Vệ Tiểu Thảo đưa tay kéo xuống chiếc áo lông giả mà Chẩm Lập Phong giơ lên từ nãy đến giờ.
“Anh sao thế?”
Giơ áo lên không nói lời nào, làm sào phơi đồ đấy à.
“Không không không……” Chẩm Lập Phong xoa mũi cười ngượng ngùng, “Chỉ là…… chỉ là cảm thấy thật ra anh chẳng có bản lĩnh gì cả.”
Anh cứ tưởng từ quán vỉa hè từng bước lên cửa tiệm, rồi từ cửa tiệm mở chuỗi nhà hàng nhượng quyền đã là thành công lắm rồi.
Anh đã thành công thật sự, ngày nào cũng xem việc công ty là hệ trọng nhất, loay hoay đến chóng mặt. Mỗi ngày đều muốn khuếch trương kiếm tiền, dồn hết sức lực để ngày ngày thu đấu vàng mà quên mất ban đầu mình muốn thành công là vì lẽ gì.
Đúng là anh chịu thương chịu khó, vận may cũng tốt, biết nắm bắt thời cơ nên thành công nhanh hơn người bình thường.
Nhưng suýt nữa đã đánh mất điều quý giá hơn.
“Xin lỗi.” Sau khi ly hôn, đây là lần đầu tiên Chẩm Lập Phong tự trách mình trước mặt Vệ Tiểu Thảo, “Tại anh không giữ gìn tình cảm của chúng ta, anh chỉ một lòng kiếm tiền mà không để ý đến cảm nhận của em.”
Rốt cuộc anh đã hiểu câu nói khi ly hôn của Vệ Tiểu Thảo tủi thân đến mức nào.
“Anh bận, em cũng bận, chúng ta đã phá nát gia đình này rồi.”
Chẩm Lập Phong đau lòng tột độ, đưa tay kéo Vệ Tiểu Thảo vào lòng rồi nói.
“Thật ra lúc đầu anh cũng không định phát triển quán vỉa hè như ngày hôm nay đâu.”
Ban đầu anh bày quán vỉa hè chỉ để sống tạm, cũng không biết rốt cuộc sau này mình muốn làm gì. Vì gặp được Vệ Tiểu Thảo nên mới cố gắng bày quầy bán hàng để ăn no mặc ấm, mới đầu họ thường xuyên bị quản lý đô thị rượt đuổi, có lúc còn bị chèn ép, phòng thuê lại tồi tàn nên Chẩm Lập Phong mới nghĩ đến việc mở tiệm, vừa buôn bán đàng hoàng vừa có chỗ che mưa che gió. Sau đó họ cùng nhau cố gắng, cùng nhau phấn đấu mới có được ngày hôm nay.
“Anh thật sự, thật sự không ngờ sẽ làm gia đình chúng ta tan nát như vậy.”
Không có Tiểu Thảo thì dù anh cố gắng hay thành công đến đâu đi nữa.
Cũng chẳng vì ai cả.