Thanh Lâm và Nhất Uy đã rời đi ngay trong đêm. Thanh Lâm đương nhiên vẫn chưa thôi khoe khoang chuyện mình được Huyết Yêu cho vào đội một cách dứt khoát mà không hề lưỡng lự chút nào. Lần này Nhất Uy vừa chán nản vừa buồn ngủ, nên chẳng hề phản ứng phụ họa cho cảm xúc đang lâng lâng trên mây của Thanh Lâm, Nhất Uy dường như mặc kệ cho cậu ấy muốn làm gì thì làm.
Thanh Lâm chợt hỏi thẳng Nhất Uy:
“Mày nhìn thấy ma quỷ luôn hả?”
“Ừ. Tao thấy từ nhỏ. Tao đã từng nói với mày nhưng mày nói tao điên.”
Thanh Lâm nhe răng cười với Nhất Uy:
“Chuyện đó hơi khó tin. Giờ tao tin mày rồi. Mà tụi mình về khuya vậy tao cũng hơi ớn ớn.”
“Yên tâm đi.”
Nhất Uy chỉ vào thanh kiếm Kim Quy – thanh kiếm có thể giết chết mọi sinh vật miễn đâm trúng tim của chúng. Thanh Lâm vẫn hơi run nhưng đã thấy yên tâm phần nào.
Trúc Chi để Tuyết Mai ngủ trong phòng của mình, tạm thời vẫn chưa biết kế hoạch dành cho Tuyết Mai là gì. Cô lặng lẽ nhìn ra ngoài trời đêm, hiện giờ đã quá ba giờ sáng, trời không còn giông tố, những vì sao cách nhau một khoảng dài đầy xa cách, giống như khoảng trống trong lòng cô lúc này – cũng có nhiều khoảng cách như thế. Huyết Yêu vẫn chưa trở về, cô chưa kịp hỏi hắn có sao không bởi rõ ràng cô cũng thấy vết thương trên người hắn nhiều thế nào. Hắn đi đâu, bao giờ quay trở về, cô nên đứng đây chờ hắn hay vào trong mà ngủ? Bởi vì cô không thể nào ngừng lo cho người đàn ông đó được (mặc dù đương nhiên cô biết nỗi lo lắng của cô chỉ bằng thừa vì hắn rất mạnh).
Trúc Chi trở lại giường ngủ, cô thấy Tuyết Mai đã ngủ say, có lẽ Tuấn Tú ở phòng bên cạnh cũng say giấc ngủ. Cô lững thững bước ra ngoài, bất giác đi lên lầu hai xem sao. Cô đứng lặng trước cửa phòng Huyết Yêu, giả vờ hình dung có hắn ở bên kia cửa phòng, giả vờ nghe tiếng thở đều đều của hắn. Đêm nay cô tràn đầy tâm sự, chuyện cô có cảm xúc khác lạ với Huyết Yêu là chuyện không thể nào gạt bở ra khỏi đầu dù cô đã cố quyết tâm lắm rồi.
Trúc Chi thở dài. Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, Huyết Yêu đứng trước mặt cô khó hiểu hỏi:
“Cô tính đứng đó thở dài đến bao giờ?”
Trúc Chi giật mình ngã người về sau may mà Huyết Yêu kịp đưa tay chụp lấy bàn tay của cô kéo về mình. Đôi mắt cô mở to nhìn hắn, bàn tay níu lấy cánh tay hắn, hai người gần nhau đến nổi nếu có ai nhìn thấy có khi hiểu lầm hai người đang làm điều gì mờ ám. Cô còn thấy luôn bộ ngực trần của hắn đằng sau chiếc áo lót mỏng tanh, có vẻ hắn đang sắp ngủ.
Huyết Yêu buông Trúc Chi ra trước, hắn lách người cho cô vào phòng mình, Trúc Chihơi bối rối một chút nhưng đôi chân lại không khách sáo bước vào bên trong. Cô thấy trong phòng đang ngỗn ngang những lọ thuốc, cô cau mày nhìn hắn, hắn thú thật cho cô biết:
“Ta đang bôi thuốc.”
Trúc Chi chọc ghẹo:
“Anh là thần mà cũng bôi thuốc hả?”
“Thần chứ có phải mình đồng da sắt đâu.”
Trúc Chi mỉm cười, cô ngồi xuống ghế trong phòng của Huyết Yêu, cô với tay lấy lọ thuốc trên bàn rồi đưa lời đề nghị:
“Để tui giúp anh.”
Huyết Yêu cũng không mấy quan tâm lắm, hắn vất vả bôi đằng sau lưng nhưng vẫn chưa làm được. Hắn đống ý với cô, mỗi lần cần bôi thuốc nào hắn lại chỉ cho cô biết.
Trúc Chi nhìn thấy vết thương trên người của Huyết Yêu rất nặng, người bình thường chắc đã chết vì mất máu rồi. Cô đau lòng bôi rất nhẹ, vậy mà hắn vẫn run lên vì rát. Trúc Chi nói chuyện muốn phân tâm sự chú ý của hắn:
“Anh nhốt hai người ấy lại rồi à?”
Huyết Yêu gật đầu:
“Ta tính giúp hắn gặp linh hồn của Tuyết Vân một lần, chỉ là đợi hắn khỏe một chút mới thực hiện. Bạch Lam được nhốt cùng với hắn rồi, cô ta có vẻ rất vui.”
“Linh hồn của Tuyết Vân? Dì ấy chưa đầu thai sao?”
“Linh hồn của Kim Quy tan biến thành con rùa thần nên cô ta quyết định không đầu thai nữa, cô ta hiện giờ đang chăm sóc mộ của rùa thần.”
“Anh tính làm gì với Tuyết Mai?”
“Không phải cô ta yêu Kim Quy sao? Ta nghĩ cô ta sẽ rất mừng nếu đến đó chung với chị mình.”
“Tui nghe Thanh Lâm nói anh đã đồng ý cho cậu ấy vào nhóm?”
“Không cho không được. Cậu ta đã phát hiện ra chuyện mình đang làm, ta không thể cứ điều khiển trí nhớ của cậu ta, lạm dụng sẽ làm cậu ta bị tâm thần thật.”
Trúc Chi bôi thuốc xong, cô nhìn hắn muốn hỏi hắn câu thật sự đang luẫn quẫn trong đầu của cô, có thật hắn không yêu đương gì được với người phàm không.
“Sao anh lại không có tình cảm với chị Tố Nga được, không lẽ giữa thần và người phàm không có kết cục yêu đương gì được sao?”
Huyết Yêu gật đầu, hắn nói rất nghiêm túc:
“Trước giờ ta chưa từng có ý định yêu đương với cô ấy, sau này cũng không muốn yêu đương với ai. Tình cảm giữa thần và người phàm không có kết quả tốt đẹp nào dành cho cả hai đâu. Nhất Uy không nằm trong danh sách thần tiên, nên cô không cần phải sợ.”
“Anh có ý gì?”
“Không phải hai người lo sợ chuyện đó sao?”
Trúc Chi đấm vào lưng Huyết Yêu ba cái cho bỏ ghét, sao hắn lại suy diễn thành cô có tình cảm với Nhất Uy. Cô chì chiết:
“Đừng bắt chước anh của tui đó, coi chừng tui cắt lưỡi anh nấu cháo á.”
Huyết Yêu tính nói với cô khả năng cô đụng được tới lưỡi của hắn là âm vô cực, nhưng nhìn nét mặt giận vô cùng đáng yêu của cô lại không nở nói ra điều trong lòng. Hắn chỉ cười trừ.
Trúc Chi nhớ ra hắn muốn cho cô cây cung nên mở miệng đòi:
“Cây cung anh tính cho tui đâu?”
Trúc Chi ngáp ngắn ngáp dài nhưng tay vẫn chìa ra trước mặt Huyết Yêu như đòi nợ. Huyết Yêu mệt mỏi nhìn cô. Hắn nắm tay cô một cái rồi cả hai biến mất ngay giữa phòng.
Hai người tái xuất hiện trong căn nhà của hắn, hắn chỉ lên tường bộ cung tên màu đỏ phía xa, nhưng cô lại bị bộ cung tên màu bạc gần đó thu hút. Cô từ từ tiến gần phía nó với tay cầm lấy, Huyết Yêu lướt tới ngăn lại:
“Bộ cung tên này của công chúa Thủy Hà, người phàm tốt nhất không nên đụng vào.”
Trúc Chi ngạc nhiên nhớ ra bộ cung tên này rất giống bộ cung tên chổ Nhãn Đan, làm sao lại xuất hiện trong nhà hắn được. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt buộc tội rõ rành rành:
“Anh lấy ở chổ Nhãn Đan?”
“Hắn giao cho ta. Chúng ta trao đổi điều kiện, ta giúp hắn gặp Tuyết Vân, hắn đưa cho ta bộ cung tên.”
“Tại sao người phàm lại cầm nó không được?”
“Phải là người có linh lực cao như ta mới cầm nó được, cô cầm nó rất có thể bị nó hút hết nguyên khí mà chết.”
Trúc Chi không cố chấp đòi cầm cho được bộ cung tên đó nữa, cô cầm lấy bộ cung tên màu đỏ mà Huyết Yêu đưa, cô kéo cây cung nhắm thẳng vào một cành cây xa xa bà bắn tên. Mũi tên bay vút vào không trung xuyên qua một lá cây khô héo đang rơi tự do xuống mặt đất.
Huyết Yêu giật bắn mình với tài bắn cung của Trúc Chi, hắn chỉ đoán cô biết bắn cung mà không biết rằng cô bắn giỏi như vậy. Quả là một cô gái khiến hắn có bất ngờ này đến bất ngờ khác. Vậy mà hắn tuyệt nhiên không mở miệng khen cô được một lời.
Trúc Chi nhìn thấy thành quả của mình liền vui vẻ ra mặt:
“Tui đã nói mà, bộ cung tên giống như sinh ra dành cho tui vậy đó. Nhất Uy hợp với kiếm nhất, Thanh Lâm sài khẩu súng, tui cũng muốn có bộ cung tên làm vũ khí, có điều cung tên mang theo rất phiền.”
“Khó gì, ta sẽ chế cho cô một bộ mang phòng thân.”
Trúc Chi ôm Huyết Yêu một cái cảm ơn. Hắn chỉ đưng im mà không hề kéo cô ra khỏi người mình. Trúc Chi ôm hắn cho đến khi trái tim của cô đập thình thịch ra tiếng mới buông hắn ra. Cô không dám nhìn vào mặt hắn mà chuyển sang nhìn chùm đèn treo trên trần nhà, mặt đỏ như quả cà chua.
Huyết Yêu không quan tâm vẻ mặt đang thay đổi của cô, hắn nói:
“Ta đưa cô tới đây có mục đích khác. Ở đây thời gian gian trôi chậm hơn thế giới của cô. Nó không giống ở âm phủ nên không có vụ một ngày dưới đó bằng mười năm trên trần gian. Cô có thể ngủ ở đây một giấc dài, ngày mai ta sẽ gọi cô dậy.”
Trúc Chi cảm động nhìn hắn. Cô không từ chối, cô đến bên giường nằm xuống rồi ngủ thẳng cẳng một giấc dài.
Huyết Yêu phất tay một cái, một tấm rèm che màu đỏ từ đâu phủ quanh giường của Trúc Chi, hắn tủm tỉm cười một mình như kẻ ngốc, hắn cũng không phát hiện ra hắn đang dần dần bắt đầu lo cho cô nhiều hơn. Vì một cái ngáp ngắn ngáp dài của cô hắn đã đưa cô đến nơi này nghỉ ngơi – nơi mà hắn thề sẽ không cho phép bất cứ người nào vào được.
Sáng sớm tinh mơ, Trúc Chi mở mắt, cô thấy mình đang nằm trong căn phòng của mình, cô đoán được Huyết Yêu đã di chuyển mình trong lúc cô đang say ngủ. Cô cảm thấy rất khỏe khoắn, dường như cô đã ngủ hết hai ngày hai đêm vậy. Cô ngó sang bên cạnh không thấy dì Tuyết Mai đâu, có thể Huyết Yêu đã đưa dì ấy đi trong khi cô đang ngủ say.
Thanh Lâm và Nhất Uy đã đợi cô sẵn dưới nhà. Tuấn Tú gặp cả ba người ở trước cửa, anh vác thêm rất nhiều balo đựng đồ, anh nhấn mạnh:
“Anh đi thực tập một thời gian dài, lâu lâu sẽ ghé về nhà một chút, mấy đứa phải cẩn thận, coi chăm sóc Chi giùm anh.”
Trúc Chi gật đầu:
“Em biết tự lo cho mình, anh yên tâm đi thực tập đi. Nhớ tránh những nơi vắng người hoặc nếu có đi vào nhà xác đừng đi một mình. Quan trọng nhất vẫn là tìm một người chị dâu về đây cho em.”
Tuấn Tú cóc đầu Trúc Chi một cái, anh nói:
“Mấy em gái bây giờ yêu đương nhìn vào túi tiền của tụi anh trước, anh còn lạ gì. Anh phải vững sự nghiệp trước mới yêu đương sau. Tiền tiêu vật của em, anh sẽ gửi vô tài khoản nhé.”
“Em có tài khoản từ hồi nào vậy?”
“Anh làm cho em một cái rồi. À, lúc sớm anh Yêu có gửi mấy đồ lặt vặt cho mấy dứa, còn để lại một bức thư tay ghi chú cách dùng, anh để trên bàn học của em khi nào về thì mở ra xem. Thôi anh đi đây.”
Ba đứa nhỏ chào tạm biệt Tuấn Tú. Thanh Lâm gọi Trúc Chi lên xe của mình để cậu chở, Nhất Uy biết lý do là gì, còn Trúc Chi cô nghĩ ai chở cô cũng được nên không thấy làm lạ lắm, dù sao họ cũng là bộ ba thân thiết.
Vừa đến trường, Minh đã đứng đợi Trúc Chi và Nhất Uy trước cửa phòng học. Thanh Lâm từng nghe Tuấn Tú kể về Minh – người bị tên Vô Ảnh nào đó nhập xác, còn dám giở trò làm người yêu của Trúc Chi trong phòng bệnh nữa, nổi cay cú trào dâng trong lòng Thanh Lâm, cậu liếc Minh đầy hờn dỗi.
Trúc Chi nói nhỏ với Minh:
“Vô Ảnh?”
Vô Ảnh gật đầu, hắn kéo tay Trúc Chi qua một góc, Thanh Lâm lập tức ngăn lại:
“Có gì thì nói ở đây đi.”
Vô Ảnh nhướng mày nhìn Thanh Lâm tức tối:
“Chuyện trai gái người ta mà sao nói ở đây được?”
“Tôi biết hết mọi chuyện rồi, khỏi giả vờ.”, Thanh Lâm đáp trả.
“Nhưng anh đây có chuyện riêng cần nói với cô em bé bỏng này, chú không ngăn được đâu.”, Vô Ảnh khoanh tay trước ngực mặt cực kì nghiêm túc đến nỗi làm Nhất Uy ngạc nhiên, cậu nhanh chân bước lên phía trước níu tay áo của Thanh Lâm lại.
Trúc Chi ra hiệu cho Thanh Lâm và Nhất Uy vào lớp trước, còn mình đi với Vô Ảnh sang hàng ghế đá phía bên kia lớp học. Thanh lâm tức tối:
“Mày để cho nó đi với thằng cha đó mà coi được à?”
Nhất Uy trấn an cỏi lòng đang hoang mang của Thanh Lâm:
“Anh ta không làm gì Ngân Chi vào ban ngày ban mặt đâu, mày bớt suy nghĩ lại.”
Vô Ảnh ngồi xuống ghế, gã đưa mắt đáng thương phiền muộn nhìn Trúc Chi muốn nói cái gì đó rồi lại thôi. Trúc Chi sốt ruột nhéo một cái vào đùi gã ý bảo gã mau mau nói ra nếu không cô sẽ trở vào lớp học. Vô Ảnh mới thật tình nói:
“Mấy bửa nay đúng là cực hình, anh chịu hết nổi rồi. Anh có biết gì về ba thứ học hành này đâu mà lại sắp thi. Ba của thằng bé này cứ canh anh suốt, anh không đi đâu được.”
Trúc Chi cười sặc sụa, Vô Ảnh nản chí:
“Anh đang nghiêm túc mà em cứ cười hoài. Nghe nè, anh còn rất nhiều chuyện phải làm vậy mà anh bị nhốt trong hình hài một thằng nhóc yếu đuối xấu trai, chịu nổi không. Chưa hết, anh còn phải cấm đầu cấm cổ học bài, mà anh có hiểu mô tê gì hết đâu.”
“Vậy chứ anh muốn tui làm gì cho anh đây hả?”, Trúc Chi vẫn không nhịn được sự buồn cười đến từ Vô Ảnh. Cuối cùng trò chơi nhập hồn của gã cũng bị quả báo khi mà chính gã bị mắc kẹt trong thân xác của Hiểu Minh.
Vô Ảnh nói tiếp:
“Đương nhiên, thứ nhất phải giúp anh thoát khỏi địa ngục trần gian này, thứ hai nếu không giúp được điều thứ nhất ít ra phải kèm anh học chứ, dù anh không nhớ rõ bản thân mình là ai anh cũng không muốn mang danh một thằng dốt nát đâu.”
Trúc Chi ậm ừ, cô nói nhỏ với Vô Ảnh:
“Em có hỏi Huyết Yêu rồi, anh ấy nói anh bị mắc kẹt vì lý do chính chủ không muốn thả anh ra ngoài, kiểu như linh hồn của anh bị thân xác của Minh hấp thụ.”
“Thằng ôn này đúng hại đời anh. Vậy Huyết Yêu có nói có cách nào không?”
“Có. Không biết khi nào anh ấy rãnh để giúp anh đây. Anh ấy đi mấy ngày lận. Thôi thì trưa nay qua nhà em, em kèm anh học trước đi.”
Vô Ảnh choàng tay qua cổ Trúc Chi nhúng nhảy. Hắn quyết định:
“Mình làm bạn với nhau đi. Anh rất thích tính tình của cô em bé bỏng. Sau này anh hứa sẽ không hâm dọa gì em nữa, cây trâm cũng sẽ trả lại cho em nếu em cần.”
“Vậy không cần tìm cái hộp để đựng cây trâm nữa hả?”, Trúc Chi bĩu môi.
“Đương nhiên không cần nữa. Mình là bạn bè mà.”
Trúc Chi không tin được Vô Ảnh lại nói được những lời nói đó với cô. Hắn không phải kiểu người đi kết bạn khắp nơi, cô khó hiểu nhìn hắn. Hắn liền đáp tỉnh bơ:
“Trước giờ không ai đối xử với anh tốt như vậy. Anh suốt ngày phải chạy trốn mấy tên quỷ khác, bọn chúng thì ngon rồi, ai cũng có hình hài hết, tụi nó chê anh chỉ là một làn khói đỏ lè. Anh khó lắm mới xây dựng được cơ ngơi hoành tráng để mọi con quỷ đều biết đến danh tính của anh thì đùng một cái anh bị kẹt trong này luôn.”
“Thì anh đúng là một làn khói đỏ lè mà, tự ái gì nữa?”
Vô Ảnh định cải lại Trúc Chi thì bị tiếng chuông báo hiệu vào lớp ngăn lại. Hắn buông thõng hai tay như gã khùng rồi lẽo đẽo theo Trúc Chi tới lớp học của hắn thì rẻ vào.
Thanh Lâm đứng cạnh tại cửa nảy giờ. Khi thấy hai người quay trở lại lớp học, cậu thoáng nở một nụ cười. Nhất Uy thấy thế lắc đầu ngán ngẩm:
“Những kẻ đang yêu đúng là không được bình thường.”