Bản thân Ngư Tranh có ý thức kiềm chế, tuy nhiên tiềm thức tựa như đã thiết lập sẵn những mưu đồ đen tối trên Tiêu Cảnh Vũ.
Ban đầu bị Ngư Tranh giở trò, Tiêu Cảnh Vũ chỉ biết tìm cớ né tránh, nhưng giờ đây, ngoài bất lực dùng ánh mắt đánh giá dành cho cô, anh không thể làm gì khác.
Lúc ăn cơm ở dưới nhà, Ngư Tranh cố tình ngồi đối diện Tiêu Cảnh Vũ thay vì ngồi cạnh anh. Nguyên nhân do lúc còn trên phòng, cô chỉ “lỡ tay” một chút đã bị anh nhìn bằng thái độ kỳ thị.
Ngư Tranh dĩ nhiên cũng có cái tôi của mình, hết lần này đến lần khác bị anh cự tuyệt, cô phải khiến anh hối hận vì đã không biết trân trọng.
Từ lúc ăn cơm cho đến lúc lên lầu về phòng ngủ, nhận ra Ngư Tranh luôn giữ khoảng cách nhất định, kể cả Tiêu Cảnh Vũ giơ tay có ý muốn kéo cô lại gần, cô cũng sẽ nghiêng người né tránh.
Lên tới tầng trên, Ngư Tranh đột nhiên bước nhanh trở về phòng của mình, Tiêu Cảnh Vũ sớm nhận ra điều kỳ lạ nên cũng sải bước lớn đuổi theo, vừa kịp lúc chặn cửa khi cô sắp đóng kín.
Bị Tiêu Cảnh Vũ ngăn không cho đóng cửa, Ngư Tranh lập tức mở ra, hất mặt hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Trước thái độ hung hăng của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ chỉ cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng đáp: “Anh đâu có nói gì, sao em lại nổi giận?”
“Em giận? Anh không làm gì?” Ngư Tranh nhấn giọng lặp lại, bộ dạng chẳng khác gì con mèo xù lông: “Hồi nãy trong phòng anh, em chỉ ‘lỡ tay’ mà anh đã dùng biểu tình kỳ thị nhìn em. Em nói cho anh biết, là em không thèm anh, chứ không đến lượt anh chê em đâu!”
Nói xong Ngư Tranh đóng rầm cửa, Tiêu Cảnh Vũ bên ngoài vẫn không nhịn được mà mím môi cười. Tuy nhiên anh không có ý định giải thích, càng không có ý định dỗ dành, thay vào đó anh chỉ bình thản quay về phòng mình.
Chưa đến mười phút sau, trong lúc Tiêu Cảnh Vũ đang trong nhà tắm đánh răng thì tiếng gõ cửa bỗng vang lên ầm ầm. Mọi khi Ngư Tranh đều đi thẳng vào phòng anh không báo trước, lần này lại gõ chứng tỏ cô vẫn đang giận lẫy.
Sau một hồi gõ cật lực vẫn không nhận được phản hồi từ bên trong, Ngư Tranh mất kiên nhẫn xông thẳng vào, đúng lúc Tiêu Cảnh Vũ cũng vừa từ trong nhà tắm bước ra.
Thấy gương mặt vô cảm của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ vờ như không hiểu mà tỏ ra bất ngờ hỏi: “Tìm anh à?”
“Không, em tìm điện thoại.” Ngư Tranh kiêu ngạo đáp, dứt lời liền đi đến phía giường của Tiêu Cảnh Vũ tìm kiếm.
Phát hiện điện thoại nằm trên mặt tủ cạnh đầu giường, Ngư Tranh lập tức đi thẳng tới lấy. Nào ngờ, lúc cô vừa vươn tay ra thì một bàn tay khác đã nhanh hơn cầm lên trước.
Ngư Tranh theo phản xạ xoay đầu nhìn, bắt gặp Tiêu Cảnh Vũ thản nhiên mở điện thoại của cô ra xem, không những thế anh còn cất tiếng ẩn ý: “Lúc em ngủ Trần Tấn Hào có nhắn tin, hay để anh trả lời giúp?”
Nghe thấy ý tứ ghen tuông của Tiêu Cảnh Vũ, Ngư Tranh khoanh tay trước ngực cười khẩy, tuy có vui nhưng cô vẫn không quên mỉa mai: “Anh định trả lời thế nào? Trả lời là ‘Vị hôn thê cũ của cậu đang ngủ cạnh tôi, có việc gì sáng mai hãy tìm’ à?”
Được Ngư Tranh ngỏ lời trước, hai khóe môi Tiêu Cảnh Vũ nhếch lên đầy hứng thú: “Tại sao không?”
Tuy rằng trong lời nói của Tiêu Cảnh Vũ mang theo sự sâu xa, thế nhưng Ngư Tranh vẫn kịp tỉnh táo không tự đẩy mình vào hố, tránh việc bị anh đánh giá là có ý đồ đen tối.
Ngư Tranh khẽ hừ một tiếng ở mũi, thẳng tay đẩy Tiêu Cảnh Vũ đứng cản lối sang một bên để về phòng, ngay cả điện thoại cũng không thèm lấy nữa mà phó mặc cho anh quyết định: “Anh muốn trả lời thế nào thì trả lời đi, chỉ được cái mạnh miệng.”
Nửa câu sau Ngư Tranh chỉ lẩm bẩm oán trách, nhưng khi cô vừa sắp bước lướt qua Tiêu Cảnh Vũ, anh bất ngờ giơ tay ôm ngang người cô cản lại. Bị anh níu níu kéo kéo, Ngư Tranh khó hiểu ngước mặt nhìn lên, giữa hai đầu chân mày cũng nhíu lại hoài nghi.
Trái với thái độ có phần dè chừng của Ngư Tranh, Tiêu Cảnh Vũ lại bình thản nở một nụ cười đầy dụng ý. Anh kéo cô lùi về đứng trước mặt mình, sau đó hạ thấp người thì thầm nhỏ: “Không có… thì lấy gì để nói?”
Ngư Tranh hoang mang “Hả” một tiếng, còn chưa kịp thông suốt lời Tiêu Cảnh Vũ thì anh đã áp môi lên môi cô, bàn tay anh trên thắt lưng cô cũng theo đà kéo lại gần sát mình.
Ngay trước mắt Ngư Tranh, hàng mi đen dày của Tiêu Cảnh Vũ chạm vào sống mũi của cô, kể cả hơi thở nóng hổi của anh cũng phả lên nhân trung cô đầy mạnh mẽ.
Vào giây phút Ngư Tranh mải chăm chú ngẫm về những thứ thuộc về Tiêu Cảnh Vũ, đôi môi anh khẽ chuyển động, chẳng mấy chốc đầu lưỡi ươn ướt đã chen giữa hai môi cô tiến vào trong.
Cảm nhận được sự “bất thường”, cả người Ngư Tranh lập tức cứng đờ, hai mắt vô thức mở to không chớp. Đến khi đầu lưỡi anh chạm đến đầu lưỡi của Ngư Tranh, toàn thân cô bất giác chuyển sang run rẩy.
Khi nãy Ngư Tranh về phòng để đánh răng đi ngủ, tuyệt đối không phải đánh răng để cho Tiêu Cảnh Vũ hôn!
Ngư Tranh căng thẳng đến mức không thở nổi, còn Tiêu Cảnh Vũ chỉ hôn vài giây đã rời ra. Nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của cô, anh phải nhịn cơn cười trong bụng xuống, chủ động mở đường giải vây: “Em đi khóa cửa đi.”
Tiêu Cảnh Vũ vừa dứt lời Ngư Tranh đã nhanh chóng xoay người bỏ chạy, anh đứng yên mỉm cười dõi theo bóng dáng gấp gáp của cô, tưởng chừng kế hoạch thành công nhưng chớp mắt nụ cười trên môi anh đã thoáng vụt tắt.
Ngư Tranh không những không chạy về phòng, ngược lại còn nghe lời anh răm rắp mà đi khóa cửa…
Đến lúc Ngư Tranh quay lại, Tiêu Cảnh Vũ vẫn không dám tin mà ôm miệng che biểu hiện đang bị sốc của mình. Vô tình va phải ánh mắt trong sáng pha lẫn sự mong chờ và dao động của cô, anh thất thần thở dài: “Tranh à, anh mở đường cho em chạy sao em không chạy?”
Ngư Tranh ngơ ngác ra mặt, thành thật hỏi lại: “Sao phải chạy?”
Tiêu Cảnh Vũ bị Ngư Tranh làm cho câm nín, quả nhiên đầu óc đã nhuốm đen không dễ để tẩy trắng. Nhưng nếu đã phóng lao thì phải theo lao, nếu như không chỉnh cô sớm, e rằng người chịu thiệt trong tương lai chỉ có anh.
Nghĩ rồi Tiêu Cảnh Vũ kéo ngã Ngư Tranh xuống giường, điện thoại trong tay cũng ném sang mặt tủ gần đó. Không để cô phải mong ngóng quá lâu, anh phủ môi lên môi cô, đầu lưỡi thẳng thừng luồn vào miệng cô, tìm lấy đầu lưỡi mềm mại mà cuốn lấy.
Cứ ngỡ tấn công dồn dập sẽ khiến Ngư Tranh biết sợ mà lùi, nào ngờ hai bàn tay cô lại sờ soạng trước ngực anh tìm hàng nút áo để cởi ra.
Nụ hôn sâu đầu tiên đầy vụng về, từ cách hôn cho đến cách điều chỉnh hơi thở đều vô cùng cực nhọc. Tiêu Cảnh Vũ chỉ hơn Ngư Tranh ở chỗ vì được ở thế chủ động, thế nên thi thoảng có thể hít thở khi nghỉ nhịp.
Ngư Tranh thì khác, lúc Tiêu Cảnh Vũ kết thúc nụ hôn thì mặt mũi cô đã đỏ bừng vì ngộp, thậm chí tay chân cũng bủn rủn không động đậy nổi.
Nhìn thấy bộ dạng chưa đánh đã thua của Ngư Tranh, cơn dục vọng vừa trỗi dậy trong anh đã bị cơn buồn cười làm cho hạ xuống.
Trên người Tiêu Cảnh Vũ, hàng nút áo của anh đã bị tháo ra hết, chỉ vướng lại chiếc nút ở dưới cùng. Anh bỗng bế Ngư Tranh nằm lên giữa giường, sau đó hất chăn đắp lên, còn chu đáo dặn dò: “Mau ngủ đi, muộn rồi.”
Ngư Tranh kinh ngạc nhìn Tiêu Cảnh Vũ ngồi trên giường gài lại nút áo, ánh mắt hoang mang của cô cũng dán chặt lên người anh không rời.
Cho tới khi Tiêu Cảnh Vũ vừa định đứng dậy đi tắt đèn, cô không cam tâm ngồi bật dậy ép ngã anh xuống giường, uất nghẹn trách móc: “Bước sau đâu?”
Một bên vai Tiêu Cảnh Vũ bị Ngư Tranh nhấn mạnh xuống, trước dáng vẻ nổi giận của cô, anh vẫn bình tĩnh đáp: “Chúng ta đã thoả thuận khi nào em thi xong kỳ thi đại học mới tính tới, bây giờ làm sao có bước sau được chứ.”
“Anh!” Ngư Tranh trừng mắt gằn giọng, cơn bức rức bủa vây từng ngóc ngách trong ruột gan: “Vậy sao anh còn hôn em?”
Nói đến đây Tiêu Cảnh Vũ chợt bật cười, nửa thật nửa đùa đáp: “Hôn như vậy, chẳng phải tốt hơn để em suốt ngày nghĩ bậy, sờ mó người anh à?”
Trước câu trả lời đầy tính khơi chiến, biểu cảm Ngư Tranh thoáng chốc chuyển từ nóng sang lạnh, mi mắt cũng dần khép hờ nguy hiểm.
Bất chợt, cô nắm lấy lưng quần ngủ bằng thun của Tiêu Cảnh Vũ kéo mạnh xuống, vô tình lôi cả quần lót theo, những “cảnh xuân sắc” bằng da thịt trên người anh đều lộ hết ra trước mắt.
Do Ngư Tranh hành động quá bất ngờ khiến cho Tiêu Cảnh Vũ không kịp trở tay, đến khi anh luống cuống kéo quần lên che lại thì cô đã rơi vào trạng thái bất động với hai mắt mở to.
Không rõ vì sao, sắc mặt Ngư Tranh đột nhiên chuyển qua trắng bệch, thậm chí Tiêu Cảnh Vũ chỉ mới chuyển người ngồi dậy thì cô đã bật lùi ra xa.
Trên gương mặt Ngư Tranh thể hiện rõ sự hoảng sợ, Tiêu Cảnh Vũ vừa giơ tay về phía cô còn chưa kịp nói lời nào, cô đã vội trèo xuống giường, gấp gáp bỏ chạy: “Em về phòng ngủ, đừng có đi theo em!”