Tô Nam Tinh nhanh chóng quên đi chuyện của Từ Lương Tuấn.
Lúc mới vừa chia tay, anh ta không đến cứu vãn, đợi đến lúc này mới xoắn xuýt hối hận thì có ích gì?
Với lại cô chưa bao giờ là người thiếu quyết đoán như vậy. Lúc trước Từ Lương Tuấn nói ra lời chia tay, rõ ràng cô cũng đau lòng, thế nhưng vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ quay lại cầu xin anh ta.
Có lẽ đối với một cô gái như Hoàng Hân Nhiên, tình yêu và mơ mộng là toàn bộ cuộc sống của cô ấy. Thế nhưng đối với Tô Nam Tinh, kể từ khi bắt đầu hiểu chuyện, gia đình cô đã ngập trong nợ nần, cô càng sống thực tế hơn, càng tỉnh táo hơn, tình yêu chưa bao giờ là toàn bộ cuộc sống của cô.
Từ Lương Tuấn nói chia tay với cô thì chia tay thôi. Cho dù có đau khổ đi chăng nữa, cô vẫn sẽ giữ lòng tự trọng của mình, ngẩng cao đầu và hất cằm đi về phía trước. Khi ở bên Chu Dịch cũng sẽ giống như vậy, cho dù có thích anh, cô vẫn sẽ không từ bỏ việc theo đuổi và phấn đấu cho ước mơ của mình. Cô vẫn sẽ cố gắng học hỏi, làm giàu cho bản thân.
Miêu Manh Manh còn nói với Tô Nam Tinh: “Mình cảm thấy giám đốc Chu mạnh mẽ hơn Từ Lương Tuấn nhiều.”
Tô Nam Tinh thầm nghĩ điều đó không cần phải so sánh.
Lúc hai người đi xuống dưới lầu thì thấy Chu Dịch đang đứng tựa bên cạnh xe hút thuốc. Anh mặc quần tây và áo sơ mi trắng, chỉ đứng ở đó thôi đã thu hút ánh nhìn của người khác. Ánh chiều tà ấm áp chiếu vào làm anh trông điển trai đến mức Tô Nam Tinh nhịn không được liền đi về phía anh.
Hiện tại cô rất tốt, cô và Chu Dịch cũng rất tốt, chuyện trước kia đã là quá khứ rồi.
Mặc dù trước đây Miêu Manh Manh và Chu Dịch chỉ xã giao vài câu, nhưng do hai người đều muốn có mối quan hệ tốt với đối phương, cho nên hai người bắt đầu từ từ trò chuyện trong bầu không khí vui vẻ. Khi bọn họ ăn được một nửa, Miêu Manh Manh đã thay đổi cách xưng hô với Chu Dịch từ giám đốc Chu thành “anh,” đưa cho Chu Dịch xem những tấm hình của Tô Nam Tinh chụp ảnh trang phục thời Đường lúc nãy.
Sau khi Chu Dịch lướt qua vài tấm hình trên điện thoại của Miêu Manh Manh, anh nói với Miêu Manh Manh: “Gửi qua cho anh đi.” Rồi ngoảnh đầu lại, nói nhỏ với Tô Nam Tinh: “Sau này có cơ hội thì mặc lại một lần nữa, lần này chỉ cho một mình anh xem.”
Tô Nam Tinh cảm thấy lòng dạ Tư Mã Chiêu* của anh đã quá rõ ràng, nói với anh: “Không đứng đắn.”
*Lòng dạ Tư Mã Chiêu: ý nói âm mưu hoặc dã tâm hoàn toàn lộ rõ, ai ai trong thiên hạ đều biết.
Chu Dịch còn giả vờ làm ra dáng vẻ vô tội, “Sao có thể thế được? Chẳng qua anh chỉ muốn nhìn xem em mặc bộ trang phục thời Đường trông đẹp đến mức nào.” Cũng muốn nhìn xem dáng vẻ cô mặc bộ trang phục thời Đường bật khóc nức nở, ở dưới người anh cầu xin anh…
Tối hôm đó, khi Chu Dịch đưa hai người về nhà, Miêu Manh Manh rất nghiêm túc nói với Chu Dịch: “Tinh Tinh nhà em rất tốt, biết làm việc nhà, biết nấu những món ăn ngon, thích tập thể dục, suy nghĩ tích cực, hướng về phía trước, cố gắng chăm chỉ, dáng dấp xinh đẹp, có rất nhiều ưu điểm. Nếu cô ấy bằng lòng trở thành đồng tính nữ thì có lẽ sẽ không tới lượt anh, em sẽ tự làm được.”
“Anh Chu, em chỉ muốn nói với anh là xin anh nhất định phải đối xử tử tế với cô ấy, bởi vì Tinh Tinh là một cô gái hiểu chuyện. Nếu anh đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ đối xử tốt lại với anh gấp đôi. Thế nhưng nếu anh có lòng dạ khác thì xin anh nhanh chóng buông tay, Tinh Tinh nhà em thực sự không thiếu người theo đuổi. Cô ấy rất tốt, có rất nhiều người đàn ông thích cô ấy.”
Chu Dịch rất nghiêm túc trả lời: “Yên tâm đi, sẽ không có ngày đó đâu, những người thầm mến và theo đuổi cô ấy đó sẽ không xuất hiện đâu, bởi vì anh sẽ luôn ở bên cạnh cô ấy.” Nói xong thì ôm Tô Nam Tinh vào trong lòng, hôn lên trán cô một cái.
Miêu Manh Manh đã nghiêm túc nói ra những lời muốn nói thì bắt đầu đùa giỡn. Cô ấy ôm ngực với vẻ mặt đau khổ, nói: “Hai người luôn ngược đãi cẩu độc thân là mình mọi lúc mọi nơi!”
Sau khi Tô Nam Tinh vào nhà với Miêu Manh Manh, Tô Nam Tinh xoa đầu Miêu Manh Manh, nói với cô ấy: “Thật là vừa ngốc vừa đáng yêu. Yên tâm đi, mình và anh ấy rất tốt.”
Miêu Manh Manh nói: “Xem ra giám đốc Chu chính là kiểu đàn ông rất đáng tin cậy, có điều anh ta thực sự vừa đẹp trai, vừa có tiền.”
Cô ấy bẻ khớp ngón tay rồi nói: “Chân dài, cơ bụng tám múi, dáng người cao ráo, lại còn trẻ và tài giỏi, lương hàng năm là một triệu tệ, gia cảnh khá tốt. Ngoài những điều đó ra, anh ta cũng không lạnh lùng giống như các tổng giám đốc bá đạo trong các bộ phim truyền hình, chỉ số EQ của anh ta cũng rất cao. Ôi mẹ ơi, mặc dù lúc nãy mình luôn cổ vũ cho cậu, nhưng mình muốn nói là hèn chi cô em gái Hoàng Hân Nhiên có điều kiện kia vẫn luôn si mê anh ta, bởi vì ai cũng muốn kiểu bạn trai này.”
Tô Nam Tinh nói: “Mình cũng sẽ trở nên tốt hơn!” Lại xoa đầu cô ấy, nói: “Hai chúng ta cũng sẽ trở nên tốt hơn!”
“Đúng vậy! Mình sẽ trở nên vừa gầy vừa đẹp để người khác phải ghen tị!” Sau khi nói xong, Miêu Manh Manh tràn đầy hăng hái bật laptop lên, chỉnh sửa những đoạn video quay lại cảnh hai người cùng nhau chụp ảnh trang phục thời Đường vào lúc sáng thành một đoạn video ngắn rồi đăng lên trạm phát B.
Khi cô ấy làm xong thì trời đã tối khuya. Sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, hai người đều về phòng mình ngủ.
Kết quả là sáng hôm sau thức dậy, Miêu Manh Manh rất phấn khích khi phát hiện video của mình đã trở nên “hot”! Ít nhất là “hot” hơn những video trước đây của cô ấy chỉ có hơn 20 – 30 lượt bình luận. Còn với video này thì trong một đêm đã có hơn 200 – 300 lượt bình luận, lượng người xem đã hơn ba ngàn người!
Cô ấy hào hứng chạy đến khoe với Tô Nam Tinh, xem nội dung bình luận với Tô Nam Tinh, phát hiện có rất nhiều người nói: “Woa, chị gái mặc đồ màu đỏ thật là xinh đẹp!!”, “Bộ trang phục và cách trang điểm rất có cảm giác như trong 《Yêu Miêu Truyện》”, “Chị gái này đẹp quá đi!”
Còn có những người hâm mộ cũ của Miêu Manh Manh nói: “Cuối cùng chủ đăng cũng gầy đi rồi, xin chúc mừng.”
Có người còn nói: “Woa, cách trang điểm của chị gái mặc đồ màu đỏ thật đẹp! Bộ ngực thật lớn, biểu cảm che mặt!”
Có rất nhiều người khen Tô Nam Tinh xinh đẹp, rất thích hợp với bộ trang phục thời Đường, thậm chí có nhiều người còn đang hỏi: “Woa, bộ trang phục mà chủ đăng làm có bán không?”, “Chủ đăng có cửa hàng không? Có cảm giác bộ trang phục được may rất tinh xảo! Có cảm giác sẽ “san bằng” rất nhiều cửa hàng trên mạng trong nháy mắt!”, “Chủ đăng có nhận đơn đặt hàng làm trang phục thời Hán không?”, “Cầu xin chủ đăng sẽ quay thêm một video mặc trang phục thời Hán!”
Tô Nam Tinh nói: “Có rất nhiều người hỏi cậu có tiếp tục làm trang phục thời Hán hay không, mình thấy cậu có thể thử xem!”
Đôi mắt của Miêu Manh Manh cũng đã tỏa sáng lấp lánh, cảm thấy mình đã phát hiện ra một cơ hội làm ăn mới!
“Có thể suy xét!” Sau đó, cô ấy bắt đầu lướt nhanh qua những video trang phục thời Hán có số lượng truy cập là lượt bình luận cao trên trạm phát B, thậm chí còn lướt qua các cửa hàng trang phục thời Hán trên Taobao suốt cả một ngày, xem hết các cửa tháng từ cao cấp đến trung cấp và thứ cấp, sau khi xem xong thì quyết định: Mở một cửa hàng trang phục thời Hán trên Taobao!
Cô ấy nói: “Dù sao thì tiền đặt cọc để mở tiệm là một nghìn tệ, trước đó mình sẽ lấy số đo tiêu chuẩn làm khuôn mẫu để may vài bộ. Nếu bán được thì quá tốt, nếu không bán được thì giữ lại để mặc! Cùng lắm thì chúng ta sẽ đi chụp vài bộ ảnh cổ trang để tự mình xem, kỉ niệm chúng ta đã từng rất xinh đẹp!”
Miêu Manh Manh là một cô gái năng nổ, nếu quyết định muốn mở cửa hàng trang phục thời Hán thì cô ấy bắt đầu nghiên cứu kiểu dáng của bộ trang phục thời Hán, lấy bút vẽ và sổ tay ra vẽ vẽ rồi xóa, bắt đầu tập trung tinh thần làm việc.
Tô Nam Tinh rửa một đĩa trái hồng cho cô ấy rồi để lên bàn, đóng cửa lại để cô ấy chăm chỉ làm việc.
Buổi tối cô chạy bộ với Chu Dịch, chạy hết 6km thì thở hổn hển, đang ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi chưa được bao lâu đã bị Chu Dịch đè xuống bãi cỏ hôn.
Buổi tối ở trong công viên gần như không có người, đèn đường ở hai bên đường tỏa ra ánh sáng màu vàng. Tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót trong công viên truyền vào tai, âm thanh bọn họ hôn môi giống như một âm âm thanh lạ. Sau khi hôn xong, mặt của Tô Nam Tinh đã đỏ bừng.
Chu Dịch nhịn không được liền nói: “Cuối tuần này em đều ở bên Tiểu Miêu, tối hôm qua cũng không có đi theo anh… Tối nay em đi theo anh nhé?”
Tô Nam Tinh trả lời: “Mới vừa chạy bộ xong, cả người toàn mồ hôi.”
Chu Dịch nói: “Có thể đến nhà anh tắm…” Anh xoa nhẹ cô vài cái, thì thầm vào tai cô: “Anh muốn em rồi…”
Tối hôm đó, Tô Nam Tinh bị Chu Dịch dắt về nhà, dùng cơ thể nóng bỏng và rắn chắc để “thương yêu” cô.
Tô Nam Tinh còn lo lắng đến thứ Hai ngày mai phải đi làm nên hơi kiềm chế lại. Chu Dịch cam đoan bằng lời thề son sắt: “Yên tâm đi, sẽ không làm cho em bị đau lưng đâu, anh sẽ làm nhanh.”
Kết quả là hoàn toàn không thể tin tưởng vào lời nói của Chu Dịch khi ở trên giường. Khi xé quần áo của Tô Nam Tinh ra, anh đã biến thành Chu chờ thời. Mặc dù chỉ giày vò một lần, thế nhưng lần này lại kéo dài rất lâu, chơi đùa khiến Tô Nam Tinh phải ôm lấy cổ của Chu Dịch cầu xin tha thứ, giọng nói mềm mại, dịu dàng thổi vào tai anh: “Giám đốc, xin anh.”
Chu Dịch còn xấu xa hỏi cô: “Xin anh cái gì?”
Tô Nam Tinh bị anh ma sát đến khó chịu, cơ thể nhão ra thành nước, không kìm được phải dựa vào gần anh thì lại bị anh vuốt ve khiến run rẩy hơn. Cô cắn môi dưới, xấu hổ nói vào tai Chu Dịch: “Xin anh cho em…”
Sau khi nói xong, cô cũng cảm nhận được cơ thể của Chu Dịch càng nóng hơn, đôi mắt sâu thẳm, để cho cô vịn vào ghế sô pha rồi từ phía sau mạnh mẽ muốn cô.
Sáng hôm sau, suýt nữa thì Tô Nam Tinh không thể dậy nổi, hoảng hốt mặc quần áo vào, dùng sức đánh Chu Dịch vài cái, nói với anh: “Lời nói của anh hoàn toàn không đáng tin chút nào.” Cái gì mà rất nhanh sẽ xong, hoàn toàn là lừa đảo!
Mặc quần áo chỉnh tề, mang giày vào và muốn rời đi, kết quả là thấy Chu Dịch đang đứng ở trước gương đeo cà vạt, động tác không được thành thạo. Đang muốn rời đi, cuối cùng cô vẫn xoay người trở về giúp anh đeo cà vạt, kết quả là cô làm việc tốt lại bị Chu Dịch lợi dụng cơ hội. Lúc cô đang đeo cà vạt cho anh, anh lại nắm lấy eo cô và giở trò, còn gỡ móc khóa áo lót cách lớp quần áo ra. Cô bị Chu Dịch xoa bóp “đỉnh nhọn” vài cái từ đằng trước, suýt nữa lại làm cho Tô Nam Tinh bủn rủn trên người của Chu Dịch.
“Đừng, đừng làm loạn, sẽ trễ giờ đi làm…”
Chu Dịch luồn tay vào bên dưới chiếc váy, chậm rãi nói: “Dù sao anh cũng là sếp, đến muộn cũng không có chuyện gì.” Câu nói đó đã khiến cho Tô Nam Tinh tức giận, đánh anh vài cái, nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Cuối cùng, cô bị đòi hỏi một yêu cầu đáng xấu hổ, “Buổi tối em tới đây đút anh ăn no, bây giờ anh sẽ bỏ qua cho em.”
“Em không muốn!”
Kết quả là bị ngón tay điêu luyện của Chu Dịch sờ soạng bên trong váy, suýt nữa thì cô đã kêu lên thành tiếng, cuối cùng đành phải gật đầu với vẻ mặt đỏ bừng.
Chu Dịch thấy gò má đỏ bừng, mềm mại của cô thì rất thích, lại ôm lấy hôn thêm vài cái, lúc này mới bỏ qua cho cô.
Khi ở trong công ty, Tô Nam Tinh đi vào phòng làm việc của Chu Dịch để đưa bản báo cáo cho anh, Chu Dịch còn dùng khẩu hình nói một câu: “Mong chờ đến buổi tối.” Tô Nam Tinh liếc nhìn anh, thế nhưng đôi mắt ngấn nước đó làm cho Chu Dịch muốn kéo cô vào trong lòng rồi hôn, nhưng vẫn ráng kiềm chế. Chẳng qua nhân lúc Tô Nam Tinh đưa tài liệu, anh đã sờ soạng tay cô một lúc.
Sau đó, anh bị Tô Nam Tinh trừng mắt nhìn mới buông tay ra. Chẳng qua là sau cái hành động mờ ám đó của hai người, Tô Nam Tinh cảm thấy không thể nào nghiêm mặt, giả làm ra dáng vẻ cấp trên – cấp dưới như bình thường được nữa.
Sợ mình sẽ để lộ ra sắc mặt nên cô cúi đầu đi ra khỏi phòng làm việc của Chu Dịch, đi thẳng đến chỗ làm việc của mình và vùi đầu vào công việc, rất lâu sau đó mới ngẩng đầu lên tán gẫu với người khác.
Nghe thấy Lý Uyển và chị Tiền nhắc tới Hoàng Hân Nhiên, chị Tiền nói: “Tôi thấy tâm trạng gần đây của Tiểu Hoàng không được tốt cho lắm, trên vòng tròn bạn bè đăng toàn biểu cảm khóc lóc hoặc là không vui các kiểu, cô ấy bị làm sao vậy?”
Lý Uyển đáp: “Có thể là do vết thương của ca phẫu thuật viêm ruột thừa gây đau đớn chăng? Hai ngày trước, tôi có nhắn tin WeChat với cô ấy, cô ấy nói là vết thương gây đau.”
Chị Trương kết luận một câu: “Tôi thấy cô ấy đang chịu đả kích trong chuyện tình cảm chăng?”
Tô Nam Tinh muốn nói: Chị gái thật nhạy bén.
Sau đó, Tô Nam Tinh vội vàng đi họp, không nghe được bọn họ nói tiếp về chuyện gì, có điều cũng không phải là về tâm trạng bi thương của Hoàng Hân Nhiên. Những chuyện về Hoàng Hân Nhiên có vẻ khá quan trọng, nhưng Tô Nam Tinh chỉ xem đó như là chuyện không đáng bận tâm.
Buổi tối tan sở, Chu Dịch dẫn Tô Nam Tinh đi ăn cơm trước, sau khi ăn xong còn muốn dẫn cô đi mua quần áo. Tô Nam Tinh từ chối: “Hai lần trước đã mua rất nhiều rồi, vẫn chưa mặc qua, em không cần phải mua nữa.”
Chu Dịch nói: “Có thể không mua quần áo, thế nhưng có một thứ em phải mua.”
“Cái gì?”
Sau đó, Tô Nam Tinh bị Chu Dịch dẫn đến cửa hàng nội y, Chu Dịch còn nói với vẻ mặt đứng đắn: “Anh sẽ không đi vào với em, em tự mình đi vào chọn lựa đi.” Nhưng vẫn không quên dặn Tô Nam Tinh: “Chọn kiểu mà anh thích…”
Tô Nam Tinh thực sự không muốn để ý tới anh, xoay người muốn rời đi thì bị Chu Dịch kéo trở về và áp bức, nói: “Đã nói là tối nay sẽ phục vụ anh cho thật tốt rồi mà.”
Lại hôn lên trán của cô, nói: “Ngoan…” Cuối cùng cũng đẩy Tô Nam Tinh vào trong cửa hàng nội y.
Sau đó, Tô Nam Tinh chọn một bộ bình thường, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô vẫn chọn theo sở thích của Chu Dịch, đỏ mặt chọn hai bộ nội y bằng ren mỏng tang. Cô có cảm giác sau khi mặc vào sẽ không thể che giấu được bộ ngực đầy đặn của mình…
Về đến nhà, Chu Dịch gấp rút cởi quần áo của cô ra, để cô chỉ mặc bộ nội y bằng ren màu đen ở trong nhà mình và rửa trái cây cho anh. Tô Nam Tinh cảm thấy giới hạn của sự vô sỉ của giám đốc Chu quả thật là sâu không lường được!
Mặc bộ nội y bằng ren màu đen mỏng tang đi tới đi lui trong nhà quả thật là làm cho bộ ngực đầy đặn, trắng như tuyết và cặp mông như quả đào ngọt hiện ra trước mắt, cô thấy đôi mắt của Chu Dịch càng sâu thẳm hơn.
Tô Nam Tinh rửa sạch nho và bưng đến, ngón tay cầm lấy một quả, nhìn anh và hỏi: “Có muốn em đút cho anh ăn không?”
Chu Dịch dựa lưng vào ghế sô pha, tư thế rất thoải mái, nhưng thật ra ánh mắt vô cùng nóng bỏng, giống như đang khóa chặt con mồi là Tô Nam Tinh. Anh nhếch miệng lên, “Dĩ nhiên là muốn.”
Sau đó, Tô Nam Tinh tách chân ngồi trên đùi anh, cả người mặc bộ nội y bằng ren màu đen dựa vào gần người Chu Dịch, mùi thơm thoang thoảng trên người cô lan tỏa qua người anh, ngón tay của anh không kìm được liền di chuyển xuống phía dưới, chạm vào nút dây buộc của chiếc quần lót nhỏ…
Tô Nam Tinh ngậm nho vào miệng rồi cúi người xuống đút cho anh, kết quả là bị Chu Dịch hôn sâu hơn, hôn nhau một hồi, nước nho đã làm ngọt hai người.
Ngày hôm đó sau khi kết thúc hiệp đầu tiên, Chu Dịch nằm ở trên giường mở điện thoại lên Vân Bảo mua sắm, truy cập vào trang chủ của cửa hàng nội y mà Tô Nam Tinh mua, dựa theo kích thước của bộ nội y mà cô mua về rồi bắt đầu lựa chọn kiểu dáng cho cô. Tô Nam Tinh liên tục nhấn mạnh đã có đủ nội y để mặc, vả lại cũng đã mua vài bộ theo sở thích của anh rồi, đừng nên mua nữa.
Thế nhưng Chu Dịch giống như bị nghiện, còn chỉ vào một bộ nội y bằng lụa kiểu Pháp màu hồng nhạt trên điện thoại, nói: “Anh cảm thấy em mặc bộ này nhất định sẽ rất đẹp.”
Tô Nam Tinh nhịn không được liền xỉa xói anh: “Còn ít vải hơn cái em mua về, sau khi mặc vào thì có thể che được cái gì chứ?”
Chu Dịch không trả lời, ngón tay lướt lướt, sau đó thanh toán nhanh gọn.
Sau khi mua xong một bộ, anh còn tràn đầy thích thú tiếp tục xem. Sau lời xỉa xói của Tô Nam Tinh, giám đốc Chu đã mạnh tay chi tiền mua những bộ nội y có nút thắt, mỏng manh, màu sắc bắt mắt, kiểu dáng bikini trên trang chủ chính thức của cửa hàng, mỗi kiểu một bộ.
Thoáng chốc đã mua hơn mười bộ.
Giám đốc Chu cảm thấy thỏa mãn, nhếch môi lên và nói: “Sau này em đã có thể mặc cho anh ngắm nhìn mỗi ngày.”
Đang muốn để điện thoại xuống thì điện thoại chợt vang lên, là Hứa vui vẻ.
Chu Dịch lười biếng bắt máy, nói với Hứa vui vẻ: “Cậu nói ngắn gọn thôi, tôi đang bận.”
Có lẽ Hứa vui vẻ ở đầu dây bên kia cười nói bậy bạ nên Chu Dịch đã nói: “Cút!”
Sau khi nói xong câu đó, Chu Dịch không nói gì thêm trong khoảng một phút. Tô Nam Tinh ngẩng đầu liếc mắt nhìn thì thấy Chu Dịch nói với Hứa vui vẻ: “Không sao cả, có thể do tôi đã gây ra chút chuyện nhỏ khiến cho tổng giám đốc Hoàng không vui…”
Chu Dịch nói với Hứa vui vẻ: “Tôi đã biết chuyện đó, tôi sẽ giải quyết, cậu không cần phải lo lắng.”
Hứa vui vẻ lại nói thêm vài câu, có lẽ là đã kết thúc chủ đề kia và chuyển sang chủ đề mới, bởi vì Chu Dịch đã nói: “Họp lớp cấp ba sao?”
Anh nhàn nhạt nói: “Đến lúc đó hẵng nói tiếp.”
Tô Nam Tinh muốn hỏi anh là có chuyện gì xảy ra, thế nhưng không đợi cô hỏi, toàn bộ thể xác và tâm trí của cô đã bị Chu Dịch kéo vào trong vòng xoáy tình nóng bỏng. Sau khi đính vào trên người anh, cô cũng đã quên mất chuyện lúc nãy, chỉ có thể để mặc anh chiếm đoạt, cơ thể hoàn toàn bị anh nắm giữ trong tay.
Hôm sau đi làm, không cần Tô Nam Tinh hỏi về vấn đề đó nữa, bởi vì Hứa vui vẻ đã tới.
Trong đám người của phòng ban tích hợp, cô thấy chị Trương thốt lên một câu: “Này, mau nhìn xuống dưới lầu đi, bạn gái của giám đốc chúng ta tới rồi!”