=∆= cầu Lê Chấn tổng công mau mau tỉnh lại
_____
Xong rồi, những thứ đồ này Lê Chấn đều không muốn ăn, cậu phải làm cái gì bây giờ? Phương Hoà chạy đến bên cạnh Lê Chấn, nhìn hắn hai mắt nhắm chặt, nếu những thứ này Lê Chấn điều không thích, vậy thì cậu sẽ đi tìm thứ khác, trong các siêu thị lớn không phải cũng có khu đồ tươi sống hay sao, nhất định sẽ có thứ mà Lê Chấn thích, mặc dù không thể ăn đồ còn sống, nhưng đồ ăn chín chắc là có thể nhỉ? Mặc dù cậu không biết nhiều công thức nấu ăn, nhưng mấy món hầm nấu vẫn biết chút đỉnh.
Cũng may trạng thái uể oải này của Lê Chấn không kéo dài lâu lắm, sau một lúc Lê Chấn đã có thể tự mình đứng dậy đi khỏi giường, có điều Phương Hoà vẫn nhìn ra, Lê Chấn ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng, nếu sau này liên tục không được ăn, hắn nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Phương Hoà ngửa đầu nhìn Lê Chấn, tính toán kế hoạch theo, Lê Chấn bên kia hơi cúi người xuống, cầm lấy bịch cá khô nhỏ bị Phương Hoà ném sang một bên, xé mở bao bì, đem cá khô bên trong lấy ra, bóp nát hai ba lần, đưa tới trước mặt Phương Hoà.
Phương Hoà nhìn ruốc cá thủ công trong tay Lê Chấn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đen hoàn toàn của hắn hồi lâu, mới chịu cúi đầu chậm rãi ăn ruốc cá trong tay hắn.
Lê Chấn… Sẽ có cách, nhất định phải có cách! Phương Hoà vừa ăn vừa kiên định nghĩ.
Thời điểm từ trong không gian hạch đào đi ra, Phương Hoà vô cùng dũng mãnh, cùng Lê Chấn một đường đại sát tứ phương, nhanh chóng chạy ra khỏi toà nhà nơi bọn họ ở.
Ở trung tâm tiểu khu có rất nhiều tang thi, du đãng ở xung quanh, bọn họ vừa mới đi ra, đã có tang thi hướng về phía bọn họ vây lại, Phương Hoà nhận ra năng lực che giấu cảm ứng tang thi của Lê Chấn dường như cũng có giới hạn, cậu hiện tại không cảm nhận được năng lực này của Lê Chấn nữa.
Trải qua hỗn loạn vào sáng sớm, rất nhiều người điều trốn vào nhà, ngày đầu tiên của mạt thế, mọi người vẫn còn kỳ vọng có thể được đội cứu viện giúp đỡ, bọn họ nghĩ đây chỉ là một tai nạn bất ngờ, chờ họ vượt qua rồi đợi thêm vài ngày, mới có thể ý thức được, thế giới đã tràn ngập rất nhiều tang thi tàn bạo ăn thịt người, đợi cứu viện còn không bằng tự cứu lấy mình.
Mà vài ngày sau, thứ ăn trong nhà của bọn họ cũng sẽ hao hết, cũng chỉ có thể ra ngoài đối đầu với tang thi, thu thập vật tư.
Cho nên, Phương Hoà nhìn tiểu khu chỉ có tang thi không có người, nghĩ thầm, cậu cùng Lê Chấn vào lúc này chạy ra khỏi nhà, cũng coi như là có chút ưu thế.
Một người một mèo phối hợp ăn ý nhanh chóng giải quyết cả nhóm tang thi, Phương Hoà nhìn về phía lối vào gara bên dưới, móng vuốt mèo chợt dừng lại, thay đổi phương hướng, tuy rằng cậu hiện tại không thể lái xe, còn Lê Chấn, tình huống của hắn cũng khó nói, có điều để lo trước khỏi hoạ, đi vào lấy mấy chiếc xe làm dự phòng cũng không tệ.
Ngay khi vừa chạy xuống tầng hầm, Phương Hoà liền nhận ra nơi này khác biệt, những chiếc xe được chồng lên nhau, như xếp gỗ xếp thành nửa vòng hình tròn ở một mặt tường, bước chân của Phương Hoà dừng lại, chuẩn bị bỏ cuộc, xem tình huống ở trước mắt này, bên trong nhất định ẩn nấp một biến dị giả hệ lực lượng, có khả năng còn có người sống sót đi theo, tình huống của Lê Chấn tốt nhất là không nên cùng bọn họ tiếp xúc.
Nhưng mà, động tác của Lê Chấn lại không chịu để cậu khống chế, chỉ thấy hắn đột nhiên nhảy lên, duỗi tay túm lấy một chiếc xe, nhẹ nhàng xách lên, tùy ý vung tay ném qua một bên, phát ra tiếng vang thật lớn, Phương Hoà kinh ngạc, âm thanh lớn như vậy, những tang thi du đãng bên ngoài lát nữa chắc chắn sẽ tụ tập lại đây.
Tiếng vang của xe rơi xuống đất, lập tức làm cô gái đang trốn bên trong hét ra một tiếng kinh hoảng chói tai, ngay sau đó liền bị một người đàn ông quát lớn, chỉ dám sợ hãi khóc thút thít.
Phương Hoà một chút cũng không chần chừ, lập tức xoay người chạy ra bên ngoài, chỉ cần cậu đi ra ngoài, Lê Chấn hẳn là sẽ đuổi theo cậu.
Nhưng mà, lần này lại nằm ngoài dự kiến của Phương Hoà, cậu đã gần chạy ra khỏi tầng hầm, vậy mà Lê Chấn cũng không thèm động đậy, ngược lại cứng ngắt đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào bên trong.
Phương Hoà vội vã chạy ngược lại, trèo lên vai Lê Chấn, meo meo kêu với hắn.
Lê Chấn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Hoà, bên trong đôi mắt thuần đen kia dường như đã bị màu đỏ chiếm cứ hơn phân nửa, Phương Hoà kinh hãi không thôi, lúc trước gặp được nhiều người như vậy, cũng chưa từng thấy đôi mắt biến đỏ nghiêm trọng như vậy.
Trừ khi người sống sót bọn họ gặp được lần này, khác với lúc trước, Phương Hoà bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bức tường xe che giấu người ở phía sau, mới ngộ ra nguyên nhân, hình như dị năng giả đối với Lê Chấn càng có mị lực mê hoặc lớn hơn nữa!
“Này, người anh em, cậu không phải tang thi, không bằng vào đây cùng nhau trốn đi, nhiều người ở cùng nhau, đối phó với tang thi càng thêm nắm chắc.” Người đàn ông ở bên trong thử nói với Lê Chấn, có thể dùng tay không ném ra một chiếc xe, người này tin chắc Lê Chấn cũng là một biến dị giả.
Lê Chấn bên này vô cùng nhẫn nại, Phương Hoà không thể do dự, há mồm thê thảm kêu với người ở bên trong, chợt nhảy lên, dị năng tốc độ phối hợp với dị năng hệ phong khiến động tác của cậu vô cùng nhanh, lấy tư thế không kịp bưng tai xé rách quần áo của một người, lúc quần áo rơi xuống mặt đất, bày ra tư thế như một con hổ, đe doạ nhìn bọn họ.
Phương Hoà cũng là bất đắc dĩ, cậu không có biện pháp đem Lê Chấn kéo đi, chỉ có thể đem những người này doạ đi, ít nhất cho bọn họ một cái cảnh cáo cũng được a, động tĩnh vừa rồi Lê Chấn tạo ra, đợi lát nữa tang thi đến đây nhất định sẽ rất nhiều.
Bên trong chỉ có vài người, hiển nhiên bị tốc độ nhanh như thế làm cho hoảng sợ, lúc nhìn ra đó là một con mèo, lập tức cảm thấy có vài phần buồn cười, có điều ai cũng không dám cười ra tiếng, đã từng gặp qua một tang thi mang hình dạng con nít dễ dàng cắn chết cơ thể của một người trưởng thành, bọn họ ai cũng không dám chắc chắn, một con mèo như vậy sẽ không có tính uy hiếp.
Phương Hoà thấy những người này không ý muốn chạy trốn, mà lúc này lối vào của tầng hầm đã xuất hiện tang thi, Phương Hoà cũng không có biến pháp, nhìn thoáng qua Lê Chấn, cậu vội vã chạy qua đàn tang thi.
Lê Chấn vốn đang cứng ngắt đứng ở đó, giữa mày chợt giật giật, hắn sao có thể để mèo nhỏ nhà hắn một mình đối mặt với nguy hiểm, trực tiếp từ bỏ hương vị dụ hoặc vô cùng lớn đối với mình, lập tức chạy theo Phương Hoà.
Lúc Phương Hoà nhìn thấy Lê Chấn cũng chạy qua, một bên dũng mãnh đối đầu với tang thi, một bên âm thầm nhẹ nhàng thở ra, dành một chút thời gian nhìn đám người bên kia hoang mang rối loạn từ một cửa khác chạy đi, tuy rằng có chút hụt hẫng, nhưng những tang thi này cũng là do Lê Chấn đưa tới, có cái gì mà so đo, huống chi giết tang thi đối với Lê Chấn cũng có lợi.
Một bên công kích tang thi, Phương Hoà một bên ghi nhớ trong lòng những điều nên chú ý ở tương lai, từ nay về sau cậu nhất định phải trốn tránh dị năng giả, nếu không mỗi lần Lê Chấn nhìn thấy dị năng giả xong điều muốn động tay động chân như vậy, liền phiền toái.
Lê Chấn ngồi xổm xuống, nhìn Phương Hoà mệt đến nằm bò ra, đưa tay đem cậu ôm lên, màu đỏ trong mắt đã lui xuống, lần này giết rất nhiều tang thi, năng lượng Lê Chấn đoạt được cũng nhiều, cho nên cũng rất nhanh áp chế xuống bản năng ăn thịt
_____