“Làm sao anh muốn tôi tin? Tôi đã gặp cô ấy mấy lần ở thành phố, nhưng anh nói với tôi cô ta ở Mỹ, tôi thấy anh đi cùng cô ta mấy lần, nhưng anh nói không liên quan gì đến cô ta. Chu Đình Nam anh lấy gì để tôi tin anh đây.”
Nghe thấy cô nói vậy Chu Đình Nam cũng mất bình tĩnh quát lên, “ Thanh Vy em nói linh tinh cái gì vậy anh đi với cô ta bao giờ? Lúc nào.”
“Có một lần tôi thấy anh và cô ta ở bệnh viện, anh đã nói anh sẽ tìm hiểu và giải quyết không phải sao? Một lần khác trong siêu thị, tôi cũng thấy, một lần nữa …” Cô dừng nói lại, lúc ấy cô chỉ nghe thấy cô ta nói chuyện chứ cũng không chắc là nói cùng Chu Đình Nam hay ai.
“Khoảng thời gian khác ở đâu?” Chu Đình Nam hỏi.
Đỗ Thanh Vy buột miệng nói: “Ở khu chung cư trên đường Hà Nam, nhưng lúc đó anh đi trước rồi tôi chỉ thấy Lưu Hồng Diễm không thấy anh.”
Chu Đình Nam túm lấy tay cô thanh âm cố nén tức giận: “Được rồi, bây giờ chúng ta đến gặp cô ta, ba mặt một lời để hỏi rõ chuyện?”
Chu Đình Nam kéo cô đi dưới ánh mắt minh ngạc của bố mẹ chồng.
“ Ở nhà nào?” Sau khi đi đến trung cư anh hỏi.
Đỗ Thanh Vy chỉ tay đến căn phòng mà cô thấy Lưu Hồng Diễm đã mở cửa.
Chu Đình Nam đưa tay lên gõ cửa thì lúc này một người phụ nữ lớn tuổi bước ra mở cửa: “Các ngươi tìm ai?”
“Xin lỗi, cho hỏi đây có phải là nhà của cô Lưu Hồng Diễm không??”
“Lưu Hồng Diễm? Không?” Rồi bà ấy lại nhìn về phía hai người “Tầng mấy, các người tìm lầm tầng rồi sao?”
Đỗ Thanh Vy sững người hỏi lại, “Đây không phải là tầng 8 sao?”
“Đúng vậy, nhưng chúng ta nơi này không có người như vậy.” Người phụ nữ không kiên nhẫn nói.
“Tôi xin lỗi.” Chu Đình Nam vội vàng xin lỗi.
Người phụ nữ kia lúc này cũng kéo rầm cửa một tiếng thật mạnh.
Chu Đình Nam nhìn cô với ánh mắt thờ ơ vô cảm: “Em còn gì để nói nữa?”
Cô nhất thời không tìm ra manh mối, không thể hiểu được chuyện gì. Rõ ràng là lần trước, đúng vậy cô lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, nghi ngờ nói: “Đúng rồi, là lần trước….”
Chu Đình Nam không kiên nhẫn kéo theo cô xuống tầng 1 rồi nhét cô vào trong xe “Nói cho tôi biết, em còn nhìn thấy cô ta ở đâu để tôi đưa em đi xác nhận.” Anh tức giận nói.
“Tôi…” Đỗ Thanh Vy không nói nên lời. Siêu thị, bệnh viện ngày nào cũng tấp nập người ra vào, ai có thể nhớ và làm sao xác nhận? Cô quay đầu đi không muốn nói chuyện cùng anh nữa.
………
“Vợ à, anh thật sự không có quan hệ gì với Lưu Hồng Diễm.”
Vừa về đến phòng, Chu Đình Nam liền giữ vai cô trịnh trọng nói: “Lần trước em nói nhìn thấy anh ở bệnh viện, anh cũng tìm y tá trực, cũng không có ai nói là nhìn thấy cô ta, anh không nói cho em biết là vì sợ ảnh hưởng đến tâm trạng em, sợ nhắc tới sẽ khiến em lại suy nghĩ lung tung. Trên đời có rất nhiều người giống nhau có lẽ em nhìn nhầm rồi.”
Đỗ Thanh Vy không đáp lại lời anh nhưng đôi mắt thẫn thờ của cô đã tiết lộ sự bối rối trong lòng mình. Thấy anh nhìn mình không chớp mắt cô mạnh miệng nói: “Vậy thì hai người quay về từ Mỹ với nhau hẳn là thật.”
“Bọn anh thực sự gặp nhau trên máy bay” Chu Đình Nam nhắc lại.
Sau khi làm ầm ĩ lên cô lại cảm thấy mình làm ầm lên vô cớ, chán nản đẩy anh ra cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm lòng uất ức không nói nên lời.
Đêm đó Chu Đình Nam đều phớt lờ sự kháng cự của cô cưỡng ép cô đến mức mà cô liên tục cầu xin tha vì đau. Anh không những không bỏ qua mà càng làm mạnh hơn và nhanh hơn.
Sau cùng như đã giải quyết được vấn đề anh ôm lấy cô thì thầm: ” Thanh Vy, anh rất tức giận. Hôm nay em lại vô cớ gây chuyện như vậy, sau này anh không muốn chuyện như thế này lại tái diễn nữa.”
Đêm đó Chu Đình Nam vẫn ôm cô nhưng cô lại quay lưng về phía anh.
Đỗ Thanh Vy ngủ không ngon, Chu Đình Nam cũng vậy.
Sáng hôm sau, trước khi đi làm Chu Đình Nam liền ôm lấy cô “Em yêu đừng tức giận nữa có được không? Cả ngày em cứ thế này anh đi làm cũng chẳng vui vẻ gì, em đừng tức giận nữa, được không?”
Thấy anh đã cho mình một nấc thang đi xuống cô cũng rúc vào lòng anh, nũng nịu nói: “Vậy anh phải hứa với em là không bao giờ gặp lại cô ta nhé”.
“Được rồi mà, anh sẽ không bao giờ gặp cô ta đâu.”
Bây giờ anh cũng đã nói như vậy cô không thể cố chấp được nữa, chưa kể cô không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh Chu Đình Nam và Lưu Hồng Diễm có quan hệ gì với nhau mặc dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng biểu hiện trên mặt cô là không quan tâm đến nữa.
Cứ như thế trôi qua được một tuần.
Hôm đó Đỗ Thanh Vy gọi điện đến văn phòng của anh thì nghe được thư ký trả lời: “Thưa bà chủ, chủ tịch đi bệnh viện rồi”.
“ Hả? Anh ấy sao vậy? Anh ấy không thoải mái sao?” Cô lo lắng hỏi.
“Không, hình như bố một người bạn của chủ tịch phải phẫu thuật.” Thư ký thẳng thắn nói.
“Bạn? Bạn nào? Bạn nào?” Đỗ Thanh Vy nghi ngờ hỏi.
“Tôi cũng không biết rõ.”
“Anh có biết đó là bệnh viện nào không?”
“Ở bệnh viện số 1 trung tâm thành phố.” Thư ký đáp.
Nghĩ nghĩ xong một hồi cô quyết định lái chiếc BMW màu đỏ của mình đến đó một cách nhanh chóng. Cô chậm rãi đi tìm từng phòng một.
Qua khỏi góc khuất hành lang cô nhìn thấy một hình ảnh khiến cô muốn phát điên: Chu Đình Nam đang ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài phòng phẫu thuật và lúc này trong vòng tay của anh là một người phụ nữ đang khóc, người phụ nữ đó không phải ai khác mà chính là Lưu Hồng Diễm.
Đỗ Thanh Vy cảm thấy trái tim mình đau như bị ai cứa dao vào, cô bước vội qua.
Khi cô nhìn chằm chằm vào Chu Đình Nam bằng đôi mắt rực lửa của mình, anh cũng giật mình theo phản xạ đẩy Lưu Hồng Diễm ra rồi đứng dậy.
“ Bà xã, sao em lại ở đây?” Anh lắp bắp hỏi.
Đỗ Thanh Vy cười lạnh liếc nhìn Lưu Hồng Diễm đang khóc vô cùng đáng thương như hoa lê đái vũ bất kì ai nhìn thấy cũng muốn bảo bọc.
Cô dùng giọng điệu khinh thường nói: “ Chu Đình Nam, lần này còn cần giải thích không?”