Tiếng giọt mưa quanh quẩn trong thông đạo âm u, khiến cho Hyuga Kagami không tự giác kéo áo choàng bó sát người. Hắn rất chán ghét chỗ này, thông đạo phía trước đen kịt phảng phất nối thẳng tới địa ngục, làm cho hắn liên tưởng tới đủ chuyện ko tốt, chỉ là đầu độc nhãn rắn hổ mang trên vai làm hắn bỏ đi ý niệm rời đi. Thân bất do kỷ nha!
Đi đến cuối thông đạo, Hyuga Kagami đẩy ra đại môn, phía sau cửa là một phòng thí nghiệm chỉnh tề trang thiết bị, bên trong còn một bóng người đứng thẳng. Bóng người xoay người lại: ” Là Kagami hả?” Nghe cái giọng khàn khàn này, Hyuga Kagami lòng run lên, vội vàng cúi đầu: ” Orochimaru đại nhân!” Orochimaru cứ nhìn chăm chú lên Hyuga Kagami như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu mới nói ra: “Căn này phòng thí nghiệm, về sau thuộc về ngươi.” Cảm giác được Orochimaru đang nhìn chăm chú, Hyuga Kagami không dám suy nghĩ lung tung, vội vàng khom người đáp: “Xin ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng!”
Orochimaru dời ánh mắt, nhìn thoáng qua phòng thí nghiệm xung quanh một vòng, trong mắt lại lộ ra vài phần phiền muộn. “Ta có lẽ phải rời đi thôn, về sau tài liệu, ngươi tự nghĩ biện pháp đi!” “Vâng!” Hyuga Kagami như cũ gật đầu dạ vâng, không có mảy may chần chờ, mà nằm trên đầu vai hắn, cái con độc nhãn rắn hổ mang lười biếng phun cái lưỡi màu đỏ tươi. Cuối cùng lườm Hyuga Kagami một cái, Orochimaru không bàn giao việc gì nữa, trực tiếp Thuấn Thân Thuật rời đi. Theo gót Orochimaru rời đi, cái cỗ khổng lồ mà âm u Chakra tràn ngập trong phòng thí nghiệm mới chậm rãi biến mất.
Bình luận