Quân Hôn Chớp Nhoáng

Chương 128: Anh nợ cô ta



Chuyện Vân Thanh khiến bầu không khí của công ty trở nên ngột ngạt, các đồng nghiệp đều im lặng, nghiêm túc làm công việc của mình, ngay cả Tiểu Mật luôn mồm cũng trở nên yên tĩnh ít lời.

Kiều Tâm Duy đang làm việc thì bị người khác vỗ vai, cô quay lại nhìn, ngạc nhiên hỏi: “Trần Kinh Nghiệp, sao anh lại đến đây thế?”

Mấy ngày không thấy Trần Kinh Nghiệp, anh ta gầy hẳn ra, hốc mắt sâu hơn, tiều tụy vô cùng, anh ta gượng cười: “Tôi tới thu dọn vài thứ của Văn Thanh, xem như việc cuối cùng có thể làm cho cô ấy.”

“Có cần tôi giúp không?” “Không, để tôi ngồi ở chỗ cô ấy một chút.”

Kiều Tâm Duy gật đầu, sau đó cô thấy người đàn ông cao bảy thước im lặng ngồi một chỗ, đờ người nhìn các vật phẩm trên bàn làm việc. Những đồng nghiệp khác không tới quấy rầy anh ta, ngay cả những người đang nói chuyện về công việc cũng im lại, tiếng lật giấy, bấm chuột, bước đi đều nhỏ dần rồi yên tĩnh hẳn. Giang Hạo nhắn một tin- “Anh lên máy bay, ở nhà đợi anh về.”

Hôm nay anh đi công tác, vừa sáng sớm đã dọn đồ ra sân bay, đi ít nhất năm ngày, có nhiều hơn không thì chưa biết, Kiều Tâm Duy bấm vài chữ – “Thuận buồm xuôi gió.”

Nhìn bóng lưng cô đơn của Trần Kinh Nghiệp, cô càng muốn quý trọng mọi thứ bây giờ, cô nghĩ: Giang Hạo không phải loại người máu lạnh, si tình là ưu điểm của anh, trước khi Tiêu Thiên Ái trở về, anh không làm gì sai cả, sau khi Tiêu Thiên Ái trở về, anh có sự bất đắc dĩ của mình. Đợi một thời gian nữa, đợi một chút rồi trái tim anh sẽ có chỗ cho cô, cuộc đời chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, không bao dung thì phải sống trong dằn vặt ư?

***

Hôm nay, Tiêu Thiên Ái đọc hợp đồng mà Thẩm Đại Hải đưa tới, uyển chuyển từ chối: “Ngại quá, Tổng Giám đốc Thẩm, tôi không có ý tăng tuổi nhạc hội, lúc trước đã thỏa thuận là 17 hằng tháng sẽ có nhạc hội rồi.” Thẩm Đại Hải cau mày, ôn hòa nói: “Cô Tiêu, sao không đọc hết hợp đồng đã? Bây giờ cô đang nổi tiếng, sao không nhân lúc này để kiếm thêm một ít?”

“Cảm ơn, tôi không cần.” Cô không phải thương nhân, cô có điểm mấu chốt của mình. Thẩm Đại Hải khuyên nhủ: “Cô Tiêu, lần đầu chúng ta hợp tác rất tốt, sự thành công ở trong nước của cô có hơn phân nửa là công lao của tôi, nhưng cô cũng phải hiểu người trong vòng này xuất hiện như sóng, nếu không tăng số lần xuất hiện trước khán giả thì cô sẽ bị lãng quên ngay. Nếu cô muốn nhạc hội ba năm sẽ đông người thì hãy nghe theo sự sắp xếp của tôi, chắc chắn cô sẽ nổi tiếng.” Tiêu Thiên Ái bật cười: “Tổng Giám đốc Thẩm, nổi tiếng chẳng có ích lợi gì với tôi cả, tôi không phải người bình thường, chân tôi có tật, những thứ nổi tiếng kia chỉ là hư vô mà thôi, tôi không cần.” “Tôi cần.” Giọng Thẩm Đại Hải trở nên không khách sáo nữa: “Cô Tiêu đừng thanh cao như vậy, tôi đến đây thương lượng chuyện này là vì tôn trọng và ngưỡng mộ cô. Cô đọc kĩ hợp đồng, số buổi nhạc hội được tăng lên sẽ được trả với giá gấp ba hiện tại, còn được diễn ở rạp hát quốc gia, ghế ngồi nhiều hơn, nó sẽ giúp cô tăng độ nổi tiếng hơn bây giờ, chắc chắn không có hại gì với cô cả. Hơn nữa, việc tuyên truyền cũng sẽ làm tốt, tôi đảm bảo giá trị và sự nổi tiếng của cô sẽ nâng lên một bậc nữa, đến lúc đó giá nhạc hội của cô cũng tăng cao hơn.”

Tiêu Thiên Ái vẫn lạnh nhạt với lời khuyên nhủ tận tình của Thẩm Đại Hải: “Tôi về nước mở nhạc hội không phải vì tiền.” Cô đã kiếm đủ tiền ở Anh rồi, việc nổi tiếng qua một buổi nhạc hội ở trong nước không phải cố ý.

Mặt Thẩm Đại Hải đen lại: “Cô Tiêu, tôi hiểu suy nghĩ của nhà nghệ thuật như cô, nhưng cô phải xem tình huống rồi mới thể hiện sự thanh cao của mình, cô không làm vì tiền nhưng đoàn đội của cô, đoàn đội của tôi xoay quanh cô là vì lợi ích. Nói thẳng ra, cô cho rằng thành tựu của cô hôm nay là nhờ thiên phú thật à? Nếu không phải dựa vào sự đóng gói như ngôi sao này thì cả đời này cô cũng đừng mong nổi tiếng! Cô đừng từ chối sớm như vậy, nghĩ cho kĩ vào, những thứ ở đây của cô đều là do tôi cho, cô không có đường lui.” Tiêu Thiên Ái cau mày: “Nếu tôi không ký phần hợp đồng thêm này thì ông hủy hợp đồng à?”

“Ha, hủy hợp đồng thì cũng chỉ phải bồi thường mà thôi, công ty tôi rất lớn, chút tiền đó vẫn trả được, có điều cô Tiêu, nghe bảo cô không có quan hệ gì lớn ở thủ đô, hai chân tàn tật, không ở được thì phải rút về Anh. Nhưng mà, tôi nghe bảo cổ đã cắt đường lui của mình ở Anh rồi, không lẽ cô cũng muốn cắt đường lui ở đây sao?”

“Ông uy hiếp tôi?” “Không thể gọi là uy hiếp được, có điều cô đừng chỉ đòi uống rượu phạt, tôi có thể thổi phồng cô lên cao thì cũng có thể đẩy cô xuống dưới.” Thẩm Đại Hải đứng lên, bây giờ trông ông ta cao hơn người đang ngồi trên xe lăn là Tiêu Thiên Ái rất nhiều, ông ta cúi xuống nhìn cô: “Có rất nhiều người muốn bám vào tôi để nổi tiếng, cô có cơ hội lại không biết nắm giữ, cô đồng ý thì chúng ta cùng thắng, cô không đồng ý thì chỉ có đường chết thôi! Suy nghĩ kĩ đi, tôi đợi cô ký tên!”

Nói xong, Thẩm Đại Hải nghênh ngang đi ra ngoài.

Tiêu Thiên Ái tiến không được mà lùi cũng không xong, trình độ trở mặt của Thẩm Đại Hải còn nhanh hơn cả lật bánh tráng. Cô nhớ tới lời nhắc nhở của Giang Hạo, thì ra trên đời này chỉ có mỗi Giang Hạo đối xử tốt với cô mà thôi.

Cô vội cầm điện thoại ra gọi cho Giang Hạo: “Alo, Thiên Ái, gọi anh có việc gì à?” Tiêu Thiên Ái vừa nghe giọng trầm ổn của Giang Hạo thì bật khóc. “Em sao thế? Có gì thì từ từ nói, đừng khóc mà.” Giang Hạo lo lắng. Tiêu Thiên Ái nghẹn ngào: “A Hạo, anh rảnh không? Em gặp phải chuyện khó giải quyết.” “Anh đang công tác ở bên ngoài, không qua được, em gặp chuyện gì? Mau nói với anh.” “Thẩm Đại Hải muốn kiếm tiền nên bắt em mở thêm nhạc hội, còn muốn chuyển sang sân khấu ở nhà hát lớn. Ông ta muốn chế tạo em như ngôi sao, nhưng em không muốn, em không muốn biến âm nhạc thanh cao này thành thứ trần tục nhuốm đầy mùi tiền kia, huống chi điều kiện sức khỏe của em cũng không tốt để làm đến mức đó. A Hạo, em phải làm sao đây?” Giang Hạo quả đoán nói: “Đừng đồng ý với ông ta, Thẩm Đại Hải là thương nhân ngập mùi tiền, xem lợi ích trên hết, nghe anh đi, em màu dừng việc hợp tác này lại, ông ta chỉ xem em là cây hái tiến thôi.” “Nhưng lúc trước đã ký tên vào hợp đồng rồi, tiền hủy hợp đồng rất lớn, em chịu không nổi, em chỉ muốn an bình thực hiện hợp đồng ba năm này thôi.” Giang Hạo im lặng một lát rồi nói: “Vậy đợi anh về rồi nghĩ cách, Thẩm Đại Hải sẽ nể mặt anh thôi, anh sẽ đi bàn chuyện này với ông ta.” “Thật ạ? Vậy thì tốt rồi, khi nào anh về?” “Không chắc lắm, anh sẽ giải quyết chuyện bên này nhanh thôi.”

“Được, vậy em không làm phiền anh nữa.” Cúp điện thoại, Giang Hạo sờ màn hình điện thoại, không có cuộc gọi nào từ Kiều Tâm Duy cả, anh đi ba ngày rồi mà cô lại không gọi một cuộc nào cả. Cô còn giận à? Có phải anh nên mua ít quà về dỗ cô không? Anh nghĩ.

***

Vì Vân Thanh đột nhiên rời đi, Từ Nhật Gia lại chưa quen với công việc cho nên Kiều Tâm Duy bận đến ngu người, ngày nào cũng mang việc về nhà làm tới khuya. “Cần giúp một tay không? Buổi tối chỉ cần làm thêm hai tiếng là đủ rồi.” Cô lắc đầu từ chối Nguyễn Tấn: “Tổng Giám đốc Nguyễn, không cần đâu, tôi có thể giải quyết được.” Ôi, trong nhà có ông chồng thích ghen lại hay giả ngầu, cô không dám nhận ý tốt của Nguyễn Tấn đâu! Nguyễn Tấn thở dài: “Vậy tôi bảo trợ lý tới giúp em nhé?” “Không cần, Nhật Gia đã làm giúp không ít rồi, nhưng có chút việc phải do tôi làm, nhiều người sẽ loạn mất.” “Được rồi, thể em phải chăm sóc bản thân đấy, đừng để mình mệt quá, nếu không A Hạo lại chất vấn sao tôi lại nghiêm khắc với em như vậy.”

Kiều Tâm Duy bật cười: “Chắc vậy, yên tâm đi, tôi sẽ làm xong trong ngày cuối.”

Tan làm, Kiều Tâm Duy ôm xấp tài liệu, ôi, phải thức thêm một đêm nữa rồi.

Khi mở cửa đôi giày, phát hiện trên giá giày có thêm một đôi giày da, là của Giang Hạo, cô ngạc nhiên, không phải bảo đi ít nhất năm ngày à, sao mới ngày thứ tư đã về rồi?

“Giang Hạo, Giang Hạo?”

Giang Hạo đi từ bếp ra: “Về rồi à? Đợi lát sẽ có cơm ăn ngay.” “Sao anh đã về rồi?”

“Hừm, xong việc thì về thôi.”

Kiều Tâm Duy không hỏi nữa, cô không hỏi nhiều về vấn đề công việc của anh, anh nói gì thì là cái nấy. Hai năm sống ở nước ngoài, Giang Hạo đã luyện được tay nghề nấu ăn rất tốt, dù sau khi về nước cũng hiếm khi dùng tới, nhưng bản lĩnh nấu ăn chỉ cần học một lần là đã theo cả đời.

Ba món mặn một món canh, có mặn có nhạt, rất phong phú.

“Ừ, mùi vị khá đấy, về nhà không cần làm gì đã được ăn cơm nóng, hạnh phúc thật.” Giang Hạo sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của cô: “Gầy đi, tiều tụy, vành mắt đen hơn rồi, gần đây công việc nhiều lắm à?”

“Không phải, tại Vân Thanh đột nhiên rời đi, Nhật Gia lại là người mới nên em phải xử lý một mình, xem đi, tài liệu trên bàn đều là công việc của em. Đúng rồi, anh về nhà mà không gọi cho em à?”

Giang Hạo né tránh ánh mắt của cô, nhưng anh lại không muốn lừa cô: “Thiên Ái gặp vài chuyện khó giải quyết nên anh phải sắp xếp công việc để về, mới về lúc sáng, lúc trưa gặp cô ấy để xem tình huống.” Chút hạnh phúc vừa mới chớm đã bị dập, đúng là hoa nở sớm tàn, tay cầm đũa của cô dừng lại một chút: “Ồ.” Rồi lại tiếp tục ăn.

Giang Hạo vội giải thích: “Hợp đồng của cô ấy và Bác Lan có vấn đề, cô ấy không quen ai ở thủ đô, anh không giúp thì không ai giúp cô ấy cả.” “Ô.”

“Em không muốn hỏi gì à?” “Anh muốn nói thì sẽ nói thôi, không muốn nói thì em hỏi cũng không nói gì, ăn cơm đi, em còn phải làm việc nữa, không có nhiều sức để quản chuyện khác đâu.”

Giang Hạo bị bơ, cô càng bình tĩnh thì tim anh lại càng lo sợ hơn. Trên đường về, anh luôn do dự không biết có nên nói cho cô biết không, sợ cô khó chịu nên mới đi gặp Tiêu Thiên Ái trước.

“Đúng rồi, anh có quà cho em” Giang Hạo để đũa xuống, lấy quà ra: “Khăn lụa do XX sản xuất, hàng rất tốt, cho em cái này.” Còn có quà, xem như có lòng, Kiều Tâm Duy vui vẻ cầm lấy: “Đây là lần đầu anh tặng quà cho em đấy, nếu không tính nhẫn cưới, em rất thích, cảm ơn.” Cô thích thật, khăn lụa này vừa mềm vừa trơn, màu xanh ngọc hợp với làn da của cô, rất phù hợp trong cái mùa không lạnh không nóng này.

“Về Tiêu…”

“Cứ giúp cô ấy là được.” Cô ngăn anh nói: “Anh nợ cô ấy, em biết, em không giận cũng không ghen tị.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.