Nguyễn Tấn gọi cho Trần Kính Nghiệp, hỏi xong thì giật mình: “Cậu nói cậu đưa Vân Thanh tới công ty từ sớm à?” “Đúng rồi, thả cô ấy ở giao lộ cũ đó.” Trần Kinh Nghiệp vẫn đang trên đường đến công ty.
“Nhưng cô ấy vẫn chưa tới công ty.” Giọng của Trần Kinh Nghiệp trở nên lo lắng hơn: “Không thể, cô ấy đi đâu chứ?”
Nguyễn Tấn ngạc nhiên: “Bọn tôi không biết, Tâm Duy đang gọi cho cô ấy nhưng không ai nghe hết.” Kiều Tâm Duy đồng thời lên tiếng: “Nghe máy đi, nghe máy đi Vân Thanh… Đợi chút, Vân Thanh, cậu đang ở đâu vậy?”
Thời gian cứ như ngừng lại, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh tới mức đáng sợ, cô nghe thấy tiếng thô lỗ từ đầu dây bên kia vang lên: “Cô là bạn của chủ số này à? Cô ấy gặp tai nạn, đang ở bệnh viện XX, tình huống nghiêm trọng, cô mau đến đi.” Trước cửa phòng cấp cứu, Nguyễn Tấn và Kiều Tâm Duy ngồi ở ghế đợi, Kiều Tâm Duy lạnh tới run cả người, hai tay để trên đùi run bần bật, cô cầm túi của Văn Thanh, bên trên còn dính máu. Người gây tai nạn là một tài xế đang đi giao hàng nhanh, sau lưng đồng phục còn in mấy chữ “Chuyển phát nhanh XX”, ông ấy cũng bị dọa sợ, ôm đầu ngồi chồm hổm một bên, không dám ngẩng đầu.
Hai cảnh sát ở cạnh liên tục hỏi: “Thời gian xảy ra tai nạn là khi nào?”
“Khoảng chín giờ.” Tài xế nói bằng giọng Đông Bắc, lúc nói chuyện, ông ta ngẩng đầu lên, da đen, mặt đầy nếp nhăn, trong khoảng hơn năm mươi.
“Cụ thể chút.”
Tài xế suy nghĩ rồi nói: “Khoảng 8 giờ 50.” Mặt Kiều Tâm Duy trắng bệch, tai nạn xe cộ xảy ra khoảng 8 giờ 50 là lúc Vân Thanh vừa xuống xe, nghe nói lúc Vân Thanh bị đâm vẫn còn cảm giác, nói vậy tức là lúc cần Trần Kinh Nghiệp nhất thì anh ta lại đang rời xa cô ấy. Cô không thể hiểu nổi cảm giác đau đớn của cô ấy lúc đấy. “Uống rượu không?” “Không có.”
“Kiểm tra cồn, há mồm, thổi khí.” Cảnh sát nhìn: “Ừ, độ cồn không vượt chỉ tiêu.”
Tài xế run rẩy: “Ai lại uống rượu vào buổi sáng chứ?” Nói xong, ông ta ngáp một hơi, mắt đỏ ngầu. Cảnh sát lại hỏi: “Tối qua có ngủ không?” Tài xế thành thật: “Hôm qua chở hàng cả đêm không ngủ, lúc lái xe gà gật nên không thấy đèn đỏ” “Anh lái xe lúc buồn ngủ, xem đi, đâm phải người ta rồi.” Tài xế cúi đầu, kéo mũ che mắt, ông ta nức nở: “Tôi sai rồi, tôi không ngờ lại đâm phải người ta…” Lúc này, tiếng bước chân vội vã vang khắp hành lang, Trần Kinh Nghiệp chạy vội đến: “Vân Thanh, Vân Thanh, vợ tôi đâu?”
Viền mắt Trần Kinh Nghiệp đỏ bừng, vừa nghe được tin, anh ta đã quay đầu xe chạy về hướng cũ, nhưng đang là giờ cao điểm nên phải mất một tiếng đồng hồ mới đến nơi. Anh ta bị Nguyễn Tấn và cảnh sát đè lên ghế, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi chảy nước mắt.
“Hôm nay đi muộn hơn bình thường nên cô ấy vừa xuống xe thì tôi đã vội đi ngay, sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ, đáng ra tôi phải nhìn cô ấy vào công ty rồi mới đi.” Trần Kính Nghiệp hối hận gõ đầu mình giống một đứa bé đang sợ hãi: “Tài xế đâu, đã bắt được tài xế chưa?”
Nguyễn Tân chỉ vào bên tường.
Ánh mắt anh ta dời sang góc tường, đứng dậy đi tới trước nắm cổ áo tài xế, vung tay định đánh: “Con mẹ mày, lái xe không nhìn đường à? Ông lái xe không mang mắt theo à? Người lớn như vậy mà không thấy là sao?”
Nguyễn Tấn và hai cảnh sát đi tới kéo anh ta ra, anh ta tức giận nắm cổ áo tài xế không buông: “Tôi không cho cô ấy vào bếp vì sợ cô ấy bị thương ở tay, thậm chí còn không dám để cô ấy cầm dao nữa đấy! Thế mà con
mẹ ông dám đâm cô ấy! Cút ngay, cút, đừng cản tôi… Ông muốn chết hay sao mà dám đâm cô ấy, cô ấy sợ đau lắm…”
Kiều Tâm Duy nghe đến chảy nước mắt, nhìn hình ảnh hỗn loạn trước mắt, tim cô đau như bị kim đâm.
Y tá vội vàng đi tới nhắc nhở: “Đây là bệnh viện, đừng lớn tiếng nữa, sẽ ảnh hưởng bác sĩ, các người có thể yên tĩnh vì bệnh nhân được không?”
Trần Kính Nghiệp nghe vậy thì lập tức im miệng, anh ta ngoan ngoãn nghe theo lời y tá như đứa trẻ. Thời gian trôi qua từng giây, lát sau Giang Hạo chạy đến, là Kiều Tâm Duy nhắn cho anh. “Ông xã..” Kiều Tâm Duy nhào vào lòng anh nức nở, nhịp tim của cô nhanh tới mức bất thường, cô sợ, cô nhớ ba mình cũng bị tai nạn cướp đi sinh mệnh, cô sợ bi kịch đó lại tái diễn.
Giang Hạo vỗ đầu cô an ủi: “Không sao, không có gì đâu, đừng lo lắng.”
Lúc này, đèn cửa phòng cấp cứu tắt, Trần Kinh Nghiệp chạy đến trước cửa, bác sĩ vừa ra ngoài đã kéo lại hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi sao rồi? Vợ tôi không sao chứ?” Mọi người nín thở chờ đợi.
Bác sĩ cởi khẩu trang, gương mặt nghiêm túc, lắc đầu nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, não của người bị thương dập nát, còn nữa, cô ấy đã có thai ba tuần rồi…” Giờ phút này, Trần Kinh Nghiệp như tên điện chạy vào đó, trong phòng vang lên tiếng gào thét điên cuồng của anh ta.
Kiều Tâm Duy cũng khóc, đây là người bạn thân tốt nhất trên đời của cô là người bạn đối xử với cô bằng hết gan hết ruột, thế mà cô ấy lại không còn trên đời này nữa. Tài xế ngồi trong góc tường chảy nước mắt, việc ra như vậy có nghĩa là ông ta phải đối mặt với bồi thường và đợi ngồi tù. Mắt Giang Hạo và Nguyễn Tân đỏ bừng. Vân Thanh là một người tùy tiện, nói nhiều, tốt bụng, sở trường của cô ấy là mỉa mai người khác, chỉ cần có cơ hội là nói luôn mồm. Nguyễn Tấn bảo, khi không nói thì cô ấy rất tốt, nhưng một khi đã mở miệng thì y chang một người phụ nữ đanh đá, nhưng cô ấy chưa bao giờ mỉa mai ác ý một ai cả. Trần Kinh Nghiệp không cho ai vào gặp Vân Thanh lần cuối, anh ta bảo cô ấy thích đẹp nên chỉ muốn giữ vẻ đẹp của cô ấy trong lòng mọi người. Tang lễ cử hành rất đơn giản, ba mẹ Vân Thanh chỉ có một cô con gái, bọn họ đầu bạc tiễn người đầu xanh, nỗi đau này khó mà nghĩ được. Trần Kính Nghiệp như già đi mười tuổi, cằm mọc đầy râu, mắt sưng đỏ, tròng mắt đầy tơ máu, anh ta đã không ngủ ba ngày ba đêm rồi. Giang Hạo nói: “Tối nay chỉ có mình Trần Kinh Nghiệp ở nhà thôi, anh và Tân sẽ ở với cậu ấy, em ở một mình được không?” Kiều Tâm Duy gật gù: “Ừ, anh đi đi.”
Ba người đàn ông ngồi uống rượu trong phòng khách, trên bàn, trên đất đầy vỏ rượu. Nguyễn Tấn đã ngã chai rượu, Trần Kinh Nghiệp vội “suýt” một tiếng: “Cậu cẩn thận chút, đánh thức con cọp cái nhà tôi thì sẽ bị cô ấy mắng đấy.”
Giang Hạo và Nguyễn Tấn nhìn nhau, Giang Hạo thở dài nói: “Kính Nghiệp, cậu mệt rồi, mau đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa.”
Trần Kinh Nghiệp nằm vùi vào sofa, khom người, chống tay lên đầu gối ôm lấy mặt, im lặng chảy nước mắt: “Các cậu nhớ hôn lễ năm trước của tôi chứ, chúng ta ở đây uống rượu như bây giờ, vừa nói vừa cười, Vân Thanh đột nhiên chạy đến mắng chúng ta một trận, bảo làm cô ấy không ngủ được, haha… Chuyện cứ như mới hôm qua vậy, tôi hối hận vì không đưa cô ấy đi Maldives sớm hơn một chút, tôi cứ kéo dài chuyến đi này vì công việc mãi, sau này không có cơ hội nữa rồi, cô ấy luôn bảo rằng không đi Maldives một lần thì sẽ hối tiếc cả đời.”
Nói xong, anh ta bật khóc, tiếng nức nở vang vọng cả phòng: “Tôi vừa nhắm mắt thì lại nhớ đến gương mặt thay đổi hoàn toàn của cô ấy, chắc là cô ấy rất đau, cô ấy yêu cái đẹp nhưng lại chết như vậy… Tôi không thể tha thứ cho mình được, tôi không thể ngờ nỗi lúc cô ấy chết mà tôi lại đang rời xa cô ấy, tôi tình nguyện người bị đâm là mình, sao lại dùng cách này để cướp cô ấy khỏi tôi chứ, không được… Vợ ơi, em còn trẻ thế mà, em bảo phải sinh một cặp trai, gái cho anh mà, sao em lại nuốt lời chứ?” Nguyễn Tấn uống từng ngụm rượu, người bị Vân Thanh mỉa nhiều nhất là anh, mặc dù là cấp trên nhưng cô ấy lại không cho anh chút mặt mũi nào. Lúc đầu anh rất ghét cô ấy, nhưng đột nhiên cái người vẫn luôn tìm chuyện xấu mà mỉa nay lại biến mất hoàn toàn, anh vẫn thấy đau lòng.
Giang Hạo cũng thế, lúc trước anh cảm thấy vợ Trần Kinh Nghiệp quá mạnh mẽ, không dám cãi nhau với cô, nhưng mỗi lần họ đi cùng nhau, chỉ cần có Vân Thanh thì bầu không khí luôn vui vẻ, anh luôn ước ao cuộc sống hôn nhân như vợ chồng họ.
Vân Thanh dùng sự ngay thẳng, trường nghĩa và thiện lương của mình để chinh phục bạn bè, đồng thời còn chinh phục bạn bè của chồng mình. Sau đấy, Trần Kính Nghiệp ngủ thiếp đi sau mấy ngày mệt mỏi. Nguyễn Tân chủ động nói: “Đêm nay tôi ở lại với cậu ấy, nhà cậu cũng có người buồn vì chuyện này, về đi.”
Giang Hạo: “Mình cậu được không?”
Nguyễn Tân: “Được.” Giang Hạo gật đầu, lúc anh đứng dậy định đi thì Nguyễn Tấn nói tiếp: “A Hạo, có lời này chẳng biết có nên nói không, nói thì sợ cậu hiểu nhầm, nhưng không nói tôi lại thấy lo lắng.”
“Nói đi, cần gì xoắn xuýt như vậy, tôi nghe.”
“Quý trọng người hiện tại, quý trọng ngay bây giờ, Kiều Tâm Duy là cô gái tốt, cậu cưới được cô ấy là phúc
mười đời, đừng làm tổn thương cô ấy. Thiên Ái giả vờ tự sát rời bỏ cậu năm năm, cậu không có lỗi với cô ấy, nếu cậu muốn chịu trách nhiệm hai chân của cô ấy thì có rất nhiều cách, không phải chỉ mỗi mặt tình cảm.” Giang Hạo im lặng nghe anh nói: “Tôi biết, những điều này tôi đều biết, nhưng khi làm thì rất khó, cậu cũng biết tình cảm trước đây của tôi và Thiên Ái rồi… Thôi, không nói nữa, tóm lại tôi sẽ không làm chuyện có lỗi với Kiều Tâm Duy.” Anh dừng một lúc, hỏi vấn đề đã nghĩ mãi từ lâu: “Tân, nếu tôi và Kiều Tâm Duy không kết hôn, cậu sẽ làm gì?”
Nguyễn Tấn trả lời không chút do dự: “Tôi sẽ theo đuổi cô ấy cho tới khi cô ấy chịu gả cho tôi mới thôi.”
Giang Hạo ngẩn người, anh thấy được sự cố chấp từ trong mắt bạn mình, chắc chắn, tự tin và đầy hối hận, tiếc nuối. Đột nhiên anh cảm thấy có hơi vui vẻ, vui thì mình ra tay trước nên có lợi thế, nếu không Kiều Tâm Duy đã thành vợ bạn mất rồi.
Duyên phận kỳ diệu như vậy đấy, không sớm không muộn, chậm rãi mà đến.
“Chỉ cần có một chút cơ hội nhỏ thì tôi sẽ không ngại thử nghiệm, nên cậu phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt vào, đừng để tôi có cơ hội này.” Giang Hạo cảm nhận được sự nguy hiểm, anh thề son sắt: “Tôi sẽ không cho cậu có cơ hội này.”