Trước khi tới Đại Minh, Tiểu Địch Tạp Nhĩ nằm mơ cũng nghĩ tới muốn sáng tạo cuộc đời hạnh phúc cho Ngả Mễ Lệ, đến Mã Lục Giáp rồi, nó nhận ra cuộc sống hạnh phúc không phải chuyện quan trọng nhất cuộc đời.Nó hi vọng Tiểu Ngả Mễ Lệ có được hạnh phúc, nhưng bây giờ nó hoang mang, vì có một câu hỏi khó hiện ra trong lòng nó, hạnh phúc là gì?Khi khổ nạn, ăn no mặc ấm là hạnh phúc.Khi nó đã có những thứ đó, nó yêu cầu nhiều hơn.Cuộc sống bình yên hạnh phúc ở Mã Lục Giáp làm nó sắp phát cuồng.Nó thà rằng về Châu Âu tăm tối ô uế khiêu vũ với tử thần còn hơn là ở lại Mã Lục Giáp ngập tràn ánh nắng mốc meo thổi rữa.Vì thế nó đi gặp ông ngoại để tìm giải thoát.“ Cháu à, hạnh phúc chia cấp bậc, ông thường chia hạnh phúc làm ba cấp, cấp thứ nhất là kết hợp giữa nhục thể và linh hồn, cấp thứ hai là hành vi và linh hồn, cấp thứ ba là ta thống khổ nhưng có ích với người khác, điều ấy giúp ông có linh hồn siêu thoát hạnh phúc.
Có điều hạnh phúc của mỗi người mỗi khác.
Thế nên cháu cho rằng thế nào mới là cuộc sống hạnh phúc mới là quan trọng nhất, chứ không phải tìm một lời giải đáp từ người khác, vì chỉ cháu mới là chủ thể của cuộc sống.”“ Quan niệm của ông chỉ là một ví dụ để cháu tham khảo khi theo đuổi hạnh phúc thôi, cháu mới có thể đưa ra đáp án của mình.”“ Cháu còn nhỏ, chưa trải nghiệm đủ nhiều, quá vội suy nghĩ về vấn đề này sẽ làm cháu hoang mang, cứ thuận theo tự nhiên đến một ngày cháu ngộ ra, cháu sẽ có được hạnh phúc.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ nhớ thật kỹ lời ông ngoại dặn, lòng nó lắng lại đôi phần, không vội đi tìm câu trả lời nữa, trầm tư thật lâu hỏi:” Hoàng đế nước Minh có thể cho cháu biết đáp án không? Không, nhất định ngài ấy sẽ cho cháu biết đáp án.”Ngài Địch Tạp Nhĩ cười lớn:” Được, nếu vị hoàng đế truyền kỳ đó nói với cháu thế nào là hạnh phúc, hãy kể cho ông, để ông hiểu y là người thế nào.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ tin tưởng:” Ngài ấy sẽ không làm cháu thất vọng.”Ngài Địch Tạp Nhĩ xoa đầu nó:” Ông cũng hi vọng như vậy.”………..
…………Ở Đại Minh, trên bảy thành báo chí quy mô lớn do bí thư giám quản lý, chỉ có các loại ( Thương báo), cùng báo chí thi ca là không do họ quản lý.Những thứ này không phải do hoàng đế dùng cường quyền tranh đoạt, mà là số báo đó do Tiền hoàng hậu bỏ tiền ra làm.Tính cả Đại Minh, chẳng có ai nhiều tiền như Tiền hoàng hậu, dưới tiền đề này, cho dù có người không cam tâm toàn bộ kênh tin tức bị hoàng đế nắm giữ, họ tự lập báo chí nói lên tiếng nói của mình, nhưng kinh doanh chẳng bao lâu bị báo chí do Tiền hoàng hậu sáng lập chèn ép tới phá sản.
Dù có kẻ cứng đầu, bị Tiền hoàng hậu dùng tiền chia rẽ, bị chúng bạn rời bỏ.
Kết cục vẫn là như thế.Báo chí một khi trải rộng, với bách tính khó có nguồn tin nào khác, tin chính xác hay không không quan trọng, dù sao có tin là được, yêu cầu của bách tính chưa cao tới thế.Tiểu Địch Tạp Nhĩ rất thích báo chí, báo chí gì nó cũng thích, nhưng báo đưa tới Mã Lục Giáp thường là báo nửa năm trước, dù vậy, nó vẫn xem mê mệt.“ Lão sư, các công nhân khi xây dựng đê Hoàng Hà đào được xương hóa thạch của một con voi, ngà của nó dài những hai mét.”Trương Lương nói:” Thư viện có đoàn khảo cổ chuyên nghiệp, cháu tới thư viện rồi có thể nghe lớp liên quan tới cổ vật, thú vị lắm.”“ Lão sư, tri phủ Quảng Châu Dương Hùng vì sửa đường nước ngầm trong thành mà muốn phá tường thành, người thấy thế nào?”“ Hắn to gan đấy, tường thành với cư dân thành thị mà nói mang lại công năng bảo hộ rất lớn, tuy nói quân đội Đại Minh không còn cần tường thành để cố thủ nữa, nhưng hành vi này vẫn đi trước thời đại, sẽ bị rất nhiều người chửi bới.”“ Lão sư, bách tính phản đối chứng tỏ khi hắn tu sửa thành phố có nhiều chỗ không thỏa đáng, vì sao hắn còn quyết ý làm?” Tiểu Địch Tạp Nhĩ thắc mắc:Trương Lương cười:” Tiểu tử ngốc, vì trên thế giới này không tồn tại phương châm mà tất cả mọi người đều tán đồng, với một quan viên mà nói, điều đầu tiên hắn phải suy nghĩ tới lợi ích của số đông, bồi thường cho số ít, nếu số ít không chấp nhận bồi thường thì phải cưỡng chế hành động.”“ Làm vậy là không công bằng.”“ Thế giới này không có công bằng tuyệt đối, nhiều lúc cái gọi là công bằng chỉ là sự thỏa hiệp của kẻ mạnh với kẻ yếu, giá trị tồn tại của quan phủ chính là duy trì sự thỏa hiệp ấy, đó là nhận thức chung của mọi người.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ ngẫm nghĩ:” Kẻ mạnh có mọi thứ không phải chuyện tốt.”Trương Lương rất hài lòng vì câu nói này, Tiểu Địch Tạp Nhĩ ở chuyện đại thị phi vẫn có cái nhìn đúng đắn:” Hoàng đế của chúng ta lật nhào vương triều Chu Minh thối nát chính vì thế, vương công quý tộc không sản xuất, nhưng lại lấy đi tuyệt đại bộ phận thu hoạch.
Vương công quý tộc có thể sống kiêu xa dâm dật, còn đại đa số bần cùng phải khổ cực phục vụ họ, cho nên bọn họ mãi mãi bần cùng, sinh ra vô số bi kịch.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ ngẫm nghĩ rất lâu rồi hỏi:” Hạn chế cường giả, nâng cao bách tính tầng thấp, nỗ lực tạo ra giai tầng trung gian, tạo thành một hình tam giác, vậy có thể tạo ra xã hội ổn định không lão sư?”Trương Lương dù biết đứa bé này vô cùng yêu nghiệt, vẫn không khỏi sửng sốt:” Cháu nói có lý lắm.”Tiểu Địch Tạp Nhĩ chỉ báo:” Không phải cháu nói, mà là một vị tiên sinh tên Cố Viêm Vũ.”Tim Trương Lương quay lại chỗ cũ, thiếu chút nữa là hắn quỳ lạy thằng bó này rồi: “Đó là vị tiên sinh giỏi, nếu cháu thích tiết học của ông ấy, tới thư viện có thể dự thính, nhưng cháu cẩn thận, vị tiên sinh này nóng tính, có lúc dùng gậy đánh người đấy.
Cháu còn nhỏ, xem nhiều tin tức từ sau trang hai ấy, bớt xem chuyện chính trị, không có lợi đâu.”“ Vì sao ạ?”“ Vì chính trị ở đâu cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, cháu không cần biết sớm.
Chuyện sau trang hai thì thú vị lắm, cháu có thể nhìn từ dân sinh để biết xã hội có lành mạnh không, từ phát hiện mới mẻ để biết có tiến bộ không, từ tin tức giải trí để biết đời sống tinh thần mọi người …”Trương Lương thao thao bất tuyệt truyền thụ kinh nghiệm của bản thân cho học sinh, hắn không định giữ lại bất kỳ điều gì, với đứa bé thông minh như vậy, nó nhận ra được ai một lòng, ai có ý đồ.Sau khi chiếc Hoa Sơn rời Mã Lục Giáp, người trên thuyền tựa hồ tiến vào một giai đoạn mới.Hạm trưởng đã đổi quân phục trắng tinh, quan quân trên thuyền cũng thay đồng phục, thủy thủ giặt những chiếc áo bẩn thỉu.Đại pháo trên boong thuyền bị dùng giấy dầu chùm lên, súng đeo trên người các thủy thủ không thấy đâu, sàn thuyền cọ rửa, ngay cả cờ trên quân hạm cũng mới tinh.Chiếc quân hạm trắng đi giữa biển xanh ngắt, nơi này không có hải tặc thừa cơ đánh lén, không có quân địch đầy thù hằn, thi thoảng có một hai chiếc thuyền đi ngang qua, gặp nhau giữa biển khơi, ra boong thuyền vẫy tay.Tới Xiêm La, quân hạm bổ xung ở Mã Lục Giáp một thứ mà người đi biển ai cũng thích, đó là rượu.Ngài Địch Tạp Nhĩ không thích rượu mạnh của Đại Minh, ông càng thích rượu gạo êm dịu, thứ rượu ngọt này có tác dụng tốt với giấc ngủ của ông.Lần đầu tiên từ chuyến hành trình lâu ngày, có người uống say, trong đó có cả Trương Lương, vứt bỏ dáng vẻ nho nhã thường ngày, ôm vò rượu vừa nghêu ngao hát vừa vỗ đùi cười khành khạch.Tiểu Địch Tạp Nhĩ nói nhỏ với ông ngoại:” Lần đầu cháu thấy lão sư có một mặt như thế.”“ Cháu à, nếu sau này quay về tới Địa Trung Hải mà cháu cũng phóng túng như thế thì ông rất vui mừng.
“ Ngài Địch Tạp Nhĩ từng trải rồi, ông biết đứa cháu mình không thích nơi sinh ra, ông chỉ hi vọng như vậy thôi:.