Thật ra ông chủ là một alpha rất lợi hại.
Kinh doanh ăn uống hết sức phát đạt, chỉ cần thu phí nhượng quyền mỗi năm cũng kiếm được một khoản kếch xù.
Ông chủ chưa già, ngoại hình không tệ, ăn mặc sang trọng, sao lại muốn bao nuôi một beta cái gì cũng không có như Vệ Tiểu Thảo chứ.
Không ai nói cho Vệ Tiểu Thảo biết nguyên nhân nhưng cậu đã đoán ra phần nào.
Chắc vì cậu rất giống “bảo bối” mà ông chủ hay gọi.
Hẳn là cực kỳ giống, nhìn vào sẽ không phân biệt được ai với ai.
Mấy ngày trước trong nhà không có gì làm nên cậu nặn sủi cảo giết thời gian, chợt thấy có khách không mời xông vào luôn mồm đòi giới thiệu đối tượng cho ông chủ.
“Tôi là mợ của Lập Phong mà, chẳng lẽ không thể giúp nó chút chuyện nhỏ này sao? Cơ ngơi của nó lớn thế này mà không ai chăm sóc nó chu đáo thì sao được, tôi có đứa cháu……”
Bà ta vừa thấy Vệ Tiểu Thảo thì im bặt, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng rồi lắp bắp lên tiếng chào cậu.
“Cháu…… Hai đứa làm lành rồi à.” Giọng bà ta như băng cát-xét bị rè, “Mợ đã bảo mà, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, tốt quá rồi tốt quá rồi.”
Vệ Tiểu Thảo chỉ nghe chứ không trả lời, bà mợ muốn giới thiệu đối tượng cho ông chủ đành cun cút ra về.
Vệ Tiểu Thảo bỏ cái sủi cảo to tròn cuối cùng vào mâm.
Cậu thầm nghĩ xem ra không chỉ có bề ngoài giống mình.
Mà tính tình “bảo bối” này còn rất hung dữ.