Nghe vậy, Hứa Ý Nam lần này rốt cuộc cũng biết hoảng sợ.
“Không…không thể như thế được. Ba đang lừa con đúng không?”
“Tôi cần gì phải nói dối cô. Tôi nuông chiều cô từ bé để cô không phải lo lắng gì về vấn đề tiền bạc. Nhưng tôi thực sự không ngờ cô lại trở nên hư hỏng, ngang ngạnh như vậy.”
“Được rồi, Nam Nam đã biết sai rồi.” Lâm Từ muốn mở miệng giảng hòa.
Bag ta vốn nghĩ rằng Hứa Ngụy Châu sẽ nể mặt bà mà ngừng mắng nhiếc Hứa Ý Nam.
Nhưng Lâm Từ chưa bao giờ nghĩ rằng Hứa Ngụy Châu không cho bà ta chút mặt mũi nào, thậm chí còn nói bà ta. truyện đam mỹ
“Lâm Từ, đừng có nói hộ nó ở đây, nếu không phải bà nuông chiều nó đến sinh hư, thì sao nó có thể làm chuyện thiếu suy nghĩ như vậy. Nếu không giải quyết được chuyện này và không nhận được sự tha thứ của nhà họ Trần, thì chúng ta đi hôn đi! Tôi sẽ không giữ đứa con sao chổi này.”
Nghe vậy, Hứa Ý Nam ngay lập tức bật khóc.
Trong đời cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng trong mắt cha mình, cô ta thực sự là một ngôi sao chổi bị ông ta hắt hủi.
Lâm Từ hai mắt tối sầm lại, khi nghe chồng nói vì chuyện này mà ly hôn, bà lập tức thuyết phục.
“Chồng, đừng tức giận. Tôi sẽ đưa Nam Nam đến xin lỗi nhà họ ngay bây giờ. Ông không được phép ly hôn.”
Một mặt Lâm Từ thích Hứa Ngụy Châu, không muốn ly hôn với ông ta, mặt khác Hứa Ngụy Châu bao năm qua rất chiều chuộng bà ta, nếu ly hôn, bà sợ rằng không có người đàn ông nào có thể tốt với bà hơn Hứa Ngụy Châu.
Hứa Ngụy Châu hừ lạnh một tiếng, bỏ lại một câu nói:
“Dù sao thì nếu chuyện này không giải quyết được thì chúng ta sẽ ly hôn.”
…
Ngay sau khi Kiều Ninh ra về từ đoàn phim, cô đã nhìn thấy một gương mặt có phần quen thuộc.
Bên kia giận dữ nhìn cô chằm chằm.
Đúng vậy, người đó là Hứa Ý Nam.
Kiều Ninh vẫn còn đang sững sờ, cô và Hứa Ý Nam không quen cũng chẳng thân, cũng không có mối ân oán sâu nặng nào ngoại trừ chuyện đụng hàng be bé ở hôm dự tiệc lần trước. Trong lúc cô còn đang sững sờ, ánh mắt của đối phương nhìn cô như muốn lao lên cào xé cô vậy…
Lâm Từ ban đầu đưa Hứa Ý Nam đến để xin lỗi Trần Hạo Hiên nhưng bà ta đã bị đuổi ra khỏi bệnh viện mà không hề nhìn thấy mặt anh.
Không thể nào, nếu không nhận được sự tha thứ của anh, Hứa Ngụy Châu sẽ tự mình ly hôn với bà ta.
Bất lực, bà ta đưa Hứa Ý Nam đến đoàn phim mà Kiều Ninh đang quay với ý định gặp anh thông qua cô.
“Cô Kiều, xin hãy dừng lại. Tôi có vài lời muốn nói với cô.” Lâm Từ bước tới và chặn đường của Kiều Ninh.
“Chúng ta không biết nhau nên không có bất cứ điều gì để nói cả.” Kiều Ninh không thích nói chuyện với người lạ.
Vì vậy, cô đã từ chối nói chuyện.
Hơn thế nữa, bên kia còn dẫn theo một Hứa Ý Nam có ân oán với mình về chuyện mặc đồ giả buổi tiệc lần trước.
Kết quả là cô chỉ muốn từ chối rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
“Nếu cô đến đây về việc đụng hàng lần trước, thì tôi thật sự không có gì muốn nói với cô.”
Loại chuyện này không phải là do cô.
Chuyện cô ta bị phát hiện là đang mặc hàng giả là lỗi của cô ta chứ không phải của cô.
Vì vậy, cô ta không thể trách cô về điều này.
Sau khi nói, Kiều Ninh định bỏ qua hai người và bỏ đi.
Lâm Từ trở nên lo lắng khi bầy thấy rằng Kiều Ninh đang chuẩn bị rời đi.
Không phải, chúng tôi không phải đến vì điều này.”
“Tôi…”
Trước khi Lâm Từ có thể nói xong, Kiều Ninh đã sốt ruột ngắt lời bên kia:
“Vậy thì chúng ta không có gì để nói.”
Vì ở bữa tiệc lần trước cũng là lần đầu tiên và lần cuối cùng cô gặp Hứa Ý Nam đến bây giờ, ngoài chuyện về việc đụng hàng rồi phát hiện ra cô ta mặc hàng giả thì cô và cô ta không có ân oái nào khác. Vậy thì, cô ta có thể nói điều gì? Và cô đương nhiên không có thời gian để nghe những gì cô ta nói ở đây.
“Vì con gái tôi đã làm điều gì sai trái, chúng tôi muốn gặp chủ tịch Trần và xin lỗi. Những chủ tịch Trần lại không muốn gặp chúng tôi.”
“Tôi hy vọng cô Kiều có thể giúp chúng tôi, đưa chúng tôi đến gặp chủ tịch Trần và để chúng tôi đích thân gửi lời xin lỗi.*
Ồ, vậy là không liên quan gì đến cô.
“Tôi không quen biết với bà. Tôi không có nghĩa vụ hay lý do gì để đưa bà đi gặp anh ấy.” Kiều Ninh dửng dưng từ chối.
Kiều Ninh cảm thấy điều đó là không cần thiết.
Cô không có trái tim của tháh nữ và cô sẽ không mềm lòng chỉ vì người khác nói vài câu tùy tiện, và cô cũng không có nghĩa vụ phải làm điều này.
Hơn nữa, nếu họ muốn nhìn thấy Trần Hạo Hiên thì đó phải là chuyện bon họ, do anh không muốn gặp họ, nên cô cũng không nên can thiệp vào loại chuyện này.
Sau đó, Kiều Ninh quay người bỏ đi.
Cô hoàn toàn không để ý đến những gì Lâm Từ đang nói sau lưng.
…
– Bệnh viện-
“Vết thương đã cải thiện chưa?”
Khi Kiều Ninh bước vào phòng, phản ứng đầu tiên của cô là hỏi liệu vết thương của Trần Hạo Hiên đã cải thiện chưa.
Bởi vì mấy ngày nay có rất nhiều cảnh quay, cô rất ít khi đến thăm anh. Hôm nay do hoàn thành cảnh quay sớm hơn mọi hôm nên mới có thời gian tới thăm anh.