Thương Hải

Chương 31-1: Bác Dịch (đánh Cờ) (1)



Diệp Phạm kinh nghiệm đầy mình, tuyệt không phải loại như Trầm Tú nên vừa đánh trượt thì lập tức thu thế, vung tay áo lên phất về phía sau. “Miêu Vương bộ” của Cốc Chẩn còn chưa kịp đổi hướng thì đã cảm thấy một luồng kình khí quét vọt tới, hắn liền ối chà một tiếng rồi thay đổi nhịp bước, lại nhắm về bên trái Diệp Phạm đánh tới.

Diệp Phạm người không chuyển, chân không bước, hai chân như đóng đinh trên mặt đất, ống tay áo bên trái phất phơ, có kình lực ẩn vào nên mép áo choàng trở nên sắc như đao kiếm, cuốn thẳng tới Cốc Chẩn. Cốc Chẩn không chống đỡ được, vội sử dụng “Miêu Vương bộ” trốn đi, không ngờ ống tay áo bên phải của Diệp Phạm cũng nhẹ nhàng phất tới, kình lực khiến tay áo như một con rắn lớn, nửa đường thì đổi hướng cuốn một cái trên không đẩy Cốc Chẩn trở về chỗ cũ.

Cứ như vậy, hai tay áo của Diệp Phạm hoặc là phất bên phải, hoặc là kéo bên trái, chỗ nào tay áo quét đến đều như có xiềng xích vô hình chặn đứng mọi thứ. Cốc Chẩn chưa kịp biến đổi bước chân thì lần nào cũng bị tay áo xô đẩy, phải tránh phải né trái, dần dần từ sau lưng Diệp Phạm lại chuyển thành ra trước mặt hắn.

Cốc Chẩn diệt được con rắn khổng lồ, bắt được Trầm Tú thì không khỏi đắc ý, tự cho rằng “Miêu Vương bộ” đó tuy không thể là có thể hoành hành thiên hạ nhưng cũng có thể khiến cho đối thủ bất kỳ phải đau đầu trong một lúc, không ngờ đến trong kẻ mạnh còn có kẻ mạnh hơn, bây giờ lại bị đem ra đùa nghịch như vậy. Diệp Phạm thì lại rất đắc ý, hắn bị Cốc Chẩn tránh được một trảo thì trong lòng canh cánh, cố ý không quay người lại chống đỡ mà dùng tay áo chặn đường để ép Cốc Chẩn phải xoay ra trước mặt hắn rồi sẽ ung dung bắt lấy.

Tiên Bích thấy tình thế không hay thì phi thân tới nắm bả vai Cốc Chẩn đẩy mạnh về phía trước, xô thẳng vào vai trái Diệp Phạm, không xiên không lệch mà chính vào góc chết mà tay áo Diệp Phạm không thể quét tới. Diệp Phạm nếu không chống đỡ thì tất bị Cốc Chẩn xô phải, tuy chưa chắc đã bị thương nhưng lại rất mất mặt.

Diệp Phạm tính nết ngoan cố, không chịu mất dù chỉ một chút thể diện nên đầu vai chỉ hơi trầm xuống, tay áo bên trái phất tới vai phải, còn chưởng phải lại đánh tới Tiên Bích.

Tiên Bích dẫn quân vào chỗ hiểm, ép được Diệp Phạm phải ra tay bảo vệ vai thì kế mưu đã thành, lập tức kéo Cốc Chẩn nhẹ nhàng nhảy lùi lại.

Lần tiến lùi này đều nhanh như điện, thân thể Cốc Chẩn lúc nhảy lên lúc rơi xuống, đã thoát khỏi nguy hiểm nhưng vẫn cảm thấy sống lưng lạnh thoát, mồ hôi lạnh chảy dài.

Chợt có tiếng kêu chói tai rồi trước mắt tối sầm, Diệp Phạm xuất cả chỉ lẫn chưởng vọt người lên ép tới. Hắn bị Cốc Chẩn trêu chọc nên lần này không lăn quả cầu đất nữa mà chỉ dựa vào “Kình Tức công” để giành phần thắng. Kình lực lúc mạnh lúc yếu, lúc mạnh thì như voi dẫm, lúc yếu thì như gió mát, tinh tế kỳ ảo, biến hóa khó lường.

Tiên Bích một mình tiếp xong mấy chiêu thì liên tiếp gặp nguy hiểm, bỗng thấy Cốc Chẩn tung mình lao tới, thi triển “Miêu Vương bộ” lượn đông vòng tây, thỉnh thoảng lại tìm sơ hở để tấn công. Tiên Bích âm thầm khen ngợi tiểu tử này dũng khí đáng khen, lại cảm thấy loại thân pháp đó rất quen thuộc, nhưng đánh nhau đang gấp nên nhất thời không nhớ ra được. Lại thấy hắn tiến thì như gió lốc, lùi thì như điện xẹt, tuy không thể gây thương tích cho kẻ địch nhưng cũng ép được Diệp Phạm phải phân tâm chút ít. Tiên Bích kêu hay rồi phấn chấn tinh thần, bên dưới thì dùng “Khôn Nguyên”, bên trên thì dùng chưởng chỉ, cát bay đá chạy vòng quanh không ngớt.

Lại đánh thêm mấy chiêu, Diệp Phạm bỗng lớn tiếng hú dài rồi vù một chưởng, đánh ra rồi lại hút vào, chính là kỹ xảo của “Sinh Diệt đạo” để cuốn lấy nội kình của Tiên Bích rồi chưởng trái chợt đánh ra, một luồng “Thao Thiên khí” bắn thẳng tới Cốc Chẩn.

Diệp Phạm đầu tiên có ý muốn bắt sống Cốc Chẩn nên mấy lần ra tay không hết mức, nhưng lúc này đấu lâu mà không hạ được nên đã thật sự tức giận, quyết ý trước hết khiến Cốc Chẩn bị thương rồi tính tiếp.

Chưởng kình vừa đánh ra thì sau lưng có tiếng gió nổi lên mang theo tiếng rít phá không khí.

Diệp Phạm thầm cảm thấy không ổ, kình lực mạnh mẽ đánh tới Cốc Chẩn liền quay ngoặc lại, quét về phía sau. Đinh đinh mấy tiếng, ám khí đó bị chân khí xô đẩy nên va vào nhau trong không trung rồi rơi xuống như mưa. Diệp Phạm liếc mắt ra thì lại là vô số lăng trùy nhỏ tí. Hắn biết rõ lai lịch của loại ám khí này nên cả kinh, không kịp lùi lại thì Tiên Bích đã tung người lao tới vung chưởng đánh ra. Diệp Phạm múa chưởng định đỡ thì lại cảm thấy sau gáy nổi gió. Loại ám khí này lại càng đột ngột, trước đó chẳng thấy có dấu hiệu gì, may mà Diệp Phạm động tác rất nhanh chóng, vào lúc đã hết đà mà vẫn ra sức di chuyển sang ngang cả thước. Chỉ thấy bóng trắng chớp lên, gân cổ Diệp Phạm hơi đau, đã bị cái bóng trắng đó làm bị thương một vệt. Hắn liền lập tức tung người lướt ra, ngưng khí vào trước ngực để đề phòng đối phương tấn công tiếp. Cái bóng trắng đó lại nhanh như điện chớp, nhảy thẳng vào lòng Tiên Bích. Tiên Bích bất giác kêu lên một tiếng kinh ngạc, Diệp Phạm định thần nhìn kỹ thì chỉ thấy trong lòng Tiên Bích ôm một con mèo Ba Tư trắng như tuyết, mắt mèo xanh lè như nước biển lúc bầu trời quang đãng.

Tiên Bích mừng rỡ phát khóc, liên tục nói:

– Bắc Lạp Sư Môn, Bắc Lạp Sư Môn…

Nói rồi nước mắt bỗng tràn ra. Con mèo đó trải qua đủ loại kiếp nạn rồi cũng về được vào lòng chủ cũ nên cũng sung sướng nhảy nhót, thấy Tiên Bích rơi lệ thì kêu khẽ một tiếng rồi nhảy lên vai Tiên Bích, liếm hết nước mắt cho cô. Tiên Bích bị nó làm nhột nên lại cười lên khanh khách.

Diệp Phạm nghe đến tên của con mèo này thì cũng kinh hãi. Từ lúc hắn có hiểu biết đến nay thì đã từng nghe nói đến con linh thú của Tây Thành này, chỉ đáng tiếc là cơ duyên không đủ nên chưa từng gặp được. Hắn vừa nghĩ đến đó thi trong lòng chợt bùng lên một sự kiêu ngạo, thầm nghĩ bản thân có thần thông đầy mình, tung hoành bốn biển trừ đảo vương thì chẳng còn sợ ai cả, nếu lại sợ cái con mèo nhỏ nhoi này và việc đó truyền ra thì chẳng phải để người ta chê cười hay sao.

Hắn nghĩ nhanh như điện, bên tai lại truyền tới tiếng kêu gọi gấp gáp:

– Phấn Sư Tử, mau về đây…

Diệp Phạm quay đầu lại nhìn thì thấy mẹ con Bạch Tương Dao và Thi Diệu Diệu áp giải một nam tử trẻ tuối sóng vai đứng đó. Cốc Bình Nhi nhìn con mèo Ba Tư, vẻ mặt kinh hoàng, liên tục giậm chân. Bạch Tương Dao thì lại thở dài một tiếng, nói:

– Bình Nhi, đừng gọi nữa, con mèo đó không quay lại đâu.

Cốc Bình Nhi nước mắt ròng ròng, hết sức không vui.

Diệp Phạm vừa mừng rỡ vừa tức giận, trước hết thi lễ với Bạch Tương Dao rồi nháy mắt lại trầm mặt nói:

– Bình Nhi, vừa rồi cháu dùng “Vô Tướng trùy” bắn ta à?

Cốc Bình Nhi và mẹ cùng Thi Diệu Diệu chờ lâu không thấy Cốc Chẩn quay về thì hơi lo lắng, liền áp giải Trầm Tú đến nơi. Bỗng thấy Diệp Phạm nặng tay muốn làm Cốc Chẩn bị thương thì Cốc Bình Nhi vội vã liền ném ám khí ra. Lúc này cô bị hỏi đến thì mới nghĩ tới hậu quả, lại thấy Diệp Phạm tay chống eo, khí thế hung ác thì bất giác hơi khiếp sợ. Bỗng nghe Thi Diệu Diệu nói:

– Diệp Phạm, “Vô Tướng trùy” là tôi phát đất, không liên quan gì đến Bình Nhi cả.

Tim Cốc Bình Nhi nhảy dựng lên, len lén nhìn cô, nhưng thấy Thi Diệu Diệu cũng đưa mắt tới, ngầm bảo Cốc Bình Nhi không được giải thích.

Cốc Bình Nhi vô cùng cảm kích, Diệp Phạm thì lại lộ vẻ bừng tỉnh, liền cười nhạt nói:

– Ta cũng cảm thấy ngạc nhiên, Bình Nhi sao có thể động thủ với ta được? Thì ra là nha đầu nhà ngươi, hừ, chẳng lẽ ngươi còn chưa dứt tình với thằng súc sinh đó hay sao?

Thi Diệu Diệu mặt đỏ bừng lên, cao giọng nói:

– Ai có tình với hắn chứ? Tôi chỉ sợ ông một chưởng đánh chết hắn thì đảo chủ có hỏi đến cũng khó trả lời đấy.

Vẻ mặt Diệp Phạm dịu lại, gật đầu nói:

– Mong rằng lòng ngươi cũng thật như lời nói.

Sau đó nhìn lướt ba người, lại nói:

– Gặp được các vị, hay lắm, hay lắm…

Câu nói của hắn quái dị khiến người ta chẳng hiểu gì cả. Bạch Tương Dao nghĩ ngợi rồi cười nói:

– Diệp tôn chủ, có tin tức của Thần Thông chưa?

Diệp Phạm nói:

– Đảo vương biết được phu nhân và tiểu thư gặp phải nguy hiểm thì không nói không rằng đã tự đi tìm hai vị rồi. May mà trời có lòng thương, các vị đều an toàn không sao cả, khiến người ta được thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Tương Dao đảo mắt rồi chợt cười nói:

– Diệp tôn chủ, ông có biết điều khiến Thần Thông đau đầu nhất hiện giờ không?

Diệp Phạm nhíu nhíu mày, lắc đầu nói:

– Lòng đảo vương như núi cao sông dài, Diệp mỗ ngu độn, há có thể đoán biết được.

Bạch Tương Dao khẽ thở dài, nói:

– Thần Thông bản tính ngay thẳng, lại rất quan tâm đến người thân, vì vậy trong lòng khó cả đôi đường, mâu thuẫn không giải quyết được.

Diệp Phạm chuyển động ý nghĩ, liền cười nói:

– Ý của phu nhân là…

Bạch Tương Dao nói:

– Ngươi biết, ta biết là được, không cần phải nói ra.

Diệp Phạm gật đầu nói:

– Cũng được, tôi trực tiếp đem hắn về Ngục đảo rồi trông giữ chặt chẽ, nhưng việc vừa rồi coi như chưa từng xảy ra.

Bạch Tương Dao cười cười, không đồng ý cũng không phản đối rồi quay mắt lại, thấy Cốc Bình Nhi chăm chú nhìn mình, ánh mắt hiện ra vẻ nóng nảy căm hận.

– Cốc tiếu nhân! – Diệp Phạm quay người lại, cười vang nói – Ngươi là người thông mình, còn cần ta phải ra tay không?

Ý tứ trong lời của Diệp, Bạch hai người Cốc Chẩn tất nhiên hiểu rõ, hắn liền cười nói:

– Diệp lão Phạm, ta có một điều thắc mắc, xin ông cho biết.

Diệp Phạm nói:

– Cứ nói đi.

Cốc Chẩn cười nói:

– Nếu “Kình Tức” đấu với “Thiên Lân” thì có mấy phần thắng?

Diệp Phạm không ngờ hắn gặp họa đến nơi mà bỗng lại hỏi như vậy, trong lòng ngạc nhiên nhưng cũng thuận miệng nói:

– Năm đại thần thông của Đông Đảo vốn không phân cao thấp, toàn do người luyện tập quyết định. Ba trăm năm nay năm đại phái đều có đại cao thủ danh tiếng, trong đó “Quy Kính” là nhiều nhất, “Kình Tức”, “Long Độn” đứng thứ hai, còn “Thiên Lân”, “Nhất Túc” hai nhánh cũng từng có nhiều người đặc biệt, ngang dọc một thời…

– Nói những lời vô ích đó làm gì. Cốc Chẩn nói – Ta chỉ hỏi một câu, nếu ông đấu với Diệu Diệu thì ai thắng ai thua?

Diệp Phạm hừ lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ kiêu ngạo. Cốc Chẩn cười nói:

– Ta hiểu rồi, tất là Diệu Diệu thắng.

Sắc mặt Diệp Phạm trầm xuống, tức giận nhìn Cốc Chẩn. Thi Diệu Diệu cũng đỏ bừng cả tai, quát lên:

– Cốc Chẩn, ngươi đừng có khiêu khích ly gián, trong Ngũ tôn thì “Bất Lậu Hải Nhãn” được công nhận là đứng đầu.

– Xấu hổ. – Cốc Chẩn cười nói – Chẳng có triển vọng gì cả.

Thi Diệu Diệu phì một tiếng, nói:

– Thực lực như vậy, có gì mà triển vọng hay không chứ?

Cốc Chẩn nói:

– Hai người các ngươi đã đấu với nhau chưa?

Thi Diệu Diệu nói:

– Chưa.

– Vậy thì đúng rồi. – Cốc Chẩn nói – Có câu rằng “Người lành nghề vừa ra tay thì mới biết đúng sai.” Còn chưa ra tay sao biết được ai hơn ai kém?

Diệp Phạm bất giác cười phá lên:

– Cốc Chẩn, ta vốn cho rằng ngươi là người thông minh, nhưng hôm nay cách khiêu khích ly gián này đúng là quá ngu xuẩn.

– Việc này không liên quan đến ngươi. – Cốc Chẩn cười nói – Diệu Diệu mắc nợ ơn của ta, còn chưa trả hết đấy.

Thi Diệu Diệu nhíu mày nói:

– Ngươi lại giở quỷ kế gì vậy…

Cốc Chẩn cười nói:

– Cô còn thiếu ta ơn cứu mạng. Bây giờ người có ơn là ta đang gặp nạn, có nên báo đáp hay không.

Thi Diệu Diệu bất giác mặt đỏ bừng lên, lồng ngực nhấp nhô muốn nổi giận, nhưng nghĩ lại Cốc Chẩn nếu bị bắt thì không chỉ sẽ phải chịu khổ lao tù mà Cốc Bình Nhi cũng không thể chắp mộng uyên ương với hắn nữa.

Từ khi biết tấm lòng của Cốc Bình Nhi đối với Cốc Chẩn, chỉ trong mấy ngày Thi Diệu Diệu đã phải trải qua đủ loại giày vò trong nội tâm, cuối cùng xác định tâm tư, quyết ý hy sinh bản thân mình để giúp cho hai người. Nghĩ đến đó, cô liền nghiến răng nhìn Diệp Phạm rồi chậm rãi nói:

– Diệp tôn chủ, nếu hôm nay ông thả hắn một lần thì Diệu Diệu cảm ơn không hết…

Mắt Diệp Phạm phát ra tia sáng sắc lạnh, nhìn kỹ Thi Diệu Diệu hồi lâu rồi chợt thản nhiên nói:

– Nếu ta không thả hắn thì sao?

Thi Diệu Diệu mặt trắng bệch, trên ngón tay đã có thêm sáu con cá chép phát ra khí lạnh mù mịt:

– Diệp tôn chủ, Diệu Diệu không có ý muốn làm kẻ địch của ông, mong tôn chủ không cướng ép.

Cốc Chẩn, Tiên Bích thấy thời cơ thì đều chiếm lấy một góc, chặn đằng xa vây chặt Diệp Phạm.

Diệp Phạm cười cười rồi bỗng bước sang trái một bước, mặt hướng về phía “Đồng Nhân”, tay áo bên trái rủ xuống chỉ hướng “Đại Hữu”, chưởng phải đưa ngang, thẳng về hướng “Cách”, Đỉnh”. Thi Diệu Diệu biết tư thế này chính là “Đại Ngự Thiên thức” trong thần thông “Kình Tức”, một khi đánh ra thì bên trái chống đỡ phía trái, bên phải nghênh đón phía phải, cho dù xung quanh như gió dập mưa dồn thì vẫn có thể ứng phó bình thường. Nhất thời Thi Diệu Diệu nhìn Diệp Phạm, mân mê những con cá chép trong tay, muốn đánh ra lại thôi, trong lòng rất khó xử.

Bỗng nghe tiếng cười khanh khách yêu kiều rồi Bạch Tương Dao tay ngọc bỗng nghiêng đi, lấy ra một thanh chủy thủ dí vào cổ họng Trầm Tú, cười nói:

– Đệ tử Thiên bộ, toàn bộ ra hết đi.

Im lặng giây lát rồi từ trong rừng cây đám cỏ xung quanh lóc cóc tiến ra mấy chục người, chính là đám cao thủ của Thiên bộ. Diệp Phạm tuy cũng biết có người ẩn nấp nhưng hắn xưa nay tự cao tự đại, tuyệt không coi người phục kích vào đâu, lúc này trông thấy thì cũng chỉ cười nhạt một tiếng. Lại nghe Bạch Tương Dao nói:

– Bắt lấy Thi Diệu Diệu, không được để cô ta chạy thoát. Nếu không thì chuẩn bị nhận xác thiếu chủ của các ngươi đi.

Người của Thiên bộ đồng loạt biến sắc, nhưng không dám không nghe theo, liền thi nhau bày vải lụa ra vây chặt lấy Thi Diệu Diệu. Thi Diệu Diệu sững người, nhìn Bạch Tương Dao nói:

– Phu nhân… sao bà lại làm như vậy?

Bạch Tương Dao ánh mắt lưu chuyển, cười khanh khách rồi nói:

– Diệu Diệu, ta cũng biết cô còn chưa quên tình cảm với Chẩn nhi, bị hắn nói hai ba câu là lập tức bị lôi kéo. Bây giờ đành phải để cô chịu uất ức trong trận “Thiên Cơ Cẩm Vân” đó một chút, đợi bắt được Cốc Chẩn rồi sẽ thả cô ra ngay.

Cốc Chẩn vốn định để Thi Diệu Diệu chặn Diệp Phạm lại rồi thừa cơ thoát thân, không ngờ Bạch Tương Dao lại lấy Trầm Tú làm con tin để ra lệnh cho đệ tử Thiên bộ. Hắn thấy vẻ mặt Thi Diệu Diệu chán nản, cá chép bạc rời tay rơi xuống thì lập tức thầm kêu không hay. Bỗng nghe Diệp Phạm cười dài chói tai rồi một cái bóng xanh lao vọt lên không, như một con chim ưng đánh tới như sấm sét.

Cốc Chẩn không kịp né tránh nhưng sau lưng bỗng bị nắm lấy rồi một luồng lực lớn kéo hắn lùi về sau, mắt thấy Diệp Phạm xoay người trên không, bỏ qua mình để đánh về chỗ trống bên trái. Cốc Chẩn đang ngạc nhiên thì Diệp Phạm bỗng lộn nhào ngã lăn ra mấy trượng, vẻ kinh hãi tức giận tràn đầy trên mặt, ngoác miệng rống lên:

– Yêu thuật Loạn Thần à?

Có tiếng kêu meo meo cao vút rồi Tiên Bích có con mèo Bắc Lạp Sư Môn trên vai, thân mình bỗng xà thấp xuống, quát một tiếng “Lọt”. Đất đá xung quanh Diệp Phạm vụt xoay tròn, dưới chân liền hẫng xuống. Diệp Phạm quát lớn một tiếng, nhảy vọt lên cao vừa định xuất chưởng thì không ngờ ánh mắt hắn lại chạm vào ánh mắt Tiên Bích, đầu chợt mê loạn đi.

May mà tu vi của hắn đã đến trình độ siêu phàm, định lực hơn người nên vừa hơi thất thần thì trong lúc nguy cấp đã gắng sức hồi phục được thần trí, phất tay áo ngang ra như điện chớp, ầm một tiếng kình lực đánh vào, trên mặt đất đã bị đào thành một cái hố tròn dài hơn một trượng, đất đá bắn tung tóe.

Tiên Bích tránh được một cái phất tay áo đó thì lại quát lên một tiếng “Sập”, đất đá liền bắn vọt tới còn nhanh hơn tên bay. Diệp Phạm vội vận chân khí chống lại, nhưng bị thuật “Loạn Thần” của Tiên Bích làm cho nhiễu loạn nên đã lộ ra sơ hở, mấy lần bị mũi tên đất bắn trúng, tuy có thần công hộ thể những vẫn ngâm ngẩm đau.

Diệp Phạm cực kỳ kinh hãi tức giận, không biết vì sao mà trong nháy mắt thần thông của Tiên Bích lại tăng gấp mấy lần. Trong lúc nghi hoặc thì lại nghe một tiếng mèo kêu, định thần nhìn qua thì hai con mắt của Bắc Lạp Sư Môn lúc nở to lúc thu nhỏ, lúc mở lúc nhắm, không ngừng thay đổi hình dạng.

Diệp Phạm trong lòng chấn động: “Linh miêu giúp sức, thay đổi cả thần thông, chẳng lẽ truyền thuyết đó lại là thật ư?” Bất giác phải quét sạch ý nghĩ khinh địch, nghiêng người rơi xuống đất chăm chú nhìn con mèo trên vai Tiên Bích, vẻ mặt vô cùng kinh hãi nghi ngờ.

Tiên Bích chằm chằm nhìn đối thủ, cũng cảm thấy kinh hãi. Có được sự giúp đỡ của Bắc Lạp Sư Môn, thần thông của cô tăng vọt, tuy chỉ trong chốc lát nhưng “Loạn Thần”, “Tuyệt Trí”, “Khôn Nguyên” đều đã phát tuy đến mức độ cao nhất, ai ngờ đều bị Diệp Phạm hóa giải hết. Tiên Bích bất giác thầm nghĩ: “Nghe nói thần thông ‘Kình Tức’ luyện đến tối cao thì tâm thần có thể tụ hay tán tùy ý, tản ra thì như rồng bay, tụ lại thì như gỗ chắc, mưa gió xâm phạm cũng không ảnh hưởng gì. Tên họ Diệp này nếu đã luyện được tới mức đó thì thật là khó đối phó.”

Hai người đều có chỗ e ngại nên chỉ giằng co từ xa. Tiên Bích nhiều lần thi triển thuật “Loạn Thần”, “Tuyệt Trí” nhưng đều không có tác dụng, tuy vậy vẫn ép được Diệp Phạm phải chia một phần tâm lực ra để chống cự, không dám tùy tiện tấn công nữa.

Bỗng nghe tiếng choang choang, mọi người theo âm thanh nhìn qua thì cây chủy thủ của Bạch Tương Dao đã rơi xuống đất, Cốc Bình Nhi đang nắm Trầm Tú trong tay, kêu lên:

– Đệ tử Thiên bộ nghe lệnh, hủy bỏ trận thế, thả chị Diệu Diệu ra.

Đệ tử Thiên bộ nghe vậy thì rất tức giận, có một người nói:

– Vây bắt cũng do các ngươi, thả ra cũng do các ngươi, muốn đùa nghịch với người khác chắc?

Cốc Bình Nhi khẽ cười nhạt, lấy ra một cây cương chùy nhắm vào yết hầu Trầm Tú, nói:

– Thả hay không thả?

Đệ tử Thiên bộ đưa mắt nhìn nhau rồi đành phải lùi sang một bên. Bạch Tương Dao mặt đỏ bừng kiều diễm như một bông hoa nhưng ánh mắt lại như tóe điện, nói từng chữ một:

– Bình Nhi, con thật sự muốn làm việc ngu ngốc ư?

Cốc Bình Nhi cười thê thảm rồi chăm chú nhìn Thi Diệu Diệu, lẩm nhẩm nói:

– Chị Diệu Diệu, chị đem theo anh ấy chạy đi, chạy càng xa, càng xa càng tốt…

Tới câu cuối cùng thì đã nhỏ đến mức không nghe thấy được nữa, mắt đỏ hoe như sắp khóc òa lên.

Cốc Chẩn thấy vậy thì cau mày. Thi Diệu Diệu lại cả kinh, nói:

– Bình Nhi…

Cốc Bình Nhi không đợi cô dứt lời đã quay mặt đi. Trầm Tú đứng gần nhất, chợt thấy những giọt lệ lớn trong mắt cô lăn ra rồi rơi xuống mặt cỏ, đọng lại trong vắt như những giọt sương mai.

Trong lòng Trầm Tú chợt bùng lên một cảm giác chua chát, thầm nghiến răng: “Tên họ Cốc đó có gì ghê gớm mà khiến cho đám con gái này lúc khóc lóc lúc cãi cọ, đòi chết đòi sống chứ? Phì, đợi lão tử thoát được xiềng xích rồi thì nhất định bắt các ngươi phải khóc một tiếng…” Trong lòng hắn ghen tức như muốn phát cuồng, chợt nghe Bạch Tương Dao thở dài, yếu ớt nói:

– Bình Nhi, con thật sự không nghe lời ư?

Cốc Bình Nhi vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt lại hết sức cứng rắn. Bạch Tương Dao nhìn cô một lúc rồi mặt ngọc trở nên trắng bệch, cười khổ nói:

– Bỏ đi… Diệp tôn chủ, thiếp thân mệt rồi, đi tìm chỗ nào nghỉ thôi.

Diệp Phạm thầm đánh giá tình thế: Tiên Bích thần thông quỷ dị kỳ quái, Thi Diệu Diệu lại bị Cốc Chẩn dùng kế bắt giúp đỡ, ngoài ra còn có cao thủ Thiên bộ chằm chằm soi mói. Hơn nữa Bạch Tương Dao không biết võ công, nếu hỗn chiến mà không may bà ta bị thương thì không biết ăn nói với Cốc Thần Thông thế nào. Nháy mắt hắn đã cân nhắc tình thế xong, liền từ từ rút lại thần công, lùi tới bên mình Bạch Tương Dao rồi lạnh nhạt nói:

– Nghe nói phía trước có một cái am Quan Âm, phu nhân nếu muốn đến nghỉ thì Diệp mỗ tất nhiên phải hộ tống rồi.

– Phiền ông vậy. – Bạch Tương Dao liếc Trầm Tú – Trầm Chu Hư lòng dạ độc ác, bắt ép mẹ con ta để uy hiếp Thần Thông, việc này chưa thể coi là kết thúc được.

Diệp Phạm mày dài nhướng lên, cao giọng nói:

– Phu nhân nói đúng lắm…

Chữ lắm vừa ra khỏi miệng thì thấp thoáng lao ra, chỉ nghe mấy tiếng kêu thảm, hai tên đệ tử Thiên bộ đã miệng phun máu, bay đi như diều đứt dây.

Biến cố chợt phát sinh, người của Thiên bộ vừa kinh hãi vừa tức giận, liền giơ vải lụa lên bố trí thành trận thế. Ai ngờ Diệp Phạm như ma quỷ, lúc tới lúc lui, trong chốc lát lại có ba tên đệ tử Thiên bộ đã phun đầy máu tươi, xem ra không sống được nữa rồi.

Người của Thiên bộ đồng thanh hò hét, trận “Thiên Cơ Cẩm Vân” liền chuyển động, vải vóc phấp phới, màu sắc bay lượn. Diệp Phạm cười dài một tiếng, hai tay chia ra xé rách tấm lụa gần nhất. Xoạt xoạt mấy tiếng, tấm vải đã đứt tung, tên đệ tử cầm vải lảo đảo ngã ra, miệng ứa máu tươi nằm bẹp xuống đất.

Thi Diệu Diệu thấy vậy hết sức kinh hãi. Tấm vải lụa đó có đủ cả cứng mềm hỗ trợ lẫn nhau, đến nỏ cứng cũng khó phá được, ai ngờ rơi vào tay Diệp Phạm liền trở nên mỏng manh như tờ giấy. Trong nháy mắt tiếng xé vài vang lên không ngớt, Diệp Phạm xông pha trái phải, lại phá thêm hai tấm vải và đánh bị thương bốn tên đệ tử Thiên bộ. Thi Diệu Diệu thấy tình hình đó thì ý nghĩ lướt qua rồi bừng tỉnh.

Thì ra trận “Thiên Cơ Cẩm Vân” đó ngoài trận pháp kỳ diệu thì phần lớn uy lực nằm ở “Chu Lưu Thiên kình” trên tấm vải, có kình lực dồn vào vải lụa thì không thua gì thần thông “Thiên La”. Có điều vải gấm thì không bằng tơ tằm có nghìn tơ vạn sợi, chân khí của một đệ tử Thiên bộ không cách nào trải khắp được mặt vải, chỉ có cách là hai người hợp lực, âm dương hỗ trợ thì mới có thể khiến “Chu Lưu Thiên kình” dày đặc khắp tấm vải, phát huy được uy lực.

“Kình Tức công” của Diệp Phạm rộng lớn phi thường, không chỗ nào là không tới được, còn có khẳ năng mượn vải lụa để truyền tới. Hắn chạm vào vải lụa liền phát hiện ra điều bí mật bên trong, vì vậy bèn đẩy kình lực truyền vào, xuyên qua vải lụa để trước hết làm tên đệ tử cầm vải bị thương, khi đó tấm vải tự nhiên cũng chẳng khác gì loại vải lụa bình thường. “Chu Lưu Thiên kình” cho dù kỳ diệu nhưng nói đến nội công hùng mạnh thâm hậu thì ở đây chẳng có đệ tử nào bằng được Diệp Phạm. Vì vậy Diệp Phạm xông vào trong trận chỉ đông đánh tây, đến đâu là ở đó tan tác. Hắn đánh đến mức hưng phấn thì chụp lấy đoạn giữa một tấm vải, dùng “Hãm Không lực” hút hai tên đệ tử cầm vải vào hai đầu tấm vải, lập tức biến thành một đôi Lưu Tinh chùy múa lên vù vù. Đám đệ tử muốn phản kích thì lại sợ gây thương tích cho kẻ đồng môn, trong lúc lo được lo mất thì đôi “Lưu Tinh chủy” đó sớm đã xông đến, vừa đập vào người thì “Hãm Không lực” lập tức biến thành “Thao Thiên khí”, người bị đập phải không chết cũng tàn phế. Nhất thời tiếng kêu thảm, tiếng xương gãy vải rách thi nhau nổi lên, một trận thế kỳ diệu của Thiên bộ đã bị Diệp Phạm đánh cho rối loạn không còn gì nữa.

Tiên Bích biết rằng nếu vẫn không cứu giúp thì đám đệ tử Thiên bộ không thể may mắn thoát được. Cô lập tức yêu kiều quát lên rồi xông tới soạt soạt mấy chưởng đánh về phía Diệp Phạm.

Diệp Phạm có chút e ngại cô, liền ha ha cười lớn rồi tung mình ra hơn trượng, “Lưu Tinh chùy” trong tay như cầu vồng vươn khắp bầu trời, từ xa ném ra. Hai tên đệ tử cầm lụa bị nội kình của hắn không chết không tự điều khiển được thân mình, rầm một tiếng đâm vào nhau trên không trung, xương cốt gãy nát, máu tươi văng tung tóe.

Diệp Phạm lại cười dài, xoay mình trên không trung chuyển đi hơn trượng, lúc vượt qua bên cạnh người Cốc Bình Nhi chợt đưa tay ra cướp lấy Trầm Tú. Cốc Bình Nhi hổ khẩu nhói lên, người trong tay đã nghiễm nhiên đổi chủ, trong vô thức liền vung kiếm chém tới, nhưng bị Diệp Phạm dùng ngón tay bật trúng sống kiếm, tiếng vang chói tai, đoản kiếm bắn vụt đi theo hướng ngược lại, lướt qua bên thái dương Cốc Bình Nhi cắt đứt mất mấy sợi tóc mây. Cốc Bình Nhi kinh hãi khiếp sợ, tim đập thình thịch, ngước mắt nhìn qua thì Diệp Phạm đã quay về bên cạnh Bạch Tương Dao, phất tay áo cười nói:

– Phu nhân vừa ý rồi chứ?

Chiến trường ngổn ngang, đệ tử Thiên bộ chết gần hết, người chết mặt mũi dữ tợn, người bị thương lăn lộn tàn phế. Mọi người thấy thảm cảnh đó đều kinh hãi. Bạch Tương Dao thì cười cười, dịu giọng nói:

– Diệp tôn chủ thần uy, thiếp thân vô cùng khâm phục.

Rồi lại nói với đệ tử Thiên bộ:

– Các ngươi nói lại với Trầm Chu Hư, nếu lão muốn con trai thì đúng giờ Ngọ ngày mai ta và chồng ta sẽ chờ ở đỉnh núi Thiên Trụ.

Những đệ tử Thiên bộ may mắn sống sót đều nắm chặt bàn tay, vẻ mặt đau buồn tức giận. Bạch Tương Dao lại cười nói với Cốc Bình Nhi:

– Con còn muốn ở lại đây không?

Cốc Bình Nhi thấy đám đệ tử Thiên bộ đó kẻ nào hai mắt cũng đỏ ngầu chỉ muốn tìm người cắn xé thì hơi khiếp sợ, hừ một tiếng rồi đi tới bên cạnh Bạch Tương Dao. Thi Diệu Diệu hơi ngần ngừ rồi cũng đi theo Cốc Bình Nhi.

Bạch Tương Dao nhìn Cốc Chẩn, như cười mà chẳng phải cười. Cốc Chẩn cũng trừng mắt làm mặt quỷ với bà ta, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt. Bạch Tương Dao ánh mắt lạnh toát rồi chợt cúi đầu cười, gót sen chậm rãi dẫn người của Đông Đảo đi mất.

Mọi người nhìn theo bóng dáng Diệp Phạm đều thở phào một hơi. Một tên đệ tử màu vàng của Thiên bộ đến ra mắt Tiên Bích, Ngu Chiếu, trước hết cảm ơn Tiên Bích ra tay giúp đỡ rồi sau đó kể lại đầu đuôi việc Trầm Tú bị bắt, trong lúc nói chuyện vẫn trừng trừng nhìn Cốc Chẩn có vẻ tức giận ghê gớm, hậm hực nói:

– Đều là tại thẳng tiểu quỷ này làm hại, bắt lấy thiếu chủ, kết quả đem đến bao nhiêu rắc rối. Hai vị vốn đồng lòng với Thiên bộ của ta, nhất định các vị phải giúp cho, đem tên tiểu quỷ này lột da rút gân để báo thù cho các đồng môn đã chết.

Tiên Bích còn chưa đáp thì Ngu Chiếu đã hừ lạnh rồi nói:

– Ai làm thì người đó chịu, lão Trầm què không biết xấu hổ, đánh không lại Cốc Thần Thông thì bắt cóc vợ con người ta. Loại quỷ kế hạ lưu đó các đời tổ sư của Thiên bộ ở dưới lòng đất mà biết được thì chắc phải tức giận mà chết thêm lần nữa. Địa bộ tuy là con gái nhưng người nào cũng trong sạch, sao có thể cùng một giuộc với loại nhơ bẩn như lão Trầm què được?

Người của Thiên bộ nghe vậy thì vừa thẹn vừa giận, còn tên đệ tử màu vàng kia lại càng mặt mũi tím ngắt, chỉ vì sợ uy danh của đối phương nên không dám nổi nóng, hai mắt bèn chằm chằm nhìn Tiên Bích mong đợi. Tiên Bích cũng khinh thường hành động của Trầm Chu Hư, hơn nữa Cốc Chẩn biết rõ không địch nổi Diệp Phạm mà vẫn xả thân giúp đỡ, mình sao có thể lấy oán báo ơn nên lập tức khẽ lắc đầu. Tên đệ tử đó rất thất vọng, lạnh giọng nói:

– Việc hôm nay sẽ đem y nguyên báo lại cho bộ chủ.

– Muốn tố cáo ư? – Ngu Chiếu cười nói – Lão Trầm què mà có bản lĩnh thì cứ tìm lão tử mà trút giận. Ngu mỗ dù chỉ có một mình cũng quyết không lùi bước.

Tên đệ tử đó hậm hực quay về trong trận, thấp giọng nói với đồng bọn mấy câu rồi căm hận nhìn về phía này, sau đó ôm các đồng môn bị chết bỏ đi.

Ngu Chiếu nhìn đệ tử Thiên bộ khuất dần rồi quay lại nhìn Tiên Bích, định nói rồi lại thôi. Tiên Bích thì không để ý đến y, quay người giải huyệt đạo cho Ninh, Tô hai người. Ngu Chiếu cau mày, chợt nghe Cốc Chẩn hỏi:

– Ngu huynh bị Diệp Phạm đả thương ư?

Ngu Chiếu hừ lên giận dữ, nói:

– Tên khốn kiếp họ Diệp đó mà cũng làm Ngu mỗ bị thương được sao?

Cốc Chẩn thấy vẻ mặt y thì chợt nghĩ ra, nhíu mày nói:

– Chẳng lẽ là ông ấy?

Ngu Chiếu không thừa nhận cũng không phủ nhận, ngẩng đầu suy nghĩ giây lát rồi chợt ha ha cười lớn. Cốc Chẩn ngạc nhiên nói:

– Ngu huynh cười gì vậy?

Ngu Chiếu nhìn hắn, đắc ý nói:

– Ta cười việc đời thật quá hoang đường, vừa mới đánh nhau với ông bố rồi lại kết bạn với ông con, như vậy chẳng phải buồn cười ư?

– Vậy thì có gì đáng cười chứ. – Cốc Chẩn cười nói – Ông ta đánh là việc của ông ta, đệ kết bạn là việc của đệ, chẳng liên quan gì đến nhau, cũng chẳng có gì không được cả.

– Đánh là việc của ông ta, kết bạn là việc của ta hay lắm. – Ngu Chiếu vỗ tay khen ngợi – Người khác nghe vậy thì sẽ nói người là kẻ phản nghịch không biết đạo lý, nhưng Ngu mỗ nghe được thì lại khoan khoái trong lòng.

Cốc Chẩn cười nói:

– Đã khoan khoái thì phải uống cho say rồi.

Chỉ một câu đã lôi được con sâu rượu trong bụng Ngu Chiếu ra, y lập tức nuốt nước bọt, liên tục gật đầu nói:

– Đúng, đúng lắm.

Còn chưa dứt lời thì đã nghe Tiên Bích hừ lạnh, tiếng hừ tuy nhỏ nhưng Ngu Chiếu lại biến sắc mặt, đưa mắt nhìn qua thì thấy Tiên Bích quay người muốn bỏ đi. Ngu Chiếu vội kêu lên:

– Cô đi đâu vậy?

Tiên Bích cười nhạt nói:

– Anh là đại trượng phu da ngựa bọc thây, chết trên chiến trường, còn tôi là đàn bà hai lòng ba dạ, lắm tình nhiều kẻ, đúng ra phải đi thật xa, khỏi phải ngớ ra ở đây khiến người hảo hán phải bực mình.

Ngu Chiếu cười khổ nói:

– Lời ta nói vừa rồi chỉ là mưu kế nhất thời, cô đừng coi là thật…

Còn chưa dứt lời thì bước chân của Tiên Bích lại càng nhanh hơn. Ngu Chiếu nóng nảy kêu lên:

– Chậm đã.

Rồi đuổi theo mấy bước, nhưng thấy Tiên Bích không chịu dừng chân thì bất giác một luồng khí giận cũng xông thẳng lên đầu, liền hét lên:

– Được, cô muốn đi thì cứ đi đi…

Thân mình Tiên Bích run lên rồi quay đầu lại, ánh lệ loang loáng trên đôi mắt xanh. Ngu Chiếu thấy vẻ mặt cô thì lồng ngực nghẹn lại, há miệng trợn mắt nói không ra lời.

Tiên Bích cười thê thảm rồi chầm chậm nói:

– Họ Ngu kia, hôm nay coi như tôi hiểu rõ anh rồi. Được, tôi đi, từ nay về sau chúng ta một đao cắt đứt, không liên quan gì nữa.

Ngu Chiếu nghe vậy lòng như dao cắt, bao nhiêu lời lẽ quanh quẩn trong cổ họng mà không nói ra được.

Mắt thấy một lời không hợp đã tách rời một đôi tình nhân thì Cốc Chẩn đảo mắt rồi bỗng cười nói:

– Tiên Bích cô nương, nếu cô đi rồi thì nhất định sẽ hối hận.

Tiên Bích cười nhạt, nói:

– Ngươi thử nói xem sao ta phải hối hận chứ?

Cốc Chẩn nói:

– Ngu huynh nói những lời nhảm nhí đó làm ảnh hướng lớn đến danh dự của cô nương, nếu không giải thích rõ ràng thì khi truyền ra giang hồ, mọi người sẽ đều nói là Lôi Đế Tử nói: “Con gái Địa Mẫu là Tiên Bích ba lòng hai dạ, lắm kẻ nhân tình…” Cô nương cũng biết rồi đấy, trên giang hồ lời đồn đáng sợ, cứ thế truyền đi rồi sai lại sai thêm, có khi cuối cùng lại biến thành “Đám con gái Địa bộ của Tây Thành người nào cũng đều lắm nhân tình, ba lòng hai dạ, chuyên môn dụ dỗ nam nhân”. Nếu như vậy thì thật là hỏng bét.

Tiên Bích mặt hoa biến sắc, tức giận nói:

– Ai dám nói lăng nhăng như vậy, ta sẽ rút lưỡi hắn ra.

Tuy cô nói như vậy nhưng trong lòng cũng rất không yên tâm: “Lời của Ngu Chiếu vừa rồi cả Đông Đảo, Tây Thành đều có người nghe thấy. Nếu như đúng là truyền bá ra giang hồ thì làm hỏng thanh danh của ta cũng là chuyện nhỏ, nhưng làm hỏng danh dự của Địa bộ sẽ rất không hay.” Rồi lại liếc Ngu Chiếu, thấy vẻ mặt y lo lắng, ánh mắt lộ vẻ hổ thẹn thì bất giác lửa giận trong lòng cũng giảm bớt, thầm nghĩ: “Đồ đốn mạt này cũng có lúc hối hận, đủ thấy còn chưa mất hết lương tâm.”

Chợt nghe Cốc Chẩn lại cười nói:

– Tuy nói như vậy nhưng ta có một cách có thể chặn đứng những lời đồn thổi xấu xa đó, Tiên Bích cô nương có muốn nghe không?

Tiên Bích bị hắn dăm ba câu làm cho lòng rối bù lên, đành nói:

– Ngươi nói đi.

Cốc Chẩn nói:

– Lời đồn thổi là từ Ngu huynh mà ra thì cũng do Ngu huynh kết thúc. Vì vậy tốt nhất không gì hơn là hai vị xóa hết hiềm khích, trở lại tốt đẹp, làm một đôi vợ chồng thần tiên thì tiếng tốt truyền khắp giang hồ. Như vậy cho dù có đồn thổi xấu xa gì thì không đánh cũng tự bị phá thôi.

Tiên Bích trừng mắt nhìn Cốc Chẩn dở khóc dở cười rồi chợt mắng:

– Tên tiểu tử vô lại nhà ngươi lại nghĩ ra ý định thối tha gì thế? Họ Ngu này vô cùng đáng hận, chưa trừng phạt thì thôi, lại còn muốn ta đối xử tốt với y, làm vợ chồng gì gì nữa? Chẳng lẽ y sỉ nhục người khác thì là việc tốt lớn lao trong thiên hạ, còn ta vì thế mà tức giận thì lại biến thành không đúng sao?

– Trừng phạt thì nhất định phải có rồi. – Cốc Chẩn cười nói – Trước đó Ngu huynh phải nhẫn lỗi với cô nương, rút lại những lời đã nói.

Nói rồi liên tục đưa mắt ra hiệu cho Ngu Chiếu. Ngu Chiếu ngớ ra, thở dài một hơi rồi vòng tay nói:

– Tiên Bích muội tử, những gì ta vừa nói đều là nhảm nhí, thối không thể ngửi được, cô nghìn vạn lần đừng để trong lòng. Ngày sau nếu có kẻ nào dùng những lời thối tha đó làm nhục danh dự của cô hay Địa bộ mà Ngu mỗ nghe được thì cho dù có cách xa vạn dặm cũng nhất định lấy được tính mạng của hắn…

Nói rồi mắt lóe lên như điện lướt qua mọi người ở đó. Hổ bệnh vẫn còn uy phong, tuy y bị thương nặng nhưng thần quang trong mắt vẫn khiếp người, mọi người bị y nhìn tới thì không khỏi ớn lạnh.

Tiên Bích dù sao cũng có tình cảm với Ngu Chiếu, thấy y nhận thua thì sự tức giận cũng giảm bớt hầu hết, rồi lại nghĩ tới vừa rồi phải đối mặt với kẻ địch, Ngu Chiếu nói ra những lời đó bất quá chỉ là muốn đẩy mình đi, ngôn ngữ tuy là tuyệt tình nhưng ý định thì lại rất tốt đẹp, mình đối xử với y như vậy cũng có phần quá nghiêm khắc. Cô nghĩ đến đó thì trong lòng lại tha lỗi cho y thêm mấy phần nữa, chỉ là tuy trong lòng đã thoải mái rồi nhưng ngoài mặt thì vẫn không thay đổi gì, giữ nguyên bộ mặt lạnh băng không thấy rõ mừng hay giận.

Ngu Chiếu thấy người đẹp vẫn lạnh nhạt thì thấp thỏm lo âu, nhìn Cốc Chẩn lộ ý xin giúp đỡ. Cốc Chẩn cười thầm trong lòng nhưng ngoài miệng thì lại trầm mặt nói:

– Vừa rồi đã nói rồi, trước hết là dùng lời để xin lỗi, sau đó là chịu phạt nặng. Ngu huynh, huynh có nhận phạt hay không?

Ngu Chiếu rất do dự, nhìn ngó Tiên Bích rồi chợt nghiến răng nói:

– Được rồi, Ngu mỗ nhận phạt.

Còn chưa dứt lời bỗng thấy thần sắc Cốc Chẩn có vẻ quỷ quyệt thì trong lòng thấp thỏm, thầm kêu không hay: “Tiểu tử này xưa nay tinh quái, không biêt sẽ dùng loại phương pháp quái đản nào để đối phó với lão tử đâu. Ta tốt xấu gì cũng là chủ của một bộ, nếu phải làm ra bộ dạng xấu xí gì đó trước mặt mọi người thì từ nay về sau làm sao còn dám chường mặt ra giang nồ nữa.” Nghĩ vậy rồi hơi cảm thấy hối hận, nhưng y không coi thường lời hứa, nói ra là giữ lời không có chuyện cãi xóa. Còn đang lo âu thì chợt nghe Cốc Chẩn cười nói:

– Ngu huynh đã nhận phạt thì ta sẽ thay Tiên Bích cô nương nghĩ ra một cách để phạt nặng huynh, ừm, ờ, à…

Hắn tỏ vẻ này nọ thừa nước đục thả câu, Ngu Chiếu thì tính tình lại như lửa, không thích vòng vo, cứ dây dưa như vậy thì so với đem ra lột da róc thịt luôn còn khó chịu hơn gấp mười lần. Y liền lập tức quát lớn:

– Muốn phạt cái gì thì nói ra mau đi.

– Có rồi. – Cốc Chẩn vỗ tay, cười nói – Vừa rồi lúc ta vào núi có thấy một quán rượu, rượu ngon rất nhiều, bây giờ phạt huynh phải đến đó uống liền ba trăm chén lớn, thiếu một chén cũng không được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.