tận lực tránh anh, hôm nay đồng ý ra ngoài tụ tập, cũng là vì biết anh có công chuyện bận rộn mới quyết định.
Hoắc Vân Thâm vuốt ve tóc cô, thấp giọng hỏi: “Buổi chiều đến văn phòng chờ anh nhé? Giường trong phòng xép đã đổi chăn mới cho em, rất mềm, còn nhiều thêm một cái gối ôm hình con mèo.”
“Âu Dương tìm em uống trà…” Cô không nhắc đến Hứa Mạt Hàm.
Hoắc Vân Thâm dừng một chút, gật đầu: “Được, chờ anh tới đón em.”
Ngôn Khanh lưu luyến tách khỏi anh chồng, tài xế đưa cô đến nơi hẹn hè với đám chị em, là một hội sở tư nhân cao cấp, mấy người trong vòng hoặc có chút quyền quý ở Hải Thành đều thích đến nơi này rêu rao thân phận.
Trong căn phòng tại tầng cao nhất, Hứa Mạt Hàm và Âu Dương đã tới rồi, trên bàn đầy đồ ăn vặt cũng không thể lấp đầy cái miệng của phụ nữ mang thai.
“Nhờ phúc Khanh Bảo mới có thể bước vào phòng bao này, trước kia tớ chỉ được đi ba tầng phía dưới thôi.”
“Ở nhà nhiều nghẹn chết tớ, cái này không cho ăn cái kia không cho ăn!”
Ngôn Khanh vừa vào cửa, phong cách của Hứa Mạt Hàm đột nhiên thay đổi, khống chế không phun đầy ra ngoài, tận tình khuyên bảo hỏi: “Khanh Bảo, rốt cuộc khi nào cậu mới có thể gia nhập trận doanh mang thai của bọn mình!”
Khanh Bảo quyết đoán thêm cho cô nàng một bàn khác dành cho thai phụ.
Đáng tiếc vẫn không thể chặn được.
Nói chuyện phiếm trời nam biển bắc hơn một giờ, Hứa Mạt Hàm nhịn không được, đề tài vẫn quay trở lại vấn đề mà cô nàng quan tâm nhất, cô nàng cũng không hề không đứng đắn, mà nghiêm túc nói: “Âu Dương còn chưa có bạn trai, không vội, nhưng Khanh Bảo, cậu để tâm chút đi, nhà cậu còn có ngôi vị hoàng đế cần kế thừa.”
Ngôn Khanh bưng trà nóng, thẳng thắn thành khẩn giải thích: “Bệ hạ nhà tớ không thích.”
Âu Dương hiểu rõ: “Bệ hạ chỉ thích Hoàng Hậu, ai muốn cướp, đều giết chết bất luận tội.”
Trên hành lang dài ngoằn nghoèo ngoài cửa, Hoắc Vân Thâm người đã vội vàng hoàn thành công việc trước thời hạn đang đứng ngoài cửa phòng, người phục vụ cúi người, mới vừa chạm vào tay nắm cửa, chuẩn bị mở ra cho anh.
Hội sở an toàn, nhóm chị em cũng chẳng nói tới chuyện gì bí mật, cho nên chỉ đóng cánh cửa trang trí không quá cách âm, đối thoại bên trong có thể nghe được bảy tám phần.
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm tối tăm, nâng tay ra hiệu phục vụ rời đi.
Người phụ vụ không dám trái lời, vội lui ra ngoài.
Anh lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, nghe âm thanh Khanh Khanh.
Hứa Mạt Hàm “À” một tiếng, cũng nhớ tới những hình ảnh hồi đại học, khi ấy Hoắc Vân Thâm khẩn trương với Ngôn Khanh thế nào, không cho phép bất cứ kẻ nào dính lấy cô, ngay cả bạn thân là cô nàng cũng không thể quá mức thân mật.
“Nhưng vấn đề là,” Cô nàng vẫn giật mình, “trẻ con cũng nằm trong danh sách anh ấy để ý hả?”
Âu Dương nói: “Tớ thấy trong thế giới của Hoắc tổng chia làm hai bộ phận, một là Khanh Bảo, một là những sinh vật khác, nói không chừng so với những thứ khác thì trẻ con lại càng khó tiếp thu hơn, cậu nghĩ xem —”
Hoắc Vân Thâm rũ mắt.
“Một tiểu gia hỏa định sẵn sẽ phân tán thời gian, tình cảm, sự chú ý của Khanh Bảo, so với sủng vật hoặc bạn bè, hay kẻ ái mộ gì đó còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
Ngôn Khanh nhẹ nhàng “Ừm”.
Chỉ một âm này, làm ngón tay Hoắc Vân Thâm ngoài cửa siết chặt.
Cô đều biết.
Hứa Mạt Hàm nhụt chí kéo dài giọng: “Nhưng Khanh Bảo à, cậu rất thích trẻ con mà, tớ nhớ rõ, lúc trước ký ức của cậu bắt đầu lẫn lộn, đầu choáng rồi còn thích ngủ, bọn tớ đều cho rằng cậu mang thai, cậu cũng rất vui vẻ, mỗi ngày đều bí mật kiểm tra giấy thử xem đã hai vạch chưa, sau đó phát hiện không phải còn rất khó chịu.”
Đồng tử Hoắc Vân Thâm co rụt, bất giác bước gần một bước.
Sau thời gian im lặng ngắn ngủi.
Cách một cánh cửa, Ngôn Khanh mở miệng, giọng cô rất mềm mại: “Tớ thích. Khi đó đặc biệt chờ mong, cho rằng có con của anh ấy, đến bây giờ thỉnh thoảng cũng mơ thấy cùng anh ấy sinh bảo bảo, tiểu gia hỏa lớn lên đặc biệt giống anh ấy.”
Giọng cô hoàn toàn là sự chờ mong ngọt ngào.
Hoắc Vân Thâm hơi cúi đầu, khớp xương ngón tay nắm chặt trở nên trắng bệch.
Tiếng nói trong phòng chậm chạp tiếp tục: “Nhưng thích này của tớ, chẳng gì có thể so sánh được với anh ấy, tớ chỉ muốn làm anh ấy hạnh phúc, anh ấy mới là quan trọng nhất, với tớ, có con, có hay không cũng không sao cả.”
Trong tai Hoắc Vân Thâm khi thì trống rỗng khi thì ong ong.
Anh bình tĩnh nhìn chằm chằm phương hướng phát ra giọng nói của Khanh Khanh, mặc dù không thể nhìn thấy cô, cũng vẫn nhìn không nhúc nhích.
Không cần phải trốn tránh.
Anh vẫn luôn biết rõ, Khanh Khanh chờ đợi có một đứa con.
Anh cố tình xem nhẹ, giả bộ không hiểu, cũng không nhắc tới đề tài này với cô, thậm chí khi cô thân cận người những đứa trẻ khác, anh không che giấu mâu thuẫn của mình, để đổi lấy sự đau lòng và để ý của cô.
Những suy nghĩ ích kỷ và xấu xa đó được cô bao dung nên không kiêng nể gì mà quấy phá.
Anh muốn độc chiếm, cả đời từ sinh đến tử chỉ có hai người cô và anh, tình yêu của cô, sự quan tâm, lực chú ý, lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ, ngọt ngào sủng ái, đều thuộc về anh.
Nếu có người xâm lấn, muốn cô phân tán, dù chỉ là một chút…
Hoắc Vân Thâm nhắm mắt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Bên trong cánh cửa, Hứa Mạt Hàm và Âu Dương mồm năm miệng mười tranh luận, Ngôn Khanh cười nhạt ngắt lời: “Thâm Thâm nhà tớ vui vẻ là được, tớ sẽ không để anh ấy sợ hãi.”
Hoắc Vân Thâm ngoài hành lang giống như pho tượng.
Sau một lúc lâu, anh mới buông bàn tay nắm đến tê cứng của mình ra.
Khanh Khanh đều suy nghĩ vì anh, nhưng cô… đã nhầm.
Anh cũng không quan trọng.
Quan trọng là, anh muốn cô vui vẻ, không muốn cô thất vọng.
Phàm là thứ cô thích, anh đều có thể mang đến trước mặt cô.
Chạng vạng khi tan cuộc, người phục vụ ngoài cửa mới nhẹ giọng báo cáo “Phu nhân, Hoắc tổng nói sẽ đến muộn một chút, ngài đừng nóng vội.”
Ngôn Khanh đương nhiên không vội, anh chồng khó có khi đến trễ một lần, cô chờ bao lâu cũng không sao.
Hoắc Vân Thâm đã ngồi trầm mặc trong xe một hồi lâu, sau khi điều chỉnh tốt trạng thái, xóa sạch sẽ hết cảm xúc cực đoan, mới bảo người phục vụ thông báo cho Ngôn Khanh năm phút sau sẽ lên tầng.
Ngôn Khanh ngoài ý muốn: “Năm phút cũng tính là muộn à?”
“Tính,” Giọng anh hơi khàn, ôm lấy cô, “một phút cũng tính.”
Trong lòng Ngôn Khanh ngứa ngáy, chồng thật đúng là quá ngọt.
Cô vừa định hôn anh khen thưởng, Hoắc Vân Thâm đã thấp giọng nói: “Anh xin lỗi.”
Ngôn Khanh trừng anh.
Anh nhếch môi cười, tránh nặng tìm nhẹ: “Anh xin lỗi, để vợ vất vả chờ anh.”
Để vợ vất vả… suy nghĩ cho anh không bỏ sót một thứ gì, xoa dịu thứ ham muốn độc chiếm luôn càn quấy trong anh.
Ngôn Khanh nhéo anh: “Không được nói bậy, xin lỗi cái gì, mau về nhà.”
Hoắc Vân Thâm ôm cô vào lòng: “Về nhà.”
Ngôn Khanh cho rằng đây là một buổi tối yên tĩnh như bao năm qua, nhưng không ngờ lại là sấm sét nổi lửa. Khi cô mang theo một thân đầy mùi sữa tắm mềm mại ngã xuống giường, người đàn ông không khỏi phân trần bao trùm xuống, xâm chiếm toàn bộ ý thức cô.
Cô ý loạn tình mê sờ gói nhỏ ở đầu giường.
Cổ tay bị đầu ngón tay nóng bỏng đè lại.
Anh thở rất khó khăn, mang theo sự khàn khàn ẩn nhẫn, cái nóng như thiêu như đốt phả vào vành tai cô.
“Khanh Khanh, chúng ta sẽ có một đứa con.”
Em thích.
Cho dù cái gì, anh đều cho.