Làm sủng phi mấy năm, Cừu thị vẫn biết rõ rằng từ trước tới nay trong tâm của hoàng đế vẫn luôn có một vị trí của Cảnh Vương.
Bà căm ghét Cảnh Vương phần lớn là vì vậy.
Bởi vạn nhất nhỡ như hoàng đế vì chuyện này mà cáu với bà, làm ảnh hưởng tới chuyện làm thái tử của Nhị hoàng tử thì làm sao bây giờ!
Cừu thị không thể trơ mắt nhìn mình cùng Nhị hoàng tử gặp xui xẻo, tự cho bản thân là thông minh nghĩ ra một ý!
“Chiêu Nhi, đến, đừng lên tiếng, chúng ta phải…!mau chóng đem con cá này giấu đi.”
Mục Thiên Chiêu: ? ? ?
Cừu thị không muốn qua tay người khác.
Càn Thanh Cung không phải địa bàn của bà, hoàng đế lại ngồi ở long ỷ cách đó không xa, nếu như tùy tiện gọi bừa tâm phúc đến xử lý, e sợ sẽ khiến cho hoàng đế chú ý.
Chuyện cá Cảnh Vương chết tốt nhất là càng ít người biết càng tốt.
Cừu thị và Nhị hoàng tử cùng nhau che chắn bát to lại, nhỏ giọng thương lượng.
Ý của Cừu thị là, trước tiên đem cái chết của con cá giấu đi.
Sau đó bọn họ làm bộ như phát hiện không thấy cá đâu, chắc chắn oàng đế sẽ sai người tìm kiếm khắp nơi.
Lúc đó bà sẽ có thời gian lặng lẽ chuẩn bị một con cá sống khác, rồi đặt ở một nơi thích hợp để một người phù hợp tìm thấy.
Chắc chắn sẽ lừa được.
“Liệu có bị phát hiện không?” Mục Thiên Chiêu có chút do dự.
Gã sắp trở thành thái tử, không muốn sơ suất một chút nào cả.
“Sợ cái gì.” Cừu thị cười lạnh, “Không phải là cá để nấu canh à.
Lớn lên rồi nhìn chả khác gì nhau, chỉ sợ ngay cả bản thân Cảnh Vương còn chẳng phân biệt nổi.”
Cừu thị bình tĩnh như vậy, mới dám dùng kế này.
Nếu không, phải chờ đến khi Cảnh Vương gây khó dễ với bà à!
Cừu thị vừa liếc nhìn con cá lật trắng bụng lềnh phềnh trên mặt nước.
Nếu muốn giấu kĩ con cá thì tuyệt đối không thể để người khác tìm ra.
Vậy nên biện pháp ổn thỏa nhất chỉ có thể là giấu trong tay áo bà bởi không ai dám soát người quý phi!
Cừu thị cố nén buồn nôn, dùng khăn bọc lấy ngón tay bắt cá.
Nhưng ngay vào thời điểm tay bà chuẩn bị chạm tới con cá, đuôi cá vốn dĩ chẳng hề nhúc nhích bỗng chốc quơ quơ, liều mạng vẫy.
Cừu thị, Nhị hoàng tử: ! ! !
Mục Thiên Chiêu sợ ngây người: “Mẫu phi, con cá này không chết à!”
Cá làm sao có thể khởi tử hoàn sinh cơ chứ, cái này quá kì quái rồi đấy!
Cừu thị cố gắng không nghĩ gì nhiều.
Bà không để ý tới câu nói của Nhị hoàng tử, con cá này mặc dù bị quấn ở bên trong khăn lụa nhưng vẫn cực kì trơn.
Bây giờ lại tự nhiên quẫy mạnh, bà nếu như lỡ tay làm cá rơi xuống đất thì nghĩa là rơi ngay tại đây, trước mặt hoàng thượng ở Càn Thanh Cung…
Khi vừa bước bước đi này, bà đã không thể quay đầu được nữa rồi!
Đầu Cừu thị rơi đầy mồ hôi.
Bà một nữ nhân, thời gian dài quen sống trong nhung lụa, tay chẳng có chút sức gì cả mà Lý Ngư đối với việc bay nhảy đã thành nghề.
Lần này cậu quẫy càng mạnh hơn, hơn nữa còn thêm cả cái đuôi siêu mạnh khiến cậu cực kỳ dễ dàng thoát khỏi cái nắm.
Lúc này, chính là lúc khoảng cách của Cá chép nhỏ với Cừu thị gần nhất!
Lý Ngư quẫy đuôi vài lần.
Dù sao cũng đã có kinh nghiệm, tính toán phải thực hiện trong một khoảng cách thật lớn, một cái vẫy đuôi dứt khoát.
Cậu vốn là muốn bay qua nhảy lên trên người quý phi hù quý phi một cái, sau đó nhân lúc bà ta đang loạn thì ngậm dạ minh châu xuống.
Đương nhiên vạn nhất nếu như bất cẩn rơi trên mặt đất, vậy thì cậu chỉ cần quẫy vài cái, tranh thủ nhảy trở lại vào cái bát.
Cái bát cách cậu rất gần, chuyện này chỉ có xảy ra trong chốc lát, rời khỏi nước cũng chẳng phải chuyện lớn.
Mà hơn hết trong không gian của cậu cũng chứa đủ nước sạch.
Nhưng cậu không ngờ là mình dùng sức hơi quá, quẫy một cái là mở ra một trang sử mới luôn.
Một phát bay lên luôn mặt quý phi.
Lý Ngư: ! ! !
Cừu thị chợt thấy trên mặt lành lạnh, cá của Cảnh Vương đang nhào vào mặt bà!
Quý phi mắt tối sầm lại, sợ hãi kêu to: “A — “
Lúc bà hét, Lý Ngư cũng hoảng luôn rồi.
Dù sao đây cũng là lần đầu cậu dùng tấm thân cá này bò lên ờm…!mặt người khác.
Đuôi cậu theo bản năng quẫy loạn, vừa lúc vả vào miệng quý phi vài cái
Nhị hoàng tử bối rối nhìn rõ, rồi lại tỉnh dậy sau mấy tiếng vả liên tiếp, hốt hoảng kêu to, “Mẫu phi, mẫu phi, người đâu mau tới đây ngay, mau cứu mẫu phi ta.”
“Nhanh, Chiêu Nhi, mau lấy nó xuống cho ta.
Nó đang ở trên mặt ta, nó đang ở trên mặt ta !” Đôi mắt Cừu thị bị che lại, vừa kinh vừa sợ, rít gào liên tục.
Mục Thiên Chiêu muốn giúp đỡ, nhưng là tay vừa mới duỗi ra một nửa liền dừng lại.
Gã sợ con cá này bay lên trên người gã, gã cũng không đoán trước được!
Binh hoang mã loạn, Lý Ngư nhân cơ hội này tìm được vị trí thích hợp sau đó hướng về phía dạ minh châu vẫy một cái thật mạnh.
Lần này cậu khống chế sức mạnh cực kỳ cẩn thận, đánh một cái làm chiếc trâm bằng vàng lay động.
Như ước nguyện của cậu, hạt châu rơi xuống từ chiếc trâm vàng.
Cừu quý phi vốn dĩ tính hấp dẫn sự chú ý của hoàng đế vào ban đêm, mới đặt tâm tư vào chiếc trâm cài đầu, dùng viên dạ minh châu giá trị liên thành này.
Chỉ có điều vào lúc này, quý phi sợ đến gan mật đều nứt, nào có tâm tư quản vật trang sức ở trên đầu.
Lý Ngư nỗ lực vẫy đuôi vài lần, lại không thể đến được chỗ dạ minh châu rơi xuống.
Tận mắt thấy hạt châu lại rơi xuống gạch vàng.
Có hạt châu sẽ có được thuốc khôi phục dạng người, cậu chẳng thềm đếm xỉu tới cái gì nữa.
Lý Ngư vồ tới ngậm hạt châu.
Hoàng đế bên này đang uống trà chờ Cảnh Vương, bỗng nhiên nghe thấy tiếng quý phi và Nhị hoàng tử kêu to, không biết đã xảy ra chuyện gì, hoàng đế dẫn theo La tổng quản sốt ruột lại gần, thì đập vào mắt lại là khung cảnh như vầy: áng tóc mây của quý phi rối tung, sắc mặt trắng bệch, đôi tay thì cào loạn bốn phía.
Nhị hoàng tử thì cứ đứng yên bên cạnh chẳng biết làm thế nào.
Hoàng đế không thấy Lý Ngư.
Cá chép nhỏ dang ở trên mặt đất tìm hạt châu.
Nhưng mà trong tình thế này, việc hoàng đế để ý trước tiên, chắc chắn là mẹ con quý phi.
“Chuyện gì thế này!” Hoàng đế giận dữ.
Lý Ngư không ngậm được dạ minh châu, mắt thấy hạt châu sau khi rơi xuống vội vàng lăn đi, cậu còn muốn với, nhưng mà — chưa kịp với thì phía trên cậu xuất hiện một cái tay.
Trong lúc cậu sắp ngậm được hạt châu thì cái tay này đè cậu lại khiến cậu bởi vậy mà bỏ lỡ dạ minh châu.
Là ai quấy rối cậu làm nhiệm vụ?
Lý Ngư hơi giận giữ ngẩng đầu lên, đối mặt với cậu là khuôn mặt giận dữ của Cảnh Vương.
Xong, xong đời, rong ruổi bay lượn lại bị bạo quân sau khi thay y phục bắt gặp.
Lý Ngư ngây ngốc phun bong bóng ra.
Muốn nhanh chóng trốn đi chết cũng không thừa nhận, cậu hiện tại còn đang ở trong bàn tay Cảnh Vương, làm gì còn chỗ trốn?
Vừa rồi cậu mới quật Cừu thị, lại cướp đoạt dạ minh châu.
Không biết Cảnh Vương có nhìn thấy hay không, cậu — trong mắt Cảnh Vương, hẳn là đã gây chuyện rồi nhỉ.
Nhưng cậu không phải là kiểu ngốc nghếch ham chơi.
Cừu thị chắc chắn sẽ cáo trạng với hoàng đế, chỉ cần cậu trở về trong bát trước khi bị hoàng đế phát hiện, hoàng đế chắc chắn sẽ chẳng tin mấy lời của Cừu thị.
Dù sao làm gì có chuyện một con cá có thể nhảy ra từ trong bát cơ chứ, đùa cợt Cừu thị, lại còn nhảy trở lại??????
Đúng, phải trở lại, không có nước thật khó chịu, còn phải nghĩ làm thế nào mà thần không biết quỷ không hay trở lại bát từ trong tay Cảnh Vương.
Nhưng lần e rằng so với tính kế Cừu thị còn khó hơn.
Cảnh Vương không dễ bị gạt, phải thật là thận trọng…
Lý Ngư còn đang điên cuồng động não cá, Cảnh Vương không dễ gạt đã nâng cậu lên, nhẹ nhàng thả vào trong nước.
Lý Ngư đột nhiên được đưa trở lại cái bát, được nước bao lấy: ! ! !
A, bạo quân đem cậu trở lại chỗ cũ rồi!
Lý Ngư vội vã lấy lòng uốn người xoay một cái, Cảnh Vương liền trừng cá một cái.
Cá chép nhỏ kinh hồn bạt vía sững sờ đọc được ý tứ từ trong mắt Cảnh Vương:
Đợi chút nữa tính sổ với ngươi.
Lý Ngư: “…”
Không muốn đâu, lẽ nào trước đấy hắn không phát tác là để tí nữa về tính sổ với cậu à?
Cậu không muốn trở thành canh cá, càng không muốn chết.
Còn không bằng để cho bạo quân nắn nắn bóp bóp mấy lần còn hơn.
Lý Ngư đặc biệt chân chó mà lấy lưng đi bao lấy tay Cảnh Vương, chủ động cho nắn nắn vài cái để xóa nợ được không?
Cảnh Vương: “…”
“Hoàng thượng, cầu ngài làm chủ cho thần thiếp.
Cá Cảnh Vương nuôi, chẳng biết vì sao liền nhảy lên mặt thần thiếp…”
Cừu thị sợ hãi không thôi, khóc sướt mướt quỳ xuống trước mặt hoàng đế.
Trong lòng hận Cảnh Vương muốn chết.
Bà có phải là trúng kế của Cảnh Vương hay không, cá khởi tử hoàn sinh nói không chừng chính là để bà bị lừa, làm bà mất mặt trước mặt hoàng thượng!
Vừa mới trải qua một trận khủng hoảng, Cừu thị đã triệt để mất bình tĩnh, nhìn cái gì cũng giống như là có ý hãm hại.
Hoàng đế xoa xoa thái dương, không rõ vì sao nhìn về phía Cảnh Vương.
Cảnh Vương cười lạnh một tiếng, cằm hất về cái bát ở phía xa xa.
Thời điểm hắn đem Cá chép nhỏ trả về, cũng là nhắm ngay vào lúc không ai chú ý.
Cừu thị vừa thu mua người vấy bẩn hắn, hắn cũng rất nên để Cừu thị nếm thử mùi vị trăm miệng chẳng thể bào chữa.
Cảnh Vương liếc mắt nhìn Cá chép nhỏ một cái, ngược lại thấy Cá chép nhỏ này cực kì thú vị, có thể ra tạo ván cơ hội này cho hắn, cơ hội trời cho.
Hoàng đế lệnh La Thụy Sinh qua kiểm tra, chỉ thấy cá của Cảnh Vương còn đang vui vẻ bơi trong bát.
Hoàng đế lần này thật sự tức giận: “Quý phi nói dối trắng trợn, cá của Cảnh Vương rõ ràng còn ở trong bát!”
Cừu thị một đầu đầy mồ hôi, vừa tức vừa gấp: “Hoàng thượng, là thật, con cá này mới vừa rồi bay ra ngoài mà!”
Hoàng đế nhíu mày: “Ý của nàng là, nó, một con cá, biết bay, bay ra ngoài bắt nạt nàng, sau đó liền bay trở lại?”
Đối với quý phi mà nói thì con cá này chính ma bóng ma.
Cừu thị bất giác gật đầu liên tục: “Chính xác là như vậy, Chiêu Nhi cũng nhìn thấy.”
“Quý phi, có phải nàng bị điên không ?”
Hoàng đế thở dài, một mặt không tin.
Cừu thị vốn là đang yên đang lành, đột nhiên làm loạn hết cả lên, rồi ăn nói bừa bãi.
Cá biết bay, sao có thể có khả năng?
Nếu không phải bị điên thì sao có thể ăn nói linh tinh, lại còn làm tóc rối tung mù hết cả lên?
“Bản thân nàng nói mê sảng thì thôi đi, chẳng lẽ còn muốn lôi kéo Thiên Chiêu nói mê sảng với nàng à?”
Mục Thiên Chiêu vốn định giúp đỡ Cừu thị, nghe vậy nghẹn lại.
Cừu thị dùng sức hướng nháy mắt với gã, Mục Thiên Chiêu nghĩ hoàng đế trước mắt căn bản không tin, nếu như giúp Cừu thị e sợ sẽ chọc cho hoàng đế không khoái, hà tất phải nhất thời khoe dũng cảm ra chứ?
Mục Thiên Chiêu vì vị trí thái tử mà cái gì cũng có thể vứt, lập tức hiểu chuyện nói: “Phụ hoàng dạy rất đúng, nhi thần…!cũng không thấy rõ gì cả.”
Cừu thị khó tin nhìn nhi tử của mình.
Mục Thiên Chiêu chột dạ dời hai mắt, gã là kẻ muốn trở thành thái tử, muốn tự vệ thì có gì sai đâu chứ?
Hoàng đế không vui nói: “Quý phi, ngay cả Thiên Chiêu cũng nói như vậy, nàng còn có gì để nói không.”
“Hoàng thượng, phải..
Là thần thiếp cử chỉ điên rồ, thần thiếp nói lỡ, thỉnh hoàng thượng khoan dung.”
Cừu thị ôm nỗi hận cắn cắn môi anh đào.
Con ruột cũng không giúp bà, bà còn có thể nói cái gì? Là bà nhất thời bị hồ đồ rồi, hoàng thượng không tin bà, bà xoắn xuýt tiếp tục tố giác cũng chẳng thể có tác dụng gì.
Kế hoạch trước mặt là cứ tạm thời cúi đầu, trước hết để cho hoàng thượng hết giận, không đáng sút mẻ vào bây giờ chi vì một con cá.
Ngay tại lúc Cừu thị oán hận nhận sai, giày đăng mây của Cảnh Vương đạp phải một chiếc khăn thêu.
Vương Hỉ vẫn luôn đi theo Cảnh Vương lúc này tiến về phía trước, cúi người nhặt chiếc khăn đấy lên.
Vì không biết khăn này là của ai, Vương Hỉ cố ý lật khăn xem xét một chút, cả kinh “Ôi” một tiếng.
“Vương Hỉ, ngươi lại làm sao?” Hoàng đế bị trận làm loạn vừa rồi đau hết cả đầu.
Vương Hỉ nói: “Khởi bẩm bệ hạ, nô tài hình như nhặt được…!khăn của quý phi nương nương nhưng sao trên đấy còn có vảy cá này.”
Vương Hỉ vừa nói vừa đem khăn giơ lên, để cho tất cả mọi người đều thấy rõ.
Khăn thêu hoa hải đường, ngay cả Hoàng đế cũng nhớ rõ đây là khăn của Quý phi.
Trên khăn quả thật như lời Vương Hỉ nói có dính một ít vảy cá.
Sao trên khăn quý phi lại có vảy cá, mà trong Càn Thanh Cung lúc này cố tình chỉ có một con cá!
Ánh mắt Cảnh Vương sắc bén tựa như dao đâm về phía quý phi.
Vương Hỉ đánh rắn thì phải đánh đầu trước, thay Cảnh Vương nói: “Vảy cá chỉ có thể sinh ra ở trên người cá mà lại chẳng dễ rơi.
Chẳng lẽ nào quý phi nương nương thừa dịp điện hạ không ở đây đã làm chuyện gì đó với chủ ngư điện hạ sao?”
Phốc! Vương công công không hổ là phát ngôn viên của Cảnh Vương, sức chiến đấu mười phần.
Lý Ngư mừng lớn, chỉ là cậu là một con cá, sao tự dưng lại thành chủ tử rồi ?
Cái gì chủ nhân? Hoàng đế nghe được sửng sốt một chút.
Vương Hỉ nở nụ cười đáng yêu giải thích: “Hoàng thượng, vốn là nô tài nghe từ Tiểu Lâm Tử nói, mèo quý phi nương nương nuôi gọi là chủ miêu.
Vậy nên nô tài nghĩ, cá điện hạ nuôi tất nhiên là gọi là chủ ngư điện hạ rồi.”
Hoàng đế chính là chủ nhân thiên hạ.
Là chủ nhân danh chính ngôn thuận của tất cả mọi người.
Vậy mà quý phi lại khiến người khác gọi mèo của bà ta là chủ miêu, đây là đem mèo đặt ngang hàng với hoàng đế ư?
“Hồ đồ, sau này không cho kêu loạn nữa.” Hoàng đế bất mãn mà trừng mắt liếc Cừu thị một cái: “Cừu thị, nàng đã làm gì với cá của Cảnh Vương, vì sao vảy cá lại xuất hiện trên khăn của nàng?”
Cừu quý phi tất nhiên là biết, vì chính bà ta cầm khăn đi bắt cá.
Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận.
Từ khi tới đây tán thưởng con cá, vốn dĩ tình thế đối với bà cực kì có lợi.
Bất tri bất giác đã thay đổi, con cá này nhất định có cừu oán với bà ta, bà có kịp làm gì với nó đâu, rõ ràng là con cá này bắt nạt bà!
Cừu thị nức nở nói: “Hoàng thượng, tại sao ngài không hỏi Cảnh Vương chứ, là Cảnh Vương ngược đãi Phiêu Tuyết của nô tì trước…”
“Hoàng thượng!”
Vương Hỉ không để ý hết thảy quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Điện hạ nhà ta miệng không thể nói, lại muốn không duyên cớ bị người ta vu cáo.
Người biết đấy, chuyện điện hạ từ nhỏ trên người vết thương không dễ dàng tiêu biến, toàn bộ Thái Y Viện đều rõ ràng.
Vừa rồi mới thay y phục, nô tài thoáng nhìn thấy dưới chân điện có máu ứ đọng, vị trí cực kì ăn khớp với hình thể con mèo.
Ngày ấy vốn dĩ là mèo của quý phi nương nương va vào điện hạ trước, điện hạ mới giáo huấn một, hai câu.
Nô tài cầu hoàng thượng cũng vì điện hạ làm chủ!”
Bị mèo va khiến máu ứ đọng?
Đồng tử Cừu thị kịch liệt hơi co lại, vì sao bà không nghĩ tới, trên người Cảnh Vương lại còn có kẽ hở này?
Hoàng đế biết được Cảnh Vương “Bị thương” thì rất ảo não.
Lúc này ông truyền thái y vì Cảnh Vương “Trị thương” thì từ trong miệng thái y biết được quả thực có máu ứ đọng.
Hoàng đế giận không nhịn nổi: “Bất quá chỉ là con mèo, vậy mà dám va vào hoàng tử của trẫm.
Bị giáo huấn thật sự là đáng đời.”
Vừa rồi là mèo va phải Cảnh Vương, nói rõ rằng Tiểu Lâm Tử không nói thật.
Về sau lại tra được Tiểu Lâm Tử là bị quý phi thu mua, Càn Thanh Cung một trận tinh phong huyết vũ.
Hoàng đế liền đốt sạch mấy cái nhân tố không ổn định.
Đây còn là chưa lập vị trí thái tử mà Cừu thị đã dám hãm hại Cảnh Vương rồi đấy.
Về sau làm thái hậu, liệu Cảnh Vương có còn có đường sống hay không?
Hoàng đế phạt Cừu thị cấm túc tại Chung Túy Cung, không có chiếu không được đi ra.
Vốn dĩ dự định sau khi sinh thần Cừu thị không lâu liền tấn bà thành hoàng quý phi, bây giờ ông cũng chẳng còn tâm trạng nữa.
Hoàng đế cũng chẳng thấy vừa mắt thái tử tương lai Nhị hoàng tử nữa.
Cừu thị bất luận làm sao cũng không nghĩ rằng mưu kế mình tỉ mỉ tính ra một hồi cuối cùng quay đi quay lại lại bị một con cá quậy ra kết cục như vậy.
Lần này Lý Ngư bỏ ra rất nhiều công sức.
Bên ngoài thì la hét ầm ĩ, cậu nghe có chút mệt mỏi, nhớ tới ở đáy bát có hai viên thức ăn cho cá, Lý Ngư phấn chấn lên, bơi qua bơi lại tính ăn thức ăn cho cá.
Vừa định chợp mắt một chút, cậu cảm thấy được hình như mình quên mất cái gì ấy.
…!Chotto a minute, minh châu sáng trong, thiếu chút nữa đã quên rồi!
Lý Ngư nhanh chóng nhảy lên trên mặt nước, nhìn bốn phía.
Tìm được, hạt châu đang lẻ loi nằm ở một góc trong cung điện.
Trước mắt hiện tại không có ai chú ý tới dạ minh châu trên đầu quý phi không còn.
Lý Ngư nóng lòng muốn thử, định lén lút nhảy ra ngoài, đem hạt châu đi.
Dù cứ coi như không mang theo được thì chạm một cái thôi cũng được nha, nói không chừng nhiệm vụ coi như hoàn thành.
Nhưng Vương Hỉ lúc này tới gần, cười hì hì ôm lấy cái bát chứa cậu bê ra ngoài điện.
Lý Ngư: ? ? ?
Hóa ra hoàng đế vẫn còn đang răn dạy Cừu thị, Cảnh Vương không kiên nhẫn tiếp tục nghe, đứng dậy xin cáo lui.
Cá chép nhỏ đi cùng Cảnh Vương diện quân tất nhiên cũng phải về cùng.
Lý Ngư: “Này, có lầm hay không, hạt châu còn chưa có lấy…”
Vương Hỉ ôm bát phải ra khỏi điện, chỉ thấy Cá chép nhỏ víu tại trên miệng bát, tựa như đang quyến luyến nhìn về một hướng khác.
Vương Hỉ thiếu chút nữa cười ra tiếng, lắc đầu một cái, liền cảm thấy bản thân nghĩ nhiều rồi.
Lý Ngư mắt thấy hạt châu cách cậu càng ngày càng xa, nhiệm vụ này sợ là không xong được.
Lý Ngư khổ sở đến có chút ủ rũ.
Cảnh Vương đứng ở bên cạnh, cũng nhìn thấy Cá chép nhỏ buồn bã ỉu xìu.
Cảnh Vương nhìn theo hướng kia suy ngẫm trong chốc lát, chỉ một người đi theo sau kiểm tra.
Tùy tùng rất nhanh đã mang một hạt châu tới.
Cảnh Vương nhận ra đây là dạ minh châu Cừu quý phi mang trên đầu.
Hắn xác định xem ra Cá chép nhỏ chắc chắn là tìm viên ngọc này vì khi hắn thay quần áo xong ra khỏi thiên điện thì đã thấy Cá chép nhỏ đuổi theo viên ngọc này rồi.
Muốn hạt châu này đến thế cơ à.
“Chủ nhân, chủ nhân, cầu đem hạt châu cho ta!”
Lý Ngư lập tức tỉnh cả người, lấy lòng đong đưa, vây quanh tay Cảnh Vương vơi vòng vòng, muốn bao nhiêu nịnh nọt có bấy nhiêu nịnh nọt.
Cảnh Vương: “…”
Còn chưa có tính sổ đâu, muốn hạt châu xoay hai vòng liền xong à? Không có dễ dàng vậy đâu.
Cảnh Vương nhếch miệng, đem dạ minh châu cất vào trong tay áo..