Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 382: Thế Trận Căng Thẳng



Vô Ảnh có thể không nhanh bằng đám Mã Sư ngoài kia, nhưng khoảng cách của anh và Tiểu Bạch đủ gần để mà anh có thể cản bước ả đàn bà kia. Anh lướt đến bên cạnh hai người, dùng Huyết Yêu chém vào cánh tay đang đặt lên đầu Tiểu Bạch.

Ả rất nhanh đã né được, dĩ nhiên vẫn chưa thể lấy phần thần khí của Tiểu Bạch. Ả tức giận ném một ánh mắt đầy sát khí cho Vô Ảnh. Ả biết bản thân sẽ không đụng vào một cọng tóc của Tiểu Bạch nếu Vô Ảnh còn ở đây.

Ả lôi từ không khí một sợi dây thừng màu tím. Nếu không phải Vô Ảnh đã nhìn thấy khuôn mặt của ả, anh sẽ nhận định người phụ nữ trước mặt là Hoàng Anh (không hiểu sao anh cứ mặc định màu tím là màu của Hoáng Anh). Ả quất sợi roi vào Vô Ảnh và anh chỉ kịp né trong chớp mắt.

Hai người nhìn nhau, vừa đánh giá đối phương, vừa lựa thời cơ tấn công trước. Đột nhiên ả đàn bà dịch chuyển ra đằng sau lưng Vô Ảnh và dùng móng vuốt của mình định đâm vào eo của anh. May mà Vô Ảnh cảm nhận được sát khi từ sau lưng, cộng với tiếng hét kinh dị của Tiểu Bạch:

“Anh Vô Ảnh ơi, đằng sau lưng kìa.”

Vô Ảnh đã kịp dùng thanh kiếm lưỡi hái chặn lại móng vuốt của ả đàn bà. Cách thức tấn công của ả, bộ móng không mấy đẹp đẽ lẫn sợi dây thừng rất giống Hoàng Anh, không biết ả đàn bà này có liên quan đến cô ấy hay không, không biết ả có thể phân thân giống Hoàng Anh hay không. Điều mà Vô Ảnh cảm thấy may mắn chính là ả đàn bà trước mặt không có con mắt thứ 3 như nữ hoàng bóng đêm, nếu không anh chắc chắn sẽ chết dưới ánh nhìn tàn độc của ả rồi.

Vô Ảnh chỉ vừa kịp nghĩ đến đó, ả đàn bà đã biến ra thành năm ả đàn bà giống nhau, đồng loạt tấn công anh. Vô Ảnh kinh hãi nhìn năm nhân ảnh trông rất giống nhau. Anh nhanh chóng lùi về phía sau, dùng thanh kiếm rạch một đường dài trên cánh tay của mình. Ánh mắt của anh trở nên giá lạnh hơn bao giờ hết. Có vẻ như anh muốn cùng ả đàn bà chết tại đây.

Vô Ảnh hét to, hình như đang nói với Tiểu Bạch:

“Anh biết điểm yếu chí mạng của ả là gì. Tiểu Bạch, chuyện em cần làm chính là tìm cách rời khỏi đây trước.”

“Không được.” Tiểu Bạch gào đáp trả. Nó lắc đầu như điên, đôi mắt đã đầy nước mắt. Nó biết Vô Ảnh chỉ xạo mà thôi, anh chắc chắn không muốn nó lo lắng, nên định chết một mình ư? Anh muốn nó phải nhìn mặt mọi người ra sao chứ.

Vô Ảnh vừa nhìn ả đàn bà vừa nói với Tiểu Bạch, môi nở một nụ cười bí ẩn:

“Tin anh đi. Em không thấy ả trông rất giống Hoàng Anh sao?”

Tiểu Bạch cắn răng, đang cố nhớ lại về Hoàng Anh và nó chợt nhận ra những gì Vô Ảnh nói không phải không có lý. Huống hồ, nó hiện giờ đang giữ cả hai thần khí quan trọng, nếu chẳng may Vô Ảnh chết mà ngay cả thần khí cũng chẳng bảo vệ được, vậy thì càng không thể nhìn mặt mọi người được.

Tiểu Bạch nhanh chóng nhích ra xa khỏi trận chiến của họ. Nó chỉ nhận ra bản thân và cả viên ngọc trai đều là phần thần khí mà Nguyên Sâm cần. Nếu cả hai đều bị Nguyên Sâm đưa đi, thì chuyện này sẽ rắc rối lắm đây. Nó nên trông cậy vào Vô Ảnh, dù sao anh ấy cũng là người lớn.

Ả đàn bà có vẻ hơi ngạc nhiên khi Vô Ảnh nói đã biết điểm yếu của mình. Có vẻ ả đã đánh giá thấp Vô Ảnh này, ả quên rằng anh là người sở hữu thanh Huyết kiếm – một trong những thanh kiếm thần thoại và có sức mạnh vượt trội khi nhuốm đầy máu của chủ nhân.

Ả thu lại móng vuốt, những hình nhân giống ả cũng đã tan biến mất. Ả nói:

“Hữu Lực, ngươi khá hơn nhiều so với trước đây đấy.”

Không chỉ có Tiểu Bạch ngạc nhiên khi ả đàn bà trước mặt biết về Hữu Lực, mà ngay cả Vô Ảnh cũng hết hồn. Anh cảnh giác nhìn ả. Thân thế này của anh đâu có mấy người biết được. Nếu ả làm việc cho Nguyên Sâm thì chuyện này dễ dàng hiểu ra hơn, nhưng ả là ai lại biết về ả cơ chứ?

Ả đàn bà khinh khỉnh, cười một cách cợt nhã và lạnh nhạt nói:

“Trận hỗn chiến năm đó, khi Y Nguyên giết chết Thủy Hà của ngươi, ta cũng có mặt. Có thể ngươi bận rộn đánh lại Y Nguyên nên không biết đến sự tồn tại của ta cùng phải.”

Vô Ảnh hoang mang nhìn ả đàn bà. Nói như vậy ả cũng là thuộc hạ cấp cao của Y Nguyên và giờ đang theo hầu Nguyên Sâm. Rõ ràng Nguyên Sâm đã tập trung toàn bộ lực lượng chủ lực ngày xưa về đây với lão. Trận chiến sắp tới không cần nghĩ anh cũng biết nó sẽ kinh khủng bậc nào.

Ả đàn bà tự dưng giới thiệu bản thân mình:

“Thục Nghi. Ta là bạn thân chí cốt của nữ hoàng bóng đêm Hoàng Anh đấy. Như ngươi thấy cả hai chúng ta có phong cách chiến đấu giống nhau. Theo ta được biết, cô ta đã may mắn thoát khỏi cái chết chỉ cách đây vài ngày thôi. Nhưng mà điều khiến ta không ngờ nhất chính là tình cảm mà ả dành cho ngươi, Hữu Lực. Chắc chắn ngươi không hề biết rằng Hoàng Anh đã đem lòng yêu ngươi từ rất lâu trước đây, từ lúc ngươi vẫn còn lẽo đẽo theo sau Thủy Hà công chúa, đúng không?”

Lời khai của Thục Nghi Vô Ảnh không dám nhận. Chuyện Hoàng Anh yêu Hữu Lực là loại chuyện khó tin nhất mà Vô Ảnh từng nghe. Nhớ trước kia hai người vẫn chưa thân thiết như hiện giờ, Vô Ảnh suýt bị Hoàng Anh giết chết, mà cái chết của anh còn nằm trong điềm báo mà Trúc Chi nhìn thấy. Nếu không phải Trúc Chi đã cứu kịp lúc, không phải anh đã chết dưới tay Hoàng Anh rồi sao. Làm sao có loại chuyện Hoàng Anh yêu Hữu Lực từ lâu về trước được.

Thục Nghi ồ lên một tiếng:

“Ngươi không biết chuyện đó sao? Hai người các ngươi thân thiết như tình nhân như thế mà cô ta vẫn chưa hề nói cho ngươi biết chuyện này?”

Vô Ảnh đanh giọng:

“Ta và Hoàng Anh chỉ là bạn bè thân thiết. Trong lòng của ta chỉ có mỗi Thủy Hà mà thôi.”

Thục Nghi lại giở cái giọng khinh bỉ ra:

“Phải không? Ta thấy đâu chỉ có vậy? Nếu không sao ngươi lại không màn nguy hiểm mà cứu cô ta khỏi Ngọc Điền?”

Vô Ảnh bực mình hét lớn:

“Vậy thì bây giờ cô ở đây đôi co với ta chuyện ấy hay chúng ta đánh nhau đây?”

Thục Nghi như vừa nhớ ra chuyện chính. Ả buột miệng nói:

“Suýt thì quên. Hai người đưa cho ta hai phần thần khí, chúng ta sẽ không mất nhiều thời gian đánh nhau tại đây. Chủ nhân chỉ giao cho ta lấy phần thần khí mà không cần giết người.”

Vô Ảnh lạnh lùng nói:

“Bước qua xác của ta.”

Thục Nghi vui vẻ ra mặt, đồng thời sợi dây trong tay đã quất về phía Vô Ảnh một lần nữa. Ả vừa tấn công vừa nói:

“Thế thì tiểu thơ đây sẽ không nể tình bạn cũ nữa. Ta sẽ lấy cái đầu của ngươi đem tặng cho Hoàng Anh. Cá là ả sẽ nổi điên lên cho xem.”

Thục Nghi huýt sáo một hơi dài khiến đám Mã Sư bên kia trông hăng máu hơn bình thường. Vô Ảnh lo lắng nhìn qua Tiểu Bạch, còn lo lắng khi bản thân sẽ không địch lại đám Mã Sư kia hơn. Giá như anh đừng ép Nhất Uy ở nhà thì đã có người giúp sức rồi.

Đám Mã Sư đồng loạt tấn công Vô Ảnh, chúng khiến anh không thể đến bên cạnh Tiểu Bạch ngay lúc này. Còn Thục Nghi đã bay đến bên cạnh Tiểu Bạch từ lúc nào. Vô Ảnh biết chỉ có ả mới có khả năng dịch chuyển dù có đám Mã Sư ở cạnh đây. Xem ra Thục Nghi này mới là đối thủ đáng gườm của anh.

Trong lúc thất thần và lo lắng cho Tiểu Bạch, Vô Ảnh bị một Mã Sư cắn vào bả vai, nó bắt đầu hút cạn linh lực của anh. Dù Vô Ảnh có ném Huyết kiếm lên trời, và thanh kiếm đã đâm trúng cổ của nó, nó vẫn không hề tỏ ra bị thương gì cả. Ngược lại nó càng điên tiết, và cắn anh mạnh hơn.

Vô Ảnh gào rú đầy đau đớn. Tiểu Bạch bị Thục Nghi cầm chân phía bên này, không thể đến đó giúp đỡ. Ả nhắm vào ngọn đèn dầu trên đầu Tiểu Bạch khiến nó hoảng sợ hơn bao giờ hết. Nó đạp chân xuống đất, rồi phóng lên trời. Thục Nghi rượt theo sau.

Huyết kiếm rơi lại vào tay của Vô Ảnh, anh dùng nó đâm một nhát chí mạng vào phần bụng ngựa của Mã Sư, và đạp nó ra khỏi người mình. Linh lực của Vô Ảnh suýt chút nữa đã cạn kiệt, anh chuẩn bị bay đến giúp đỡ Tiểu Bạch thì một con khác lao vào anh.

Bỗng dưng cái đầu mã sư rời khỏi cổ, máu bắn vào mặt Vô Ảnh. Vô Ảnh kinh hoàng nhìn người đã chém bay đầu mã sư (không thể tưởng tượng có người có thể chém đứt đầu ãm sư). Người vừa đến không ai khác chính là Hoàng Anh. Ả vừa chặt đầu một con mã sư, trên đôi mắt vẫn còn đọng lại sự điên cuồng.

Hoàng Anh liếc về phía Thục Nghi, ả dùng thần lực khiến âm giọng của mình tăng cao:

“Thục Nghi, ngươi dám để đám mã sư kia tấn công anh ấy?”

Thục Nghi cũng vừa nhận ra người vừa đến là ai. Ả đáp xuống đất, không còn rượt đuổi theo Tiểu Bạch nữa, đám mã sư cũng không còn điên cuồng muốn tấn công nữa. Bởi vì chúng biết người vừa đến có thể giết chết chúng.

Thục Nghi cười nói:

“Hoàng Anh, lần trước ngươi đã chạy trốn khỏi chủ nhân. Bây giờ lại dám thò đầu ra gặp ta. Ngươi không sợ ta đem đầu của ngươi về hay không?”

“Ta không quan tâm.”

Thục Nghi nói với Hoàng Anh:

“Lúc nảy Hữu Lực đã bị một mã sư cắn trúng. Hoàng Anh, kết cục của một tên bị mã sư của ta hút linh lực, ngươi cũng biết rồi chứ?”

Hoàng Anh lo lắng nhìn về phía Vô Ảnh, ả thấy Tiểu Bạch đang xem vết thương cho Vô Ảnh, còn đôi môi của anh đã bắt đầu tím tái, mặc dù đã cố đứng vững nhưng Hoàng Anh biết anh chịu đựng không được lâu.

Hoàng Anh quay người nói với Thục Nghi:

“Đưa cho ta thuốc giải, làm ơn.”

Thục Nghi cười lớn, nụ cười hiểm độc không hợp với khuôn mặt xinh đẹp của ả lắm. Tiểu Bạch không hiểu sao rất ghét nụ cười đó của ả. Tiểu Bạch đâu phải ngốc đến nổi nghe không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây: Vô Ảnh bị trúng độc của mã sư, nó biết loại độc đó phải đáng sợ lắm mới khiến một nữ hoàng bóng đêm cầu xin thuốc giải của kẻ địch.

Thục Nghi cười xong thì nói:

“Một Hoàng Anh lại có ngày nói ‘làm ơn’ với ta cơ đấy. Hoàng Anh, ngươi khiến ta bất ngờ lắm đấy.”

“Đừng nói nhiều nữa. Đưa ta thuốc giải mau lên.”

“Trừ phi ngươi lấy hai thần khí giao cho ta, Hoàng Anh.”

Hoàng Anh nhìn sang Tiểu Bạch, còn Tiểu Bạch lắc đầu tỏ ý không được lấy mất hai thần khí này. Vô Ảnh cũng dùng ánh mắt như nhìn một kẻ địch với Hoàng Anh. Nhưng ả không quan tâm lắm, điều mà ảnh quan tâm chính là mạng sống của Vô Ảnh ngay lúc này.

Hoàng Anh lao đến chổ Tiểu Bạch, dùng thần khí khiến con bé ngừng cử động, ả lấy mất thần khí bên trong ngực của Tiểu Bạch, chặt đứt ngọn đèn dầu trên đầu Tiểu Bạch và chuẩn bị đưa cho Thục Nghi.

Hoàng Anh nhắc lại:

“Đưa ta thuốc giải.”

“Tốt lắm. Ta sẽ đưa thuốc giải với một điều kiện nữa: Ngươi phải đi cùng ta, Hoàng Anh. Ta cá là chủ nhân rất muốn gặp ngươi.”

Vô Ảnh xụi lơ trong vòng tay Tiểu Bạch, anh không muốn mất cả thần khí lẫn Hoàng Anh. Anh không ngờ có một ngày Hoàng Anh lại vì tính mạng của mình lại đem dâng hai thần khí cùng với chính bản thân mình cho Nguyên Sâm. Vô Ảnh lên tiếng ngăn cản:

“Hoàng Anh, em muốn anh phải đối mặt với mọi người sao đây hả? Em đừng đi, đừng vì anh mà hành động ngu ngốc nữa.”

Thục Nghi là người nói giúp Hoàng Anh:

“Ấy là cô ta biết độc mà mã sư của ta lợi hại như thế nào Vô Ảnh.”

Hoàng Anh đi về phía Thục Nghi. Ả vừa nói, vừa không dám nhìn Tiểu Bạch lẫn Vô Ảnh:

“Hai ngươi hận ta cũng được. Hai thần khí này ta phải đích thân giao cho Nguyên Sâm. Tiểu Bạch hãy đưa anh ấy về nhà Huyết Yêu, sau đó dùng thuốc giải cứu anh ấy. Nếu không cứu chữa kịp thời, chỉ mười phút sau, anh ấy sẽ chết.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.