Tiên Ma Biến

Chương 779: Nói chuyện thiên hạ, bàn đánh hoàng đế



Lâm Tịch đi ra khỏi tiểu viện, nhưng lại không lên xe ngựa, mà là vẫy vẫy tay về phía xe ngựa. Sau đó, hắn nắm tay Cao Á Nam từ trong xe ngựa bước xuống, đi theo một lối nhỏ, tiến tới Hạc sơn cách đó mấy dặm.

Hai người đều mặc một bộ áo vải bình thường, tản bộ trên con đường thôn quê, thoạt nhìn không khác gì đôi tình nhân Vân Tần cả.

Cát Tường nhảy ra khỏi ống tay áo Lâm Tịch, đi theo sau Lâm Tịch và Cao Á Nam, loay hoay trong bụi cỏ.

Ở nơi xa, có một con chó vàng lại không cảm thấy Cát Tường đáng sợ, nên vui mừng chạy tới.

Cát Tường cao hứng chơi đùa với con chó vàng này, sau đó con chó vàng này lại lưu luyến đi theo sau Lâm Tịch và Cao Á Nam.

Sau trận thịnh hội trước nay chưa từng có ở Thiên Diệp quan, thế giới người tu hành đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Thế giới tu hành đã biết hồn binh truyền kỳ của học viện Thanh Loan, Đại Hắc, đã bị phá hủy.

Nhưng Nghê Hạc Niên cũng chết, chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng chết.

Trước khi Vân Tần lập quốc mười năm, Trương viện trưởng lần đầu tiên tiến vào thành Trung Châu, thế giới này còn chưa có Đại thánh sư. Mà sáu mươi mấy năm sau, bởi vì sự xuất hiện của ông ta mà thế giới này đã có Đại thánh sư, nhưng tất cả lại cùng chết theo sự hủy diệt của Đại Hắc.

Hiện giờ trong thế giới người tu hành đã không còn Đại thánh sư, hơn nữa, không còn ai có thể sử dụng sức mạnh Thánh sư cực hạn như chưởng giáo núi Luyện Ngục.

Sau trận chiến Thiên Diệp quan, thế giới người tu hành đều hiểu rằng nếu loại trừ Lâm Tịch ra, vậy người mạnh nhất bây giờ chính là thiếu nữ thiên tài tu hành, có khuôn mặt vô cùng non nớt, Thánh sư Nam Cung Vị Ương.

Ở Thiên Diệp quan, Lâm Tịch đã thành Tướng Thần thật sự.

Không còn ai dám thử giết chết hắn, tương tự như thế, cũng không có người tu hành nào đối nghịch với hắn dám chiến đấu với Nam Cung Vị Ương.

Đây là thời đại của Lâm Tịch và đồng bạn của mình, tựa như nhiều năm trước, sau chiến dịch lăng Trụy Tinh, đó là thời đại của Trương viện trưởng, thế gian nghênh đón khoảnh khắc thái bình.

Hạc sơn từng là một trong những nơi chiến đấu dữ dội nhất trong chiến dịch hành tỉnh Nam Lăng mấy tháng trước. Bởi vì biên quan Thiên Hà bị đóng chiếm, nên khi đó đã có hơn một vạn quân Vân Tần lùi về đây cố thủ. Trong tình huống không có lương thực tiếp tế trong nhiều ngày, có rất nhiều biên quân Vân Tần can trường đã tình nguyện ở lại đánh chặn, kịch chiến với quân đội Đại Mãng ba ngày, cuối cùng toàn bộ tử trận.

Trong thế giới tu hành mà quân nhân chiến đấu với nhau bằng vũ khí lạnh như vậy, chiến đấu kéo dài ba ngày đã là trận chiến vô cùng thảm thiết.

Hạc sơn ngày xưa được thành lập trong sơn cốc, lấy hai đồi núi nhỏ làm vách tường của mình, nay đã biến thành một mảnh phế tích. Các loại kiến trúc được xây dựng, cho dù là lầu canh đều bị sụp đổ, ngay cả những nơi cao nhất cũng biến thành một đống gạch vụn, tuy nhiên, nơi đây bây giờ lại vô cùng an tĩnh.

Hai bên đồi núi mọc đầy những đóa hoa cúc dại màu vàng, có rất nhiều khúc tên bị bẻ gãy xen lẫn trong đấy, không khác gì những bụi cây khô héo cả.

Những dấu vết được hình thành do quân giới khổng lồ bóp áp đã hoàn toàn biến mất, từng khu vực quân doanh và công sự biến thành đồng cỏ. Thành tường phòng thủ và các tòa nhà biến thành gạch nát, có những kênh mương khi xưa nay đã đầy nước mưa, rêu xanh phủ đầy.

Có một cây hòe đã bị đốt trọi trong chiến hỏa, bây giờ mới mọc ra một cành mới. Mặc dù bây giờ đang vào thu, lá vàng rơi xuống khiến người nhìn cảm thấy buồn tẻ, nhưng khi nhìn thấy có những cành non lởm chởm sinh ra trên gốc cây bị nám đen, người ta vẫn cảm thấy có một luồng sức mạnh mới mẻ và đầy sức sống.

Bên dưới cây hòe có một cô gái xinh đẹp.

Tần Tích Nguyệt thật sự rất xinh đẹp, ngay cả lúc tức giận cũng đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Ngay cả Dạ Oanh cũng từng nói rằng Tần Tích Nguyệt là cô gái đẹp nhất mà bà ta từng gặp ở thành Trung Châu.

Sau khi trải qua nhiều trận chiến, tu vi tăng cao lên, vào thời khắc ngồi ở sơn cốc vô cùng bình lặng này, trông nàng lại như một tân đệ tử học viện Thanh Loan những ngày đầu, không bị khói lửa quấn lấy.

Có vài người rất đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy thiếu hụt, hoặc là giống một ai đó, đó là vì những người đó không kiên trì theo đuổi bàn tâm của mình, mà luôn cố gắng bắt chước một ai đó hơn mình.

Nhưng Tần Tích Nguyệt lại kiên định với chính mình, nên cá tính và nét đẹp của nàng lại càng tôn vinh nàng hơn, giúp nàng trông giống một đóa hoa xinh đẹp và chân thật.

Lâm Tịch và Cao Á Nam đi đến gần nàng, ngồi xuống.

– Sao lại một mình đến nơi này?

Cao Á Nam xinh đẹp mỉm cười, nhẹ giọng hỏi Tần Tích Nguyệt.

– Chỉ muốn một mình an tĩnh một chút, sau đó suy nghĩ chuyện của mình.

Tần Tích Nguyệt nở nụ cười mỉm, đáp lại:

– Trước đây thật sự không có thời gian suy nghĩ chuyện của mình, luôn là đánh giặc với quân đội, luôn phải tu hành, phải biết tận dụng từng tức từng đình để tăng thực lực mình lên, bây giờ rốt cuộc mới có thời gian để suy nghĩ đấy.

Lâm Tịch cũng tươi cười.

Hắn rất hiểu tâm tình của Tần Tích Nguyệt, bởi vì đây cũng là tâm tình của phần lớn người trẻ tuổi tu hành trong học viện.

Sau khi đại địch lớn nhất là chưởng giáo núi Luyện Ngục chết, mặc dù trên thế gian này còn có nhiều người tu hành mạnh hơn họ, nhưng bọn họ đã không cần phải gấp gáp đuổi theo, không cần giành giật từng tức từng đình để tăng tu vi mình lên.

– Trương Bình ở núi Luyện Ngục truyền tin về.

Lâm Tịch biết mình không cần phải che giấu Tần Tích Nguyệt, nên hắn tự nhiên nói:

– Chúng ta chiến thắng chưởng giáo núi Luyện Ngục, hắn cũng chiến thắng tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục kia…hắn muốn gặp ngươi.

Tần Tích Nguyệt quay đầu nhìn Lâm Tịch, điềm đạm nói:

– Hắn nên biết bất kể chúng ta có chiến thắng chưởng giáo núi Luyện Ngục hay không, tình cảnh của hắn sẽ vô cùng nguy hiểm. Ta cứ nghĩ rằng hắn sẽ rời khỏi núi Luyện Ngục, dù sao hắn là đại trưởng lão núi Luyện Ngục, cơ hội để rời khỏi núi Luyện Ngục quay về Vân Tần là rất lớn…ta cho rằng sẽ gặp lại hắn ở Vân Tần, nhưng không ngờ hắn lưu lại ở núi Luyện Ngục.

Lâm Tịch và Cao Á Nam bình tĩnh lắng nghe, bởi vì bọn họ biết đây chính là vấn đề mà Tần Tích Nguyệt suy nghĩ.

– Nói vậy hắn ta hẳn đã nắm núi Luyện Ngục trong tay mình?

Tần Tích Nguyệt cũng không dừng lại, khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm bao la, nói: 

– Nếu như vậy, nếu hắn muốn gặp ta, hắn là hắn phải tới Vân Tần thấy ta, chứ không phải ta đến núi Luyện Ngục gặp hắn.

Lâm Tịch gật đầu.

Hắn hiểu được ý của Tần Tích Nguyệt, chính là Trương Bình phải quay về Vân Tần để gặp nàng.

Trương Bình có thể chiến thắng tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục ở lại trấn thủ, khống chế cả núi Luyện Ngục, cho thấy hắn ta đã có sức mạnh không tầm thường. Trương Bình có thể ở lại núi Luyện Ngục để làm chưởng giáo, có thể quay về học viện Thanh Loan làm đệ tử, trở về Vân Tần, đó là sự lựa chọn của Trương Bình. Nhưng từ đây cũng có thể nhìn thấy được thái độ của hắn, xem thử hắn ta có còn là Trương Bình như khi xưa nữa hay khoonng.

Đây là một cách suy đoán rất lý trí, nhưng chính sự suy đoán này lại khiến Lâm Tịch nhất thời không biết nên nói gì.

Tần Tích Nguyệt không cần nhìn Lâm Tịch, nhưng vẫn có thể biết được Lâm Tịch đang nghĩ gì trong lòng, nên nàng tiếp tục nói:

– Ta dĩ nhiên biết hắn rất thích ta, ta và ngươi đều tin tưởng hắn, chỉ là ta cần thời gian để xem thử những gì hắn đã làm rốt cuộc là vì học viện hay là vì ta, hoặc là vì nguyên nhân khác. Chúng ta không thể nào biết suy nghĩ trong lòng một người được. Còn nữa, cũng tựa như Lý Khai Vân và Lãnh Thu Ngữ, muốn tiếp nhận hoặc là thích ai đó, tất cả đều cần thời gian để xem xét, để cảm động, để trái tim cả nhận được. Ta không thể đáp ứng được hắn bây giờ, ta chỉ có thể nói về sau hãy nói. Có lẽ sau khi hắn trở về, ta vẫn chưa có cảm giác đặc biệt đối với hắn, hoặc là hắn đã khác trước rất nhiều, vừa thấy ta đã động tâm rồi, đây đều là chuyện chưa biết.

Cao Á Nam và Lâm Tịch càng hiểu ý của Tần Tích Nguyệt hơn.

– Tình cảm là chuyện cả hai bên.

Cao Á Nam nắm lấy tay nàng, nói:

– Chỉ cần một mình ngươi hiểu là được rồi.

– Mấy tên thần quan giả bộ cao quý của núi Luyện Ngục đều giống như Văn Sửu Sửu cả, mà nghe nói nơi đó đâu đâu cũng là núi lửa, chướng khí bốc lên. Nếu như tới đó, nhiều nhất ta chỉ ở lại vài ngày, sau đó sẽ không có gì đáng để chơi nữa, không muốn ở lại nữa.

Lâm Tịch tươi cười, nói:

– So sánh với ngươi, nơi đó có gì hay chứ, ta nghĩ hắn nhất định sẽ gấp gáp chạy về thôi.

– Văn Sửu Sửu là ai?

Tần Tích Nguyệt cũng tươi cười hỏi.

– Chỉ cần ngươi nghĩ bọn thần quan núi Luyện Ngục đó ẻo lả như con gái là hình dung được rồi.

Tần Tích Nguyệt suy nghĩ một hồi, cười cười, rồi nhìn Lâm Tịch hỏi:

– Ngươi và trưởng công chúa đàm luận thế nào?

Lâm Tịch nói:

– Cô ta đồng ý trở thành hoàng đế Vân Tần.

Tần Tích Nguyệt cau mày lại. Mặc dù nàng đã sớm chuẩn bị trước, nhưng khi nghe Lâm Tịch nói, nàng vẫn cảm thấy rung động.

– Ngay cả cô ta cũng tuyệt vọng với hoàng đế Vân Tần rồi.

Nàng suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói:

– Hoàng đế Vân Tần ỷ vào núi Chân Long, tuyệt đối sẽ không nhường ngôi. Hơn nữa, vào lễ tế thu năm ngoái, Văn Huyền Xu còn giúp ngược hắn, khiến nhiều người càng tin hắn là thiên mệnh chân tử…Hiện giờ, chỗ dựa lớn nhất của hắn không phải là núi Chân Long, mà chính là hắn là con của tiên hoàng, là chân mệnh thiên tử của Vân Tần.

– Muốn thay đổi quan niệm đã dung hòa với máu người Vân Tần hơn trăm ngàn năm đúng là rất khó, tựa như ta không có biện pháp thay đổi Lưu Học Thanh vậy. Vân Tần có rất nhiều người giống như Lưu Học Thanh.

Lâm Tịch tỏ ra thản nhiên, vẫn tươi cười, nói:

– Chỉ cần ta đột phá đến Thánh giai, ta sẽ tùy ý bắt lấy hắn.

– Nghĩ đến có ngày nào đó ta sẽ tùy ý đánh hoàng đế, có thể tùy ý tu hành mà không cần vội vã, ta cảm thấy thế giới này thật đẹp, thật thú vị.

Lâm Tịch duỗi lưng một cái, rất vui vẻ nói.

Tần Tích Nguyệt cũng không nhịn được mà trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng dựa vào lời nói vô lại của hắn, nàng lại cảm nhận được sự tự tin của hắn, nên nàng hơi kinh ngạc hỏi:

– Không lẽ ngươi sắp đạt đến Thánh giai rồi?

– Trận chiến với Hải yêu vương và chưởng giáo núi Luyện Ngục giúp ta rất nhiều.

Lâm Tịch đứng lên, chân thành nói:

– Áp lực của cường giả càng lớn, càng giúp cho người tu hành có động lực đi về phía trước. Chỉ riêng việc tự bạo Đại Hắc…đã giúp ta trải qua không biết bao lần sống chết. Tiến cảnh tu vi của ta nhất định sẽ nhanh hơn bọn ngươi tưởng tượng.

– Nam Cung Vị Ương từng dự đoán trong vòng mười năm ta có thể đột phá Thánh sư, hiện giờ mới qua một năm thôi…Dĩ nhiên ta không thể nào đột phá Thánh sư chỉ trong vòng hai hoặc ba năm. Nhưng mà, các ngươi đừng quên ta tu ma biến. Tu đến Đại quốc sư đỉnh phong, lợi dụng ma biến để đạt đến sức mạnh Thánh giai, có lẽ không cần nhiều thời gian đâu.

Nhưng mới nói đến đây, Lâm Tịch lại không nghiêm chỉnh nói:

– Đến lúc đó, có thể trực tiếp đi đánh hoàng đế.

Lần này Tần Tích Nguyệt lại không khinh thường hắn, mà là nhìn hắn một cái, nói:

– Ngươi quên rằng ngươi từng nói thứ ngươi có thể dựa vào nhiều nhất không phải là ma biến, mà chính là Tướng Thần sao?

Lâm Tịch xấu hổ cười cười, nói:

– Hình như là như vậy.~~o0 0o~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.