Trời vừa sáng, Tiểu Xuân vác trên lưng một bao hành trang đi thẳng tới tiền viện Yên Ba Lâu để ăn sáng. Thực ra hắn tới đây ngoài việc ăn sáng thì còn bởi một chuyện hệ trọng nữa, đó là, người hắn yêu đang ở đó. Hắn yêu Vân Khuynh, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vân Khuynh phải nói thực sự rất đẹp, đẹp mê hồn. Hay chăng chỉ có những người đang yêu thì mới sinh ra ảo giác mạnh mẽ như thế? Nguyên lai thích một người, là một điều vô cùng đáng sợ. Vì hắn sinh, vì hắn tử, vì hắn cồn cào ruột gan, da diết suốt một đời…
Nhưng Vân Khuynh, vợ của hắn vì hắn hứng chịu trận kích ấy mà bị thương ở não, dẫn đến mất trí nhớ. Hắn đã đủ đau xót rồi, hắn mặc dù rất đau lòng khi thấy vợ mình chẳng còn nhớ mình là ai nữa. Tuy nhiên hắn vẫn cứ yêu, hắn mơ tưởng tới một ngày vợ hắn nhớ lại, hai người sẽ sống hạnh phúc. Không ngờ đại sư huynh của hắn, Lan Khanh bị tẩu hỏa nhập ma, suốt ngày cứ điên điên khùng khùng. Hơn nữa, Tiểu Xuân còn tận mắt chứng kiến vợ hắn và đại sư huynh của hắn chăm sóc cho nhau mà mặc kệ hắn, khiến hắn khóc ròng mấy ngày trời. Đừng có nói hai người ấy thích nhau rồi nha, không thì Tiểu Xuân hắn đây sẽ chết mất!
Bình luận