Vì vậy, sau khi kết thúc công việc ngày hôm nay, Kiều Ninh đến bệnh viện để thăm Trần Hạo Hiên.
“Sắp rồi. Bác sĩ nói rằng anh có thể được xuất viện trong tuần tới.”
Nghe vậy, Kiều Ninh gật đầu.
Có vẻ như vết thương của Trần Hạo Hiên hồi phục tương đối nhanh, nếu không bác sĩ đã không cho anh xuất viện sớm như vậy.
Cô nhìn anh, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, và nói:
“À, hôm nay có người chặn em bên ngoài đoàn phim!”
“Ai!?” Trần Hạo Hiên lo lắng hỏi. Như thể sợ rằng cô sẽ gặp phải kẻ xấu nào đó, anh rất lo lắng.
“Người đó anh cũng biết thì phải.”
Nghe những lời này, anh dần dần thở nhẹ ra.
Nếu như người đó quen biết anh cũng chỉ là bằng hữu hoặc là đối thủ, bây giờ cô cũng đã an toàn đứng ở trước mặt anh, xem ra người kia cũng không phải là có ý đồ xấu gì với cô.
“Là Hứa Ý Nam và mẹ cô ta.”
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên khẽ cau mày.
Lại là Hứa Ý Nam.
Có vẻ như cô ta không gặp được anh nên đã chạy đến cả đoàn phim để chặn cô lại.
Người nhà họ Hứa thực sự càng ngày càng có năng lực.
“Em có bị thương không?” Trần Hạo Hiên cau mày.
Tốt nhất Hứa gia đừng làm chuyện khác thường với Kiều Ninh, nếu không, anh chắc chắn sẽ bắt họ phải trả cái giá đắt hơn kia gấp bội lần.
Nghe vậy, Kiều Ninh lắc đầu với anh.
“Tại sao bọn họ lại tới đoàn phim để gặp em?”
Họ không tấn công Kiều Ninh, có vẻ như lương tâm của họ vẫn còn tốt.
“Bọn họ nói rằng muốn gặp anh để xin lỗi về chuyện gì đó. Nhưng, anh không đồng ý gặp bọn họ nên bọn họ chỉ có thể tới tìm gặp em để thông qua em gặp anh.” Kiều Ninh giải thích.
Kiều Ninh nói rằng những điều này không phải để can thiệp cho bên kia, vì vậy Trần sẽ đồng ý với bên kia.
Chỉ là Kiều Ninh có chút tò mò không biết nhà họ Hứa đã làm gì anh.
Anh nhướng mày nhìn cô, rồi nói:
“Em đã đồng ý?”
Nghe vậy, Kiều Ninh lắc đầu.
Đòng ý? Làm sao có thể…
Cô không liên quan đến nhà họ Hứa, vậy khi họ đến gặp cô, thì cô phải đồng ý sao? Tôi không mắc bệnh thánh nữ.
Nếu nhà họ Hứa thực sự làm chuyện không thể tha thứ với Trần Hạo Hiên, khiến anh không muốn nhìn thấy họ, nhưng cô lại đưa họ đến gặp anh thì anh có thể trách cô thì sao?
Trần Hạo Hiên vừa định mở miệng và định nói gì đó thì Lâm Từ và Hứa Ý Nam đã lao qua đám vệ sĩ và xông vào phòng bệnh.
Trần Hạo Hiên nhìn hai người đột nhiên xông vào, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Tuy nhiên, anh đã nhanh chóng xử lý lại cảm xúc của mình và giấu đi sự bối rối trong mắt.
Kiều Ninh cũng rất choáng váng khi nhìn hai người đột ngột xông vào.
Khi cô lấy lại tinh thần, cô ngay lập tức giải thích với anh:
“Cái này…em thật sự không có mang theo bọn họ.”
Dòng chữ “Anh phải tin em” gần như đã được viết rõ trên mặt cô.
Vừa rồi cô đang thảo luận về hai người này với Trần Hạo Hiên, nhưng giây sau họ đã xuất hiện trong phòng bệnh.
Cái này…
Cô sợ rằng nếu mình thật sự nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được mất.
Nghe vậy, anh nhìn cô và gật đầu.
Anh tin cô.
Cho dù cô không nói gì, anh cũng sẽ tin cô vô điều kiện.
Không có lý do.
Đó là sự tin tưởng nhau vô điều kiện.
Hòn đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng đã được đặt xuống.
Chỉ cần anh tin là được.
“Mấy người đang làm gì ở đây?” Trần Hạo Hiên nhìn Lâm Từ bà Hứa Ý Nam với khuôn mặt lạnh lùng.
Chỉ nhìn một người khác, thời điểm anh quay đầu lại, vẻ mặt dịu dàng trong mắt anh ta hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lãnh đạm và sát khí.
“Tôi rõ ràng đã nói sẽ không gặp mặt người của Hứa gia.”
“Hành vi hiện tại của hai người là xâm phạm mà không được sự đồng ý của người khác và có thể chịu trách nhiệm pháp lý.”
Nghe vậy, Lâm Từ nhìn Trần Hạo Hiên như thể bà ta sắp chết đến nơi rồi.
Nếu chịu trách nhiệm pháp lý thì cứ chịu, còn hơn nếu không được anh tha thứ, chồng bà ta sẽ ly hôn với bà, bà ta rất sợ.
“Chủ tịch Trần, hôm nay tôi đưa cô con gái không biết nghe lời Hứa Ý Nam đến đây để xin lỗi anh.”
Sau khi nói xong, Lâm Từ tiếp xúc bằng mắt với Hứa Ý Nam bên cạnh bà, ra hiệu Hứa Ý Nam nhanh chóng trả lời và xin lỗi Trần Hạo Hiên.
Thật đáng tiếc khi Hứa Ý Nam lại như một khúc gỗ và không hề đáp lại.
Bất lực, Lâm Từ đành phải tiếp tục nói:
“Nam Nam, con bé vẫn còn nhỏ và thiếu hiểu biết. Com bé chắc chắn đã làm sai điều gì đó. Mong rằng anh có thể tha thứ cho con bé.”
“Tôi cũng xin chủ tịch Trần giơ cao đánh khẽ, buông tha cho họ Hứa của chúng tôi.”
Nghe vậy, Trần Hạo Hiên lạnh lùng nhìn.
Anh thực sự tò mò không biết có phải người bên kia đã hiểu nhầm hai từ “vẫn còn nhỏ” và “thiếu hiểu biết” hay không.
Hứa Ý Nam đã ngoài hai mươi tuổi, như vậy sao có thể coi là còn nhỏ? chẳng lẽ liên quan đến từ “còn nhỏ và thiếu hiểu biết” sao?
Đúng vậy, trong mắt những người mẹ, con cái luôn là những đứa trẻ nhỏ, và chúng sẽ không bao giờ lớn.
Không có gì lạ khi Hứa Ý Nam trở thành một em bé khổng lồ.
Rõ ràng là cô ta đã làm sai, nhưng cô ta không xin lỗi, lại để mẹ của mình thay mặt xin lỗi giúp cô ta.
“Nếu đã làm điều gì đó sai, thì nên bị trừng phạt thích đáng. Việc này chỉ mới là khởi đầu.”
Muốn giết người nhà họ Hứa dễ như bóp chết con kiến, chỉ cần động tay động chân là được.
Bây giờ phải để cô ta nếm trải nỗi đau, và những ngày sắp tới sẽ là hình phạt thực sự dành cho cô ta.
Nghe đến đây, Hứa Ý Nam cuối cùng cũng nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề.
Cô ta kinh ngạc nhìn Trần Hạo Hiên.
Cô ta thực sự không ngờ rằng một người đàn ông trông đẹp trai như vậy lại ác độc như vậy.