Nông Viên Tự Cẩm

Chương 130: Có khách



“Đại cữu, nhị cữu, đại cữu mẫu! Tam đường thúc? Sao mọi người lại tới đây?” Dư Tiểu Thảo mở chốt, mở cổng ra, sau khi nhìn thấy mấy bóng người trước cửa thì không khỏi ngạc nhiên kêu lên.

Chú ba Dư Giang của Tiểu Thảo, đi vào trong sân nhìn quanh, cười nói: “Nghe nhị ca nói hôm nay một mình cháu ở nhà hái rau, làm không hết việc phải không? Đại gia gia cháu bảo ta tới giúp một tay.”

“Cũng không bận lắm, Chu thẩm và hai nữ nhi của thẩm ấy tới giúp, còn có Tiền thẩm!” Tiểu Thảo vội mời người vào trong sân.

Đại cữu Liễu Phái tóc ướt đẫm, không biết là sương sớm sáng sớm hay là mồ hôi do vội vàng đi đường. Hắn cười chất phác, lớn tiếng hỏi: “Tiểu Thảo, cha cháu đã ra ruộng rồi à? Vậy chúng ta nhanh xuống ruộng giúp đỡ đi!”

Dư Giang thấy trong nhà không cần hắn giúp đỡ, nói với nhóm cậu của Tiểu Thảo: “Hai vị đại ca có biết đường tới ruộng không? Ta cũng tới giúp đỡ, nếu như trong nhà không cần ta, vậy ta cũng đi giúp xới đất thôi! Đi, ta đưa các ngươi qua đó!”

Tiểu Thảo hiểu rõ mục đích của cậu và chú, cảm động nói: “Đại cữu, nhị cữu, mọi người đôi với nhà ta thật tốt. Lúc này mọi người đều đang cày bừa vụ xuân, mọi người lại ở đây, bên ông ngoại không bận sao?”

Mợ hai sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của Tiểu Thảo, thuận tay lau sạch vết bẩn trên cằm nàng, cười nói: “Ông ngoại cháu đã sớm nhớ tới nhà cháu cũng phải cày bừa vụ xuân, nói chân của cha cháu còn chưa nhanh nhẹn, Tiểu Sa lại bị thương. Nhà cháu ít đất, trước tiên xới xong đất nhà cháu, trồng cây xong rồi nói sau!”

Dư Giang cũng cười nói: “Nhà cháu và chúng ta là người một nhà mà. Nhiều người làm việc dễ hơn! Ba mẫu đất nhà cháu, mấy người chúng ta không đến nửa ngày là có thể xới đất tơi xốp rồi.”

“Ôi! Sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy?” Tiền Tiểu Đa đánh xe ngựa, lộc cộc chạy tới. Từ xa đã nhìn thấy trước cổng nhà cũ của Dư gia có không ít người, sợ xảy ra chuyện gì, nên quất mạnh ngựa lao đến.

“Hôm nay Tiểu Đa ca đến sớm thế, rau còn chưa hái xong, ngươi ngồi trong sân uống ly nước nghỉ ngơi chút đi.” Dư Tiểu Thảo thấy hắn bình thường đều đến cùng Tiểu Tứ của Diêu gia, nên quay đầu nhìn một cái, quả nhiên thấy xe ngựa của Diêu gia đi đến.

Tiền Tiểu Đa cười khổ một tiếng, nói: “Dư cô nương, thiếu đông gia nhà chúng ta coi ngươi như muội muội, ta sao dám nhận một tiếng “Ca” của ngươi chứ? Vẫn là gọi ta Tiểu Đa đi!”

“Hắn là hắn, ngươi là ngươi! Chúng ta việc nào ra việc đó!” Dư Tiểu Thảo cười chân thành.

Liễu Phái nhìn sắc trời một chút, nói với vợ mình: “Nàng không phải xuống ruộng đâu, ở lại đây giúp hái rau nhé, làm chút cơm trưa. Tiểu Thảo, chúng ta đi trước nhé.”

“Đại cữu, nhị cữu, uống ít nước nghỉ ngơi trước đi!” Nhà bà ngoại ở thôn Tây Sơn, muốn tới đây phải đi qua một ngọn núi lớn, thấy ống quần ướt nhẹp vì sương sớm của cậu, đã biết bọn họ xuất phát từ khi trời còn chưa sáng.

“Không cần! Đi xới đất trước!” Nhị cữu Liễu Hán tình cách khá trầm, không thích nói nhiều.

Tiểu Thảo thấy không giữ được bọn họ nên vào trong bếp cầm túi nước, rót nước linh thạch pha loãng vào để mọi người mang theo. Nước linh thạch không những có thể giải khát mà còn xua tan mệt nhọc.

Hai cậu dưới sự chỉ đường của Dư Giang, đi đến ruộng. Tiểu Tứ đánh xe ngựa đi tới cổng, bắt đầu tháo giỏ trúc xuống. Giỏ trúc đựng rau đều do Dư Hải làm ra. Vì mỗi ngày lượng rau bán ra rất lớn nên buổi tối lúc rảnh rỗi, chàng sẽ chặt vài cây trúc bện giỏ.

“Tiểu Thảo cô nương! Từ hôm nay trở đi chúng ta mua gấp đôi lượng rau. Bạn tốt của lão gia nhà chúng ta ở nhà chúng ta ăn một bữa cơm, nói là rau nhà chúng ta mua ăn ngon hơn nhà bọn họ nhiều! Hai nhà không xa nhau lắm, nên tiện thể nhờ ta tới mua luôn.”

Diêu gia mua rau chủ yếu là để mấy chủ tử và quản sự ăn, mỗi ngày không cần nhiều, nửa xe là đủ rồi. Cho nên, tăng gấp đôi cũng có thể mang về.

Tiền Tiểu Đa uống một hơi hết sạch chén nước Tiểu Thảo bưng cho hắn, lấy tay áo lau khóe miệng, cười nói: “Đúng là nước suối có khác, ngọt ghê, uống xong cả người tràn đầy năng lượng. Tiểu Tứ Nhi, nhanh lên, uống xong đi làm việc!”

Mỗi lần Tiền Tiểu Đa tới đều uống một chén nước của Dư gia, mặc dù là nước trắng nhưng còn ngon hơn nước trà cao cấp nhiều.

Tiểu Tứ Nhi cũng vội uống xong ly nước, vẫy vẫy cánh tay, cười nói: “Đi! Hái rau!” Mỗi lần hai người này tới đều giúp đỡ một tay, coi như nhà mình vậy.

Có thêm mợ cả và hai người bọn họ, tốc độ hái rau nhanh hơn không ít. Chỉ một lát sau, từng sọt trúc trống đều chứa đầy rau củ tươi ngon mơn mởn.

Tiểu Thảo rửa sạch mấy quả dưa chuột, đưa cho mỗi người một quả: “Cây nhà lá vườn, đừng khách khí. Ăn thử xem hương vị thế nào!”

Phương thị không chịu, liên tục lắc đầu nói: “Rau nhà cháu bây giờ bán rất được giá, mấy quả dưa chuột cũng được vài cân mà? Có thể bán được vài trăm văn tiền. Đừng lãng phí, để vào giỏ đi!”

Tiểu tham ăn Chu San Hô này vốn đã há to miệng, chỉ một chút nữa thôi là nhét dưa chuột vào trong miệng. Nghe mẹ mình nói vậy, trề môi một cái, rất tự giác để dưa chuột vào trong sọt.

Tiểu Thảo vội lấy ra dưa chuột nhét lại vào tay nàng ấy, nói: “Mọi người giúp ta cả một tiếng đồng hồ, ăn quả dưa chuột thôi chẳng lẽ không bỏ ra được sao? Coi nhà chúng ta vắt cổ chày ra nước sao?”

“Đứa nhỏ này!” Đại cữu mẫu Hàn thị trừng mắt nhìn nàng, cười với mọi người: “Tiểu hài tử nói chuyện tuy không lọt tai lắm nhưng lại thật lòng. Ăn đi, ăn đi!”

Dư Tiểu Thảo thấy người khác vẫn còn do dự không ăn, nàng lần lượt bẻ gãy từng quả dưa chuột cho mọi người nhìn, cười nói: “Gãy rồi, không bán được nữa đâu!”

“Đứa nhỏ này!” Phương thị dở khóc dở cười. Nàng ấy cầm dưa chuột lên cắn một miếng. Cảm giác giòn tan ngọt nước, thanh đạm ngọt ngào lập tức chinh phục vị giác của nàng ấy.

“Ôi! Tiểu Thảo, dưa chuột nhà ngươi cũng ngon hơn nhà người khác nữa!” Chu San Hô vừa ăn vừa nói.

Đương nhiên rồi! Dưa chuột được tưới nước linh thạch, không chỉ to mà còn ngon hơn. Những việc này đương nhiên không thể nói cho các nàng ấy biết, Tiểu Thảo chỉ cười nói: “Đó là vì cả nửa năm rồi ngươi mới được ăn dưa chuột nên cảm thấy ngon. Chờ sau này nhà ngươi mua nhiều, ăn nhiều, sẽ không cảm thấy ngon như vậy nữa.”

Tiền Tiểu Đa há to miệng ăn dưa chuột, cười ha hả nói: “Dưa chuột này đúng là không tệ! Tiểu Thảo cô nương, đất nhà các người có bí mật gì phải không? Rau củ sinh trưởng tốt như vậy, hơn nữa còn nhanh nữa. Hôm qua dưa chuột còn chưa hái được, vậy mà hôm nay đã hái được hai sọt rồi!”

“Khụ… Bây giờ thời tiết ấm lên, đương nhiên rau củ sẽ lớn nhanh hơn.” Tiểu Thảo tùy tiện viện cớ. Cũng may nhà Tiền Tiểu Đa không phải làm nông, chỉ thuận miệng hỏi chứ không muốn hỏi sâu.

Sau khi cân rau, trả tiền, Tiền Tiểu Đa và Tiểu Tứ vội vàng trở về. Trân Tu Lâu còn chờ chỗ rau này nấu ăn đó!

Mao thị và ba mẹ con Phương thị đã về từ lúc cân rau. Đại cữu mẫu Hàn thị nhìn năm mươi lượng bạc trong tay Tiểu Thảo, líu lưỡi nói: “Không ngờ giá rau bây giờ lại đắt như vậy! Nửa cân dưa chuột ba mươi văn tiền? Cũng sắp ngang giá thịt heo rồi?”

Dư Tiểu Thảo cười với nàng ấy, đưa cho nàng ấy một quả cà chua chín đỏ, nói: “Bây giờ những loại rau như dưa chuột, đậu que còn chưa tới mùa đâu! Người trong thành có tiền, muốn ăn đồ ngon, không thiếu gì hai ba đồng tiền kia cả! Một đĩa dưa chuột ở Trân Tu Lâu còn bán một lượng bạc đó! Giá rau này chỉ là chuyện nhỏ với bọn họ mà thôi!”

Dưa chuột nhà Tiểu Thảo, một quả có thể xào đủ một đĩa, giá chỉ mấy chục văn tiền. Một đĩa dưa chuột xào bán ra lợi nhuận gấp trăm lần, chậc chậc, cũng không có mấy ai!

Hàn thị thấy sắc trời còn sớm, nên muốn đi ra ruộng giúp đỡ. Tiểu Thảo ngăn nàng ấy lại, nói: “Đất nhà ta không nhiều, có cha mẹ ta và các cữu cữu là đủ rồi. Đại cữu mẫu ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, ăn quả cà chua. Lát nữa sơ chế vịt giúp ta.”

“Cà chua? Ta còn tưởng đây là quả hồng đó! Còn nghĩ thời tiết này cháu lấy hồng ở đâu ra?” Hàn thị tò mò đánh giá quả cà chua đo đỏ trong tay.

“Đây là quả cà chua, địa phương nhỏ như chúng ta ít ăn, nghe nói kinh thành và một số thành lớn ở phía nam ăn khá nhiều. Cà chua có thể làm mứt cà chua, cũng có thể xào trứng, nấu canh…” Dư Tiểu Thảo bảo mợ nếm thử một chút.

Hàn thị phát hiện số cà chua hái được không nhiều, chỉ có bốn năm quả, cười nói: “Ta không ăn đâu, giữ lại lát nữa nấu ăn cho mọi người, mọi người ăn cùng nhau!”

Tiểu Thảo còn định nói gì nữa, Hàn thị đã đứng dậy, đi tới trước cửa phòng bếp, xách hai con vịt bị buộc chân lên, đi về phía giếng nước!

“Đợi chút, đại cữu mẫu! Ta đi lấy bát đựng tiết vịt!” Nói tới tiết vịt, Tiểu Thảo không tự chủ được nghĩ đến món ăn mỹ vị “Đậu hũ hầm tiết vịt” và “Canh miến tiết vịt”.

Hàn thị suy nghĩ một chút, cười nói: “Hóa ra không chỉ có tiết gà, tiết vịt ngươi cũng có thể nấu được đồ ăn ngon! Nội tạng vịt cũng có thể ăn nhỉ?”

Tiểu Thảo gật đầu, nói: “Lát nữa ta kho mề vịt, gan vịt và lòng vịt, có thể thêm đĩa thức ăn cho bữa trưa! Tiết vịt, tiếc là không có miến, vậy nấu đậu hũ hầm tiết vịt đi!”

Hàn thị rất thành thạo cắt một dao trên cổ vịt, hứng máu vào trong bát, miệng hỏi: “Miến? Là cái gì vậy? Ăn ngon không?

“Đại cữu mẫu chưa từng nghe tới miến sao?” Không lẽ miến còn chưa xuất hiên ở thời đại này? Trong lịch sử miến xuất hiện lúc nào nhỉ? Tiểu Thảo còn chưa tốt nghiệp trung học, không khỏi có chút mù mờ.

Hàn thị lắc đầu, để con vịt đã duỗi chân xuống đất, lại cầm con vịt còn lại lên: “Cho tới bây giờ chưa từng nghe miến là cái gì? Hầm với tiết vịt, ăn ngon hả?”

“Miến làm từ bột khoai lang đỏ hoặc bột đậu xanh, ăn mềm mềm dai dai!” Ánh mắt Tiểu Thảo sáng lên, một cách kiếm tiền khác lại nảy lên trong đầu nàng.

Đun sôi nước, nhúng vịt, vặt lông cũng là một việc tốn nhiều sức. Tiểu Thảo phụ trách sơ chế nội tạng vịt, hơn nữa còn phải kho.

Hai con vịt nàng chuẩn bị nấu món vịt muối Nam Kinh, nhưng mà thời gian có hạn, trong đó thời gian ướp một con phải rút ngắn một chút. Nhưng với tay nghề của nàng, cũng không có ảnh hưởng quá lớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.