Rơi Vào Ngân Hà

Chương 36



Ba người cùng lên xe, sau hai tiếng rưỡi đồng hồ đã đến kịp thôn Liễu Hà trước giờ ăn tối. Thôn Liễu Hà nằm ở vị trí hẻo lánh, cạnh núi sát biển, cây cối tươi tốt, đem đến cảm giác được trở về với cội nguồn. Người dân thành thị sống trong các tòa nhà bê tông cốt thép luôn thích tìm đến núi, vì vậy một mảnh đất trong thôn đã được dọn ra để làm trang trại.

Theo kế hoạch, cả ba sẽ đến khu trang trại để chuẩn bị thuê chỗ ở, nhưng không ngờ chỉ còn lại một phòng duy nhất. Ba người, hai nam một nữ ở trong một phòng chỉ có một chiếc giường thì dù thế nào đi nữa cũng không ổn chút nào.

Ông chủ đã nghĩ ra một cách: “Thế này nhé, cô gái nào còn độc thân thì sang ở cùng phòng với con gái tôi, còn lại để cặp đôi ở chung một phòng.

Ngô Thanh Đào rất có ý thức xếp mình vào danh mục “người độc thân” đó, cô ấy quay đầu lại nhìn Tô Dao, đợi lệnh của cô.

Tô Dao suy nghĩ một chút, nói: “Không ổn đâu.”

Trần Ngân Hà rũ mi nhìn Tô Dao: “Chỗ nào không ổn thế?”

Tô Dao kéo Trần Ngân Hà sang một bên: “Tôi đàn bà con gái thì không sao, nhưng anh nói xem đàn ông như anh nếu sau này để người ta biết được anh mờ mờ ám ám ở chung phòng với một cô gái thì thế nào, sự trong sạch của anh, anh không cần nữa rồi hả, sau này không có ai thèm lấy anh thì làm thế nào?”

Tuy rằng Tô Dao đang nói đùa, nhưng đạo lý chính là như vậy, trai đơn gái chiếc không thích hợp ở chung một phòng với nhau.

Trần Ngân Hà: “Tôi không để ý việc này đâu.”

Nông thôn khác với thành phố rực rỡ ánh đèn, khi trời tối, toàn bộ bầu trời màu đen vừa cao vừa xa, khiến các vì sao vô cùng xán lạn, giống như một tấm màn khổng lồ được kéo ra sau lưng, trời đất vạn vật đều trở thành nền, trong mắt chỉ còn lại người trước mặt.

Tô Dao ngơ ngác nhìn vẻ đẹp mê hoặc của Trần Ngân Hà: “Anh nói xem, anh ưa nhìn thế này, nếu tôi không khống chế được rồi xảy ra chuyện thì làm thế nào, lúc đó đổ tội cho ai?”

Trần Ngân Hà cong môi cười một cái: “Vậy thì cô đưa ra một phương án phù hợp hơn xem nào.”

Tô Dao nghiêm túc ngẫm nghĩ, ba người một phòng quá đông, tắm rửa cũng phải xếp hàng, bắt buộc phải có một người ngủ cùng con gái ông chủ.

Tô Dao quay đầu lại nhìn Ngô Thanh Đào: “Hay là em ở cùng phòng với đội phó Trần nhé?”

Ngô Thanh Đào nghe thấy vậy thì sợ gần chết, lập tức lùi về sau mấy bước: “Không không không, em không ổn, nửa đêm em hay ngáy, sẽ ảnh hưởng tới đội phó Trần.”

Nói xong lại vội vàng đẩy Tô Dao qua: “Chị Tô, chị không ngủ ngáy, chị ở cùng phòng với đội phó Trần đi.”

Tô Dao còn chưa kịp lên tiếng, thì Trần Ngân Hà đã nhận lấy chìa khóa phòng từ tay ông chủ, rồi kéo vali quay người đi lên lầu. Người ta là đàn ông mà không buồn để ý, thì một cô gái như cô còn ý kiến làm gì, Tô Dao cũng chẳng lăn tăn nữa, cứ thế đeo ba lô lên lầu.

Căn phòng không lớn, cơ sở không quá đơn giản nhưng tuyệt đối chẳng thể coi là tốt, một chiếc giường, một chiếc tủ quần áo, một chiếc TV, một chiếc bàn máy tính, một chiếc bàn ăn nhỏ cùng hai chiếc ghế. Giường thì không quá nhỏ, là giường đôi.

Tô Dao cảm thấy bản thân mình là lãnh đạo, Trần Ngân Hà lại là bệnh nhân, nên tự giác nhường giường: “Lát nữa tôi mượn ông chủ một tấm chiếu trải dưới đất, anh tắm trước đi, tôi ra ngoài một chút, không cần đợi tôi đâu.”

Tô Dao ra khỏi phòng, nhân lúc trời tối tìm thấy nhà của Lý Thư Bân rồi âm thầm núp trong bóng tối quan sát, xác nhận Lý Thư Bân và mẹ anh ta Tiêu Nghiêm Lan đều có ở đó. Một lúc sau, đợi đèn trong nhà tắt, Tô Dao lẻn vào sân, thần không biết quỷ không hay gắn một thiết bị theo dõi ẩn hình dưới xe của Lý Thư Bân.

Khi đến, Tô Dao đã quan sát địa hình địa lý nơi đây, chỉ cần Lý Thư Bân đi trên đất liền thì bắt buộc phải lái xe, xe hễ di chuyển là cô sẽ bám theo, anh ta tuyệt đối không thể trốn thoát.

Tô Dao lắp xong máy theo dõi, lại đi về phía biển, đường bộ đã giải quyết xong, còn đường thủy nữa, cô phải nghĩ ra một cách chặn đứt cách di chuyển đường thủy của Lý Thư Bân, khiến anh ta có mọc thêm cánh cũng khó mà chạy thoát. 

Chắc chắn không thể phái người canh giữ đường thủy, bờ biển khu vực này quá rộng, có điều tất cả người trong Cục Thành phố đến đây cũng chẳng đủ. Tô Dao dự định lên kế hoạch dựa trên luật pháp, lắp đặt thiết bị theo dõi trên tất cả tàu thương mại cũng như tàu đánh bắt cá, để kiểm soát chuyển động của từng con tàu dưới mắt mình.

Tô Dao thầm nghĩ cảm thấy may mắn, may mà cô đã sớm chuẩn bị, khi đến có đem theo rất nhiều thiết bị theo dõi. Nhưng khi tới bờ biển, cô đã phải chết lặng, khu vực này quá nhiều tàu thuyền, không chỉ người dân trong thôn Liễu Hà sử dụng bờ biển và bến tàu mà một số thôn cùng thị trấn xung quanh đây cũng đều sử dụng. Tàu lớn tàu nhỏ, tàu thương mại tàu đánh cá và tàu thuyền du lịch cái thì đậu tại cầu cảng, cái thì lênh đênh trên biển, nhiều vô số kể.

Tô Dao nhìn đống thiết bị theo dõi trong tay, cho dù cô có thể biến ra vài nghìn tới hàng vạn chiếc, thì cùng chẳng thể gắn hết cho số tàu thuyền trước mắt. Ở các làng ven biển, không nói là nhà nào cũng có thuyền, nhưng trong ba nhà thì ít nhất sẽ có một nhà có, cô cũng chẳng thể đột nhập vào từng nhà để gắn máy theo dõi được, không thiết thực.

Tô Dao thở dài một câu, vấn đề này không có đáp án.

Nếu Lý Thư Bân thực sự muốn di chuyển bằng đường biển, thì cô chẳng có cách nào khác, chỉ có thể thúc giục đội trưởng Lục bảo anh ta tìm ra manh mối và bằng chứng sớm một chút, để bắt giữ mẹ con Lý Thư Bân trước khi bọn họ bỏ trốn.

Nhưng tám mươi phần trăm hung thủ trong vụ án 4.27 đã chết và chẳng ai biết bằng cách nào trước khi chết anh ta lại bị ép phải vẽ hình con Cừu tại nơi Lương Tiểu Ninh xảy ra chuyện.

Lúc này, Tô Dao nhận được điện thoại của Lục Hải Minh, Lục Hải Minh đã điều tra ra rằng vào đêm trước khi Lương Tiểu Ninh mất tích, cô ấy đã đến nhà Lý Thư Bân và xảy ra cãi vã gay gắt với mẹ của Lý Thư Bân. Khi đó, Lý Thư Bân đang dự cuộc họp trao đổi học thuật ở một nơi khác và có bằng chứng ngoại phạm, nhưng Tiêu Nghiêm Lan thì không.

Lục Hải Minh nói: “Tôi đã cho mẹ của Vưu Hải Ba, hung thủ trong vụ án 4.27 xem ảnh của Lý Thư Bân, bà ta đã xác nhận rằng, Vưu Hải Ba có liên hệ với Lý Thư Bân trước khi mất tích, vốn dĩ hai người không quen nhau, đến khi Vưu Hải Ba gây án xong và trước khi mất tích thì quen biết.”

Tô Dao cầm điện thoại, nhìn mặt biển bị bóng tối bao trùm trước mặt: “Lý Thư Bân vẫn luôn biết Vưu Hải Ba là hung thủ trong vụ án 4.27, thậm chí còn tận mắt chứng kiến anh ta phạm tội, nhưng lại không báo cảnh sát.”

“Trong khi Lý Thư Bân tham gia cuộc họp trao đổi học thuật ở một nơi khác, thì Tiêu Nghiêm Lan và Lương Tiểu Ninh phát sinh xung đột, bà ta đã giết chết Lương Tiểu Ninh. Sau khi Lý Thư Bân quay về, vì muốn giúp mẹ mình thoát tội, anh ta đã uy hiếp Vưu Hải Ba, đổ cái chết của Lương Tiểu Ninh lên người Vưu Hải Ba.”

Lục Hải Minh châm một điếu thuốc, tiếp lời của Tô Dao: “Vì muốn biến vụ án 4.27 thành một vụ án vĩnh viễn không thể phá giải, Lý Thư Bân lợi dụng xong Vưu Hải Ba đã giết chết anh ta.”

Dù sao thì chỉ có người chết mới không để lộ khuyết điểm. Bằng cách này thì mạng của Lương Tiểu Ninh sẽ vĩnh viễn được ghim trên đầu của Vưu Hải Ba.

Tô Dao nghe xong, một lúc sau vẫn không lên tiếng, phải dừng lại một chút mới nói: “Thời gian trôi qua quá lâu rồi, đã năm năm, rất nhiều manh mối chẳng thể tìm được nữa, thi thể của Lương Tiểu Ninh và Vưu Hải Ba rất quan trọng.”

Lục Hải Minh hít một hơi thuốc, nói: “Rất rõ ràng, nông thôn là nơi giấu xác tốt hơn thành phố, tôi nghi ngờ mẹ con Lý Thư Bân đã giấu xác của Lương Tiểu Ninh hoặc có thể là cả xác của Vưu Hải Ba tại quê nhà của bọn họ.”

Chỉ cần phát hiện mẹ con Lý Thư Bân giấu xác ở thôn Liễu Hà thì về cơ bản vụ án sẽ được giải quyết.

Lục Hải Minh không lập tức triệu tập mẹ con Lý Thư Bân vì sợ đánh rắn động cỏ: “Đội trưởng Tô, cô phải để ý cẩn thận, không thể để bọn họ chạy thoát mà phải khiến họ để lộ ra địa điểm giấu xác.”

Sau khi cúp máy, Tô Dao đi dạo bên bờ biển một lúc, canh chừng mẹ con Lý Thư Bân không khó, nhưng dưới tình hình không được đánh rắn động cỏ mà muốn ngăn chặn bọn họ di chuyển đường biển là quá khó. Ngộ nhỡ trong trường hợp hai mẹ con họ lên thuyền thì nên đuổi theo hay không đuổi theo. Nếu đuổi thì bắt buộc phải đánh rắn động cỏ, còn không đuổi thì người sẽ chạy mất.

Tô Dao thực sự muốn mình biến thành yêu tinh tàu thuyền, khiến tất cả tàu thuyền ở đây đều phải nghe theo lời cô, cô có thể ra lệnh cho chúng không được ra khơi, như vậy có thể chặn được đường thủy của mẹ con Lý Thư Bân.

Rõ ràng, điều đó là không thể.

Thế nhưng lại có một người làm được rồi.

Hai nữ ngư dân từ phía sau Tô Dao đi tới, vừa đi vừa bàn tán sôi nổi về chuyện tự nhiên có tiền từ trên trời rơi xuống.

“Có nghe tin không, một đại gia trên thành phố xuống và thuê tất cả tàu thuyền ở đây của chúng ta, bất luận là tàu to thuyền nhỏ, chỉ cần có thể ra khơi đều thuê.”

“Tính theo kích cỡ tàu thuyền, cao nhất là một vạn tệ một ngày, ngay cả thuyền đánh cá nhỏ cũng được một nghìn tệ một ngày, tôi phải mau chóng về nhà kéo chiếc thuyền gỗ mục nát kia của tôi đến đây.”

“Chẳng cần làm gì một ngày cũng kiếm được tám trăm tệ, một ngày tám trăm, hai ngày nghìn sáu, ba ngày là được hai nghìn tư, ôi mẹ ơi phát tài rồi!”

Tô Dao gọi hai nữ ngư dân đó lại: “Chị ơi, hai người đang nói đùa phải không, làm gì có người nào lại ngốc thế, bỏ ra bao nhiêu tiền như vậy để thuê thuyền.”

Ngư dân dừng lại: “Thật đó, bên phía trưởng thôn đang đăng ký phát tiền rồi.”

Tô Dao vô cùng khó hiểu: “Vị đại gia đó thuê nhiều tàu thuyền như vậy làm gì?”

Hai ngư dân đã qua nửa đời người nhìn nhau mỉm cười, nụ cười trông vừa thẹn thùng lại có chút khao khát, cuối cùng biến thành ghen tị.

“Vị đại gia đó nói muốn tổ chức sinh nhật cho bạn gái, lắp đèn trên thuyền và trải ra biển, giống như màn trình diễn máy bay không người lái trên TV vậy, thật lãng mạn phải không?”

Tô Dao nhìn biển cả mênh mông vô biên trước mặt, tưởng tượng đến cảnh mặt biển bừng sáng ánh đèn, bất giác cũng cảm thấy ngưỡng mộ: “Tình yêu ngọt ngào đúng là luôn thuộc về người khác.”

Ngư dân đồng ý: “Còn không phải sao, cô gái, em đến du lịch phải không, nếu như hai ngày nữa còn ở đây thì nhớ đến xem nhé.”

Tô Dao mỉm cười: “Vâng.”

Hai ngư dân không nỡ lãng phí thời gian, nên vội vàng về nhà tìm thuyền của nhà mình, sợ chậm một bước thì vị đại gia kia sẽ hối hận không thuê nữa.

Tô Dao quay người đi về hướng homestay, thầm nghĩ, người với người quả nhiên là khác nhau. Có người đón sinh nhật khiến cả thế giới đều ngưỡng mộ, còn có người thì đến ngày sinh nhật cũng chẳng mấy ai nhớ đến. Hai ngày nữa cũng là sinh nhật cô.

Tô Dao đơn độc lạc lõng một lúc, khi đến homestay lại biến thành dáng vẻ vô tư lự. Chủ homestay đang chơi game ở quầy lễ tân, Tô Dao nói chuyện với ông chủ vài câu rồi lên lầu.

Vừa mở cửa, cô đã suýt chút nữa còn tưởng mình đã vào nhầm phòng. Trong phòng thoang thoảng hương thơm rất nhẹ, nhưng không ngộp thở, nó nhẹ nhàng vừa phải, nếu cô không ngửi nhầm thì có lẽ còn có thêm thành phần an thần. Ga trải giường, gối, chăn, thậm chí đến cả dép lê cũng đã không còn là bộ ban đầu do chủ homestay cung cấp nữa. Trần Ngân Hà ngồi trên ghế trước cửa sổ đọc sách, chiếc bàn bên cạnh anh đang đốt hương, làn khói mong mỏng bao trùm lấy cơ thể anh.

Tô Dao đứng bên của, ngoan đạo chào một tiếng: “Ngân Hà đại sư.”

“Thầy đang thiền sao ạ?”

Trần Ngân Hà để sách xuống: “Không, đang đợi cô.”

Tô Dao tính thời gian, từ khi cô ra ngoài đến giờ đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi: “Anh ngủ thì cứ ngủ đi, đợi tôi làm gì?”

Trần Ngân Hà: “Tôi tình nguyện.”

Tô Dao lấy đồ ngủ trong ba lô, đi vào phòng tắm, lại phát hiện tất cả dầu gội cùng sữa tắm được homestay đính kèm đều đã được Trần Ngân Hà thay đổi, bao gồm cả khăn tắm, lại còn đều đổi cả đôi. Cô có thể hiểu ra trong đống hành lý lớn nhỏ của Trần Ngần Hà có chứa những gì rồi.

“Anh bỏ hết đồ sẵn có đi rồi thì tôi dùng cái gì?”

Trần Ngân Hà: “Dùng đồ tôi mang đến.”

Tô Dao chỉ có thể dùng đồ mà Trần Ngân Hà mang tới, đồ của anh về cơ bản đều là hàng cao cấp, Tô Dao nghiên cứu cả nửa ngày cũng chẳng nghiên cứu ra chữ tiếng Anh bên trên có nghĩa là gì, tóm lại là rất thơm. Hơn nữa độ lưu hương rất lâu, cô tắm xong ra ngoài cảm thấy bản thân như biến thành một quả đào chín mọng, vừa thơm vừa ngọt.

Tô Dao nắm một túm tóc ngửi ngửi, là loại mùi hương cao cấp, đến cô còn muốn cắn mình một miếng. Cô không thể biến thành yêu tinh tàu thuyền, nhưng lại biến thành yêu tinh đào rồi.

Trần Ngân Hà tắm xong trước cô, Tô Dao đi tới ngửi một hơi: “Sao mùi trên người anh lại không rõ như mùi trên người tôi thế?”

Cô vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ẩm, đôi môi được phủ một tầng hơi nóng trong phòng tắm khiến nó đỏ hơn bình thường, khi lại gần có thể ngửi thấy mùi đào chín.

Trần Ngân Hà tham lam hít thêm vài cái, rồi đi đến bên giường ngồi xuống: “Chúng ta dùng loại khác nhau, tôi dùng của nam còn cô là của nữ.”

Cùng một loại hương, nhưng anh dùng mùi thơm nhẹ, còn để cô dùng mùi đậm hơn, anh thích ngửi mùi thơm này trên cơ thể cô.

Trần Ngân Hà nằm xuống giường rồi lại đột nhiên bật dậy.

Tô Dao quay người lại nhìn: “Sao thế?”

Trần Ngân Hà: “Chiếc giường này có gì đó không đúng.”

Tô Dao sững sờ, đi đến bên giường, hạ thấp giọng, hỏi: “Sao thế?”

Nói xong lại đi tới cửa sổ, mở cửa nhìn ra bên ngoài, cẩn thận quan sát tình hình trong ngoài homestay. Đã vào đêm, ngoài cửa sổ trời tối như mực, ông chủ có lắp đèn đường trong sân của nhà trọ, những bóng cây kéo dài từ đất hắt lên bờ tường, gió khẽ thổi trông như những bóng ma đang di chuyển, vô cùng u ám.

Tô Dao đóng cửa sổ, cài khóa, kéo rèm kín mít, lúc này mới bước đến bên giường, ngồi xổm xuống dùng tay nhẹ nhàng gõ lên ván giường, rồi ngước mặt lên nói: “Bên trong không giấu thi thể nào đó chứ?”

Trần Ngân Hà đang định lên tiếng, thì đột nhiên môi lại bị Tô Dao đưa ngón tay trỏ lên chặn lại: “Suỵt.”

Sau đó, cô quay người tắt đèn, để lại đèn bàn, lấy từ ba lô ra chiếc máy dò, quét quanh phòng, rồi quay lại nói: “Đã xác nhận rồi, không có camera.”

“Lật ván giường lên xem sao.”

Trần Ngân Hà ngồi bên giường nhìn Tô Dao bận tới bận lui, thông thường nếu trong các khách sạn hay homestay mà có gắn camera thì đều là muốn quay lén cảnh ân ái, nhưng cô lại hoàn toàn không nghĩ tới khía cạnh này, đầu óc chỉ nghĩ tới vụ án giết người.

Trần Ngân Hà bất lực đứng dậy khỏi giường: “Cô nằm lên thử xem.”

Tô Dao bò lên giường nằm, hai tai áp chặt xuống ga đệm, nhưng không nghe ra âm thanh gì đặc biệt, cô nhẹ nhàng lắc đầu về phía Trần Ngân Hà.

Trần Ngân Hà đứng bên giường: “Không phát hiện ra vấn đề sao?”

Tô Dao lại nằm xuống: “Nếu phải nói có vấn đề thì chiếc giường này quá thoải mái rồi.”

Ga trải giường do Trần Ngân Hà mang đến, màu hồng tối điểm xuyết thêm hoa văn màu xám đậm, không biết là chất liệu gì nhưng nó phẳng phiu và mát mẻ hơn rất nhiều các loại ga trải giường thông thường khác mà lại ấm hơn một chút so với chiếu. Nằm lên trên giống như đang được ôm trong một vòng tay vừa vặn vậy.

Trần Ngân Hà vươn tay nhấc đệm ra, Tô Dao đứng sang một bên quan sát.

“Một hạt đậu Hà Lan?!”

Không phải án mạng cũng chẳng phải thi thể, chỉ có một hạt đậu Hà Lan nhỏ đã ngả sang màu vàng.

Trần Ngân Hà lấy khăn giấy nhặt hạt đậu ném vào thùng rác: “Vấn đề lớn thế này mà cô không phát hiện ra à?”

Tô Dao: “…”

Vấn đề lớn thế này?

Quả thực là rất lớn, nếu như không phát hiện ra dưới lớp đệm dày cộp có một hạt đậu Hà Lan thì sẽ bị coi là công chúa giả rồi.

Tô Dao nhìn vị công chúa đậu Hà Lan đã thông qua cuộc thử nghiệm trước mặt: “Có chỗ mà ngủ là tốt lắm rồi, còn thoải mái với không thoải mái, ở đâu ra mà để ý lắm chuyện thế không biết.”

Nguy cơ đã được giải tỏa, Tô Dao thực sự mệt rồi, cô ngáp một cái thật dài, chuẩn bị ngủ trên sàn nhà. Trần Ngân Hà đặt đệm xuống, trải lại giường chiếu, rồi cướp vị trí nằm dưới đất của Tô Dao.

“Đã nói là tôi ngủ dưới đất rồi mà.” Tô Dao ngồi xổm dưới sàn chọc chọc vào eo Trần Ngân Hà: “Tôi da thô thịt dày, không sao, ngủ đâu cũng được, anh là bệnh nhân, anh ngủ trên giường đi.”

Ở nhà cô là chị, trong đội là đội trưởng, nên ý thức nhất định phải cao, chăm sóc người bên cạnh là trách nhiệm không thể từ chối của cô.

Trần Ngân Hà quay lưng lại với Tô Dao: “Đi ngủ.”

Cô với người khác thế nào anh không quan tâm, nhưng khi ở cạnh với anh thì anh sẽ dành cho cô những gì tốt nhất.

Thấy Tô Dao không nhúc nhích, Trần Ngân Hà nở nụ cười xấu xa: “Có phải ngủ một mình cô đơn, nên muốn anh đây ngủ cùng không?”

Tô Dao: “…”

Đùa cái kiểu gì thế này, cô còn đang muốn nhường giường cho anh, nhưng thôi quên đi. Bây giờ cho dù anh có cầu xin cô chiếc giường cô cũng sẽ không nhường cho anh.

Tô Dao nằm trên giường ngủ một giấc ngon lành, khi tỉnh dậy thì Trần Ngân Hà đã dậy rồi, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước.

Tô Dao vươn vai, xuống giường đi đến cửa phòng tắm: “Công chúa đậu Hà Lan điện hạ, sao dậy sớm thế?”

Trần Ngân Hà mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cùng quần âu đen, đang đứng trước gương cạo râu: “Tàm tạm, cũng không tính là quá sớm.”

Trần Ngân Hà cạo râu xong, lau cằm sạch sẽ, nhìn vào gương chỉnh sửa lại chiếc áo sơ mi, rồi xắn tay áo lên.

Tô Dao dựa bên cửa: “Chỗ xa xôi hẻo lánh chẳng có mấy mống người thế này mà anh lại ăn diện đẹp thế cho ai ngắm hả?”

Trần Ngân Hà quay đầu nhìn Tô Dao, có vẻ tâm trạng rất tốt, anh hơi cong môi: “Cô thấy đẹp sao?”

Tô Dao thành thật gật đầu: “Đúng, rất đẹp.”

Nhìn còn đẹp hơn cả một cô gái như cô nữa.

Trần Ngân Hà nhường lại phòng tắm cho Tô Dao: “Tôi ra ngoài xem có đồ ăn sáng gì.”

Tô Dao đánh răng rửa mặt xong thì đi tìm Ngô Thanh Đào, hai người gặp nhau ở hành lang.

Ngô Thanh Đào vội vàng kéo Tô Dao sang một bên: “Chị Tô, xảy ra chuyện lớn rồi, tối qua chẳng phải em ngủ với con gái của ông chủ sao, chị đoán xem thế nào?”

“Thế nào?” Tô Dao suy nghĩ một chút: “Con gái ông chủ thích đội phó Trần của mấy đứa rồi hả?”

Ngô Thanh Đào: “Chị đúng là thần cơ diệu toán, tối qua, cô gái đó hỏi han em về đội phó Trần mãi, lại muốn lấy thông tin liên lạc của đội phó Trần từ chỗ em, còn cố dùng một bát Hoành thánh nhỏ thơm phức để mua chuộc em, nhưng em không cắn câu.”

Tô Dao dẫn theo Ngô Thanh Đào đi xuống nhà hàng ở lầu dưới. Bọn họ dậy sớm, trong nhà ăn không có mấy người, vừa nhìn lên đã thấy Trần Ngân Hà đang nói chuyện với cô con gái trong tin đồn của ông chủ.

“Chị nói rồi mà, sáng sớm ngày ra đã bắt đầu ngắm vuốt xinh đẹp, hóa ra là muốn “ngoại tình” rồi.” Tô Dao nhìn Trần Ngân Hà, rồi quay lại bàn luận với Ngô Thanh Đào: “Em nhìn anh ấy cười với người ta kìa, mắt uốn môi cong, vậy không phải là đang cố ý dụ dỗ phụ nữ thì là gì?” 

“Em cảm thấy đội phó Trần rất bình thường mà, có thể là đang thăm dò tin tức.” Ngô Thanh Đào mỉm cười: “Chị Tô, không phải chị ghen rồi đó chứ?”

Tô Dao: “Không, đừng có nói bậy.”

“Nhường đường, nhường đường, nhường đường, cẩn thận!” Một đầu bếp ôm một chiếc hộp đi tới, máu tươi vẫn đang từ trong hộp nhỏ ra, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi máu tanh.

Tô Dao đi theo đầu bếp vài bước: “Bác ơi, bên trong là thịt thì thế, có phải dùng để làm bữa trưa cho bọn tôi không?”

Đầu bếp vừa đi vừa cười, đáp: “Sáng nay vừa thịt một con heo.”

Đầu bếp đặt chiếc hộp xuống đất, lấy lại hơi, Tô Dao nhìn vào trong một cái: “Tay nghề của đồ tể chỗ mọi người giỏi đó chứ.”

Mặc cắt xương gọn gàng, sạch sẽ ngay ngắn, xương và thịt được chia riêng, sắp xếp đâu vào đấy.

Đầu bếp lau mồ hôi, rồi lại nhấc chiếc hộp lên: “Chỗ chúng tôi lấy đâu ra đồ tể hẳn hoi, là một người có kinh nghiệm lại có sức khỏe trong thôn mổ đó.”

Tô Dao: “Mời người mổ một con heo thì mất khoảng bao nhiêu tiền thế ạ?”

Đầu bếp đã gặp rất nhiều người từ thành phố tới, nên đã chẳng lấy làm lạ trước lòng hiếu kỳ của họ: “Trước đây là hai trăm tệ, nhưng bây giờ tăng lên hai trăm hai mươi rồi.”

Đầu bếp thuận miệng than thở một câu: “Mẹ của Thư Bân cũng thật là, con trai đã định cư trên thành phố rồi, cuộc sống khấm khá hơn chúng tôi rất nhiều vậy mà còn tính toán như vậy, bớt một đồng cũng không chịu.”

Tô Dao vừa nghe thấy cái tên Lý Thư Bân, trong lòng khẽ khựng lại một cái, nhưng cũng không hỏi thêm gì nhiều mà đưa Ngô Thanh Đào vào khu vực tự chọn đồ ăn.

Tô Dao không kén ăn, cô lấy đại vài món trông vừa mắt, muốn ăn thật nhanh, ăn xong còn phải theo dõi Lý Thư Bân. Rồi còn nghĩ cách liên lạc với vị đại gia bá đạo đã thuê hết tàu thuyền trong thôn Liễu Hà để tổ chức sinh nhật cho bạn gái nữa, sau đó yêu cầu đối phương hợp tác hỗ trợ một chút, không cho bất cứ ai thuê lại tàu thuyền, phòng ngừa mẹ con Lý Thư Bân trốn thoát bằng đường thủy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.