Trời xế chiều, An An nhìn lên đồng hồ thì đã hết giờ làm. Công việc của cô cũng đã xong, nhìn Boss Phong vẫn ngồi xem xem ngó ngó cả đống hồ sơ trước mặt mà thấy tội.
Cô tranh thủ pha một tách cà phê mới đưa đến cậu rồi nói
-”Boss cứ làm việc! Tôi xin phép đi trước!”
Ngẩng mặt lên nhìn An An, thấy cô đang chuẩn bị về anh mở miệng-”tôi đưa cô về”
-”A! Không cần, Boss còn bận nên tôi không dám làm phiền”
-”Yên Tâm! Đưa cô về không làm mất nhiều thời gian của tôi đâu’
-”Không phải! Tôi là có hẹn với bạn đi ăn tối, từ tôi sẽ đi với họ”
…..
…..
…..
Bước ra khỏi công ty, An An xoa đầu đầy mệt mỏi, ai nói làm thư ký là dễ cô lập tức đem họ ném xuống biển. Nói vậy thôi, chắc cũng chỉ có cô là xui xẻo gặp phải tên bạn học lạ lùng này, à, lạnh lùng chứ.
An An nhanh chóng đến chỗ mọi người hẹn nhau, tưởng ở đâu ra là quán bar cũ. Còn chưa nhìn thấy ai đã nghe tiếng gọi í ới của thằng đệ.
-”Chỗ này! Bà chị”
Bước nhanh đến thì thấy con Linh, con Yến, trưởng phòng, anh Mình, thằng đệ và nhiều người khác
-”y, người ta thăng hoa tiến chức rồi nào còn nhớ tới con bạn thân nghèo nàn này. Haiizz”- Linh cứ mỗi lần gặp cô là y như rằng dở chứng giận mặc dù cách đây mới hai ngày nó còn cười kể chuyện trên trời dưới đất với mình qua điện thoại.
-”Đừng có nói như vậy, lâu rồi không gặp mọi người mà nhớ quá”- Lườm Linh một phát An An lại quay sang chào mọi người
-”Thật không vậy cô Hoài An!” Bà chằn này chỉ có thể là Yến
-”Thật!”- An An cười khổ trả lời
-”Tỷ nói phét đấy, mọi người nên phạt rượu đi”
-”Phải!”
-”Đúng rồi”
-”Phạt rượu An”
Cô cười, thật làm cô nhớ lại quãng thời gian vui vẻ trước đây, đúng là chẳng có gì thay đổi sau khi cô đi nhỉ
Hôm nay An An nhất định phải vui vẻ cùng mọi người.
Cơ mà cô quên mất, tửu lượng rượu của cô đâu có cao. Hic, chả nhẽ mọi người đang vui mà cô mình làm mất hứng thì kì lắm, cố gắng một phen vậy
Một ly,
Ly thứ hai,
Ly thứ ba,
Nửa tiếng sau
-” haha! Thằng đệ, hôm nay chị em mình phải uống đấy
-” An! Em say rồi”- Nhìn thấy cô bắt đầu có dấu hiệu xỉn Minh mới nhắc nhở
-”đâu em đâu có say, anh Hoàng kì ghê”
-”Em còn không nhận ra anh là Minh thì không say là gì?”-An An cầm ly rượu trong tay, mắt lờ mờ nhìn Minh như thể sinh vật lạ, lấy tay vẹo má anh một cái rồi cười khì khì khiến Minh mặt đỏ không nói lên lời nào.
Ngay tại lúc đó, một cặp trai gái vô cùng đẹp đôi đang ngồi với nhau, người nam mặc áo thung quần jean sành điệu, người nữ tóc đen thả uốn quanh thân thể tuyệt đẹp trong bộ váy hồng. Có ai biết giáo sư Lân trẻ tuổi lại ăn mặc cực cute thế này, còn cô gái bên cạnh chỉ có thể là Hồng Yên con gái chủ tịch Hồng. Hai người ngồi uống whisky vừa nói chuyện
-”Lân! Nãy giờ sao vậy?”- Từ lúc nãy tới giờ, Hồng Yên cảm thấy Lân rất lạ lại cứ nhìn lung tung như tìm ai đó.
-”Không biết tại sao mình cảm thấy giọng ai đó rất quen”
-”Ơ! Đó có phải là tiểu An không? Sao An lại ở đây”- Hồng Yên vừa nói vừa chỉ vào cô gái đang nhéo má người đàn ông lạ
Vừa mới nói xong đã chẳng thấy bóng dáng Lân bên cạnh mà Lân đã đi hướng về phía đó. Hồng yên chạy lại ngăn cản
-”Khoan đã! Lân! Lỡ đó là bạn trai cô ấy thì sao? Mình cũng không nên làm phiền”- Thấy Lân có vẻ không vui, Hồng Yên lên tiếng
-”Có là bạn trai cũng không nên thân thiết như vậy!”- không để cô bạn lên tiếng tiếp cậu lập tức đi về phía cô gái đang cười vui vẻ đó.
Trong khi tất cả mọi người đang du dương theo điệu nhạc, hò hét sảng khoái thì một chàng trai có đôi mắt lai vừa mới đến nhìn thấy cảnh tượng cô gái đáng chết kia vừa rồi làm hành động đó với tên Minh làm cậu không khỏi trên đầu xì khói thành cục.
Cả hai chàng trai đều không hẹn nhau mà cùng đến nơi An An đang ngồi. Tiếc là người đến trước lại là Lân, nhanh chóng cầm tay An kéo lên Lân nói
-”An! Mình đưa cậu về”
Minh còn đang ngạc nhiên thì giám đốc Phong không hiểu ở đâu ra dịch tay An An lại nói với người trước mặt
-”Xin lỗi! Nhưng An An cứ để tôi lo”
Lân quay đầu nhìn người vừa nói thì như nhớ lại điều gì đó cười đầy ẩn ý
-”Lâu rồi không gặp, cậu dạo này rất thân với An thì phải?”- Lân nói
-”Đương nhiên, thư ký của tôi nên được chăm sóc nhiều hơn”- Phong Mạc Tử cũng cười, một nụ cười khiêu khích ẩn dấu
-”Vậy nhờ cậu đưa An về, tôi sợ cô ấy sẽ mệt”
Lúc này Hồng Yên cũng chạy tới, nhìn thấy giám đốc Phong cô tò mò hỏi
-”Giám đốc Phong sao lại ở đây?”
Không trả lời câu hỏi của Hồng Yên, cậu bế phốc cô lên rời đi không quên bỏ lại một câu
-”Người của tôi, không cần cậu lo”
——–ta là đường phân cách của chị An đang nằm trên tay Boss Phong———–
MangAn An ra khỏi quán bar, trên người cô hiện là mùi rượu nồng nặc, môi nhỏ thì suốt quãng đường cậu bế đều lảm nhảm nói cái gì mà
-”Anh là ai?”
-”Sao lại bế tôi, thả tôi xuống”
-”Tên kia, thả ra mau, không tôi sẽ kêu boss Phong xử lí anh”
-”haha! Anh chết chắc rồi hức”
Cậu giận cô tới tím mặt, nếu không phải điện thoại có chức năng định vị chỗ rồi cậu mau chóng tới đây thì không biết cô định làm thêm những trò gì nữa.
An An trong lúc mơ màng nhìn người trước mặt đang suy tư gì đó liền dùng hai tay ôm lấy cổ cậu hôn chụt một phát vào má trái người nào đó rồi cười hì hì trẻ con vô cùng
-”Em có biết mình vừa làm gì không?” – Phong Mạc Tử đầu tiên là hơi ngạc nhiên sau đó là gian xảo hóa thành cáo già hỏi cô
-”Anh chính là tên biến thái cưỡng hôn tôi phải không”- An An không hiểu những gì mình nói ra hậu quả sẽ rất nghiêm trọng vì vậy vẫn hồn nhiên cười
-”Biến thái?”
Phong Mạc Tử không thèm đôi co nhiều với người say rượu, dùng lực ném cô vào trong xe mình không chút lưu tình.
Sau đó…… ép cô vô cửa kính mà hôn thật mạnh, mân mê đôi môi nhỏ đỏ này, rồi lại cắn cắn khiến môi cô bật cả máu. An An như không lấy được dưỡng khí nắm cổ cậu thật chặt, mùi máu hòa quyện giữa sự ngọt ngào tạo nên hương vị chỉ muốn lưu lại mãi.
Thả cô ra, Phong Mạc Tử nhìn cô gái đang thở hổn hển này cực kì đáng yêu chỉ muốn mang cô ra vò nát môi nhỏ.
-”Ngoại trừ tôi những hành động kia không được phép làm lại, ”
An An ngước mắt lên nhìn, hai má cô ửng hồng do men rượu, môi vì bị hôn mà sưng tấy trông vô cùng xinh đẹp
-”Còn nữa, đừng để tôi thấy em và tên Minh đó nữa nếu không..”
Còn chưa nói hết câu cà vạt trên người cậu đã bị cô kéo lại gần mình, trực tiếp hôn lên môi cậu, An An giờ chẳng còn óc với chả đầu cô chỉ cảm thấy mình rất muốn được như lúc nãy.
Phong Mạc Tử nhận được nụ hôn không quên đáp trả lại còn mạnh hơn. Bên ngoài đèn điện vẫn sáng, trong xe hai bóng người chìm vào yêu thương.