Ngọn lửa bạo liệt nhanh chóng oanh tạc cái miệng con U Lang Thú nát bấy. Cái đầu của nó bị biến dạng ngay lập tức. Hơn nữa, ngọn lửa còn bao trùm, nuốt trọn cả cái đầu con U Lang Thú.
Những ngọn lửa khác, cái thì chui vào cuống họng, cái thì chui vào bụng. Khiến cho cái bụng của con U Lang Thú trương phồng lên. Cảm giác như sắp nổ tung tới nơi rồi vậy.
“Bùm!!!!!!!!!!”
Rốt cuộc âm thanh nổ tung cũng bạo phát ra. Con U Lang Thú hung dữ bị một đòn Hỏa Tư – Bạo Liệt nhanh chóng biến thành một quả bóng to lớn rồi nổ tung chết tươi. Thân thể nó nặng nề rơi xuống trước mặt Bạch Dương.
Bạch Dương đang còn nhe răng ra cười, đột nhiên cứng đơ mặt lại. Từ trên người hắn tỏa ra khí chất âm trầm đến đáng sợ.
Con U Lang Thú ngày trước của hắn có huyết thống rất là ưu việt. Vốn hắn định bồi dưỡng nó thành một con quái vật phi thường cường đại. Thế nhưng nó lại bị một học sinh đánh bậy đánh bạ giết chết. Lần trước nó bị giết chết là do thằng học sinh này may mắn mà thôi. Thế nhưng lần này thì khác, con U Lang Thú bị thằng học sinh này dùng 2 nguyên tố ma pháp mạnh mẽ oanh tạc cho chết.
” Ta thừa nhận người khác xa so với những đứa học sinh chân yếu tay mềm mà ta đã từng gặp. Người không khác gì một thợ săn ma pháp sư lão luyện. Nhưng cho dù là như vậy, ngươi vẫn phải chết. Thi thể của ngươi, ta nhất định sẽ dùng nó để nuôi nấng con thú triệu hồi tiếp theo của ta!”
Bạch Dương ôm lấy ngực, co quắp kịch liệt nói.
Quả thật Bạch Dương hắn quá xem thường tên học sinh này rồi. Một Lôi Ấn – Nộ Kích và Hỏa Tư – Bạo Liệt có lẽ có sức sát thương tới U Lang Thú. Nhưng 2 kỹ năng đó cũng không thể nào một đòn giết chết con U Lang Thú ngay được. Thế nhưng tên học sinh này lại đem Hỏa Tư nhồi vào trong miệng con U Lang Thú. Hắn giết chết con U Lang Thú ttong nháy mắt. Thủ pháp như vậy, một người học sinh căn bản không thể nào nghĩ ra và có thể làm được!
Nhưng con U Lang Thú chết thì đã sao? Chỉ cần Bạch Dương hắn lấy được Địa Thánh Tuyền từ tay thằng nhãi con này thì địa vị của hắn sẽ khác hẳn. Con U Lang Thú nho nhỏ kia đối với một vị Đại triệu hoán sư mà nói, nhìn thật là ngứa mắt.
“Hai người các ngươi, giết nó!!”
Hai mắt Bạch Dương liền trở nên lạnh lẽo, hung hăng nói với hai con Hắc Súc Yêu kia.
Hắc Súc Yêu đang còn truy đuổi mấy người khác. Nghe thấy chủ nhân ra lệnh liền nhanh chóng chuyển hướng sang phía Mạc Phàm.
Hắc Súc Yêu linh hoạt hơn nhiều so với con U Lang Thú. Bọn nó có thể nhảy lên trên trần xe cộ để tiến lên. Cũng có thể lấy xe cộ để che chắn tầm nhìn, thay đổi vị trí.
Mà hai con Hắc Súc Yêu này hiển nhiên là hợp đồng tác chiến cùng săn con mồi rồi. Bọn nó chia ra làm hai bên xung quanh Mạc Phàm. Chỉ cần Mạc Phàm hắn thi triển ra kỹ năng Lôi Ấn một lần nữa để chế trụ một trong hai con Hắc Súc Yêu. Thì con còn lại chắc chắn sẽ đem cổ họng của Mạc Phàm cắt đứt!
Hai con Hắc Súc Yêu càng ngày càng áp sát gần. Không có lá chắn liêm cốt, giờ phút này Mạc Phàm cũng chỉ có đủ thời gian để hoàn thành một kỹ năng ma pháp mà thôi.
Thời gian quá gấp khiến cho hắn không suy nghĩ được nhiều.Mạc Phàm theo bản năng ngưng tụ ra một đoàn Hỏa Tư.
Hiệu quả của Hỏa Tư – Bạo Liệt có lẽ giúp hắn tránh thoát được một kiếp. Nhưng nó có thể đối phó được với hai con Hắc Súc Yêu có tốc độ cực nhanh này hay không thì không biết được.
……
“Tiết lão sư, phóng thích ánh sáng!”
Cách đó không xa, Mục Bạch hô to lên một câu, nói cho Tiết Mộc Sinh biết.
Tiết Mộc Sinh quay lại nhìn thoáng qua Mục Bạch. Hắn nhìn thấy trên lòng bàn tay Mục Bạch có ánh sáng Tinh trần màu lam đang nhanh chóng tụ lại. Tiết Mộc Sinh có kiến thức rộng rãi liền hiểu ngay Mục Bạch muốn làm gì. Hắn không do dự liền phóng thích ra kỹ năng ma pháp Quang hệ của mình.
Quang Diệu – Thất Minh!
Cường độ ánh sáng này nếu như phóng thích chuẩn thì có thể làm mù mắt đối thủ. Để cho đối thủ mất đi năng lực chiến đấu.
Bạch Dương cảm giác có ánh sáng mạnh xuất hiện, liền quay mặt đi chỗ khác. Trên gương mặt mặt hắn hiện lên sự khinh thường.
Dù sao cái loại ánh sáng này cũng không có lực sát thương gì cả. Chỉ cần hắn không có nhìn thẳng vào ánh sáng kia thì thị giác sẽ rất nhanh liền khôi phục lại. Về phần hai con Hắc Súc Yêu của hắn. Cũng không có vấn đề gì cả. Mặc dù bọn nó là những sinh vật bóng tối nhưng bọn nó lại không có mắt. Vì vậy hiệu quả của ánh sáng khiến cho đối thủ bị mù hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới 2 con Hắc Súc Yêu của hắn.
“Ô Băng trảm!”
Một âm thanh liền xuất hiện phía sau Bạch Dương. Một giây sau, một cỗ lạnh lẽo từ phía sau nhanh chóng truyền tới.
Một thanh kiếm đen nhánh sắc bén có ánh sáng màu trắng đột nhiên xuất hiện không một tiếng động. Nó bất thình lình xuất hiện trong không trung, tỏa ra hàn băng lạnh đến thấu xương, rồi đột nhiên chém lên người Bạch Dương.
Thật ra Bạch Dương cũng rất là thông minh. Khi không có một sinh vật nào đứng bên cạnh bảo vệ cho hắn. Hắn liền nhanh chóng núp đằng sau một chiếc xe hơi ở bên cạnh. Hắn trốn ở đấy có thể tránh cho mình khỏi bị các học sinh khác ám toán. Nhưng mà thanh Băng Kiếm màu đen này, nó lại không thèm để ý tới phía trước có những vật cản gì. Nó nhanh chóng đem chiếc xe hơi kia chém thành hai đoạn, rồi chém thẳng vào vai Bạch Dương!
Đòn chém sắc bén mà dũng mãnh này khiến cho vai trái Bạch Dương bị cắt ra làm đôi.
Máu của hắn một giọt cũng không có chảy ra. Lí do là từ vết thương của hắn xuất hiện một tầng sương lạnh nhanh chóng bao bọc lấy cơ thể của hắn. Bạch Dương từ từ rơi xuống mặt đất. Khuôn mặt hắn ngửa lên trời với một vẻ mặt không thể tin được.
Hắn là một ma pháp sư khống chế ba con yêu ma. Thế mà lại bị một học sinh, chỉ mới cách đây một năm trước nhìn thấy yêu ma đã sợ đến nỗi tè cả ra quần giết chết??
Trảm ma cụ. Tại sao trên tay một đứa học sinh chưa có tốt nghiệp như hắn lại có một cái ma cụ cao quý tới như vậy? Mà hắn còn ra tay bất ngờ tới như vậy? Bất ngờ tới nỗi hắn không có cơ hội phóng thích ma cụ phòng ngự ra ngoài.
Đôi mắt của Tiết Mộc Sinh cũng dần ảm đạm xuống. Mạc Phàm đang giữ trên tay đoàn lửa thiêu cháy rừng rực thì đột nhiên thấy hai con Hắc Súc Yêu bất động.
Hai con Hắc Súc Yêu đứng im tại chỗ thống khổ giãy dụa giống như kiểu bị ai đó bóp chặt cổ họng vậy. Mà càng ngạc nhiên hơn chính là cái bọn có cơ thể đen thui này giống như đụng phải thứ gì đó có nhiệt độ cao. Khiến cho bọn nó chảy ra thành chất lỏng.
Chỉ trong vòng ngắn ngủi có 5 giây, hai con Hắc Súc Yêu lúc trước đang muốn lấy mạng Mạc Phàm liền biến thành một vũng nước màu đen nổi bọt khí sùng sục.
” Hắc Súc Yêu có linh hồn tương thông với chủ nhân. Khi chủ nhân chết, bọn nó cũng bị hủy diệt theo. Đây là những con chó dữ hại người trung thành nhất của Hắc Ám Giáo Đình.”
Tiết Mộc Sinh lau mồ hôi trên trán, chậm rãi nói.
Những người khác từ đằng xa lục đục đi tới. Bọn họ nhìn lướt qua thi thể Bạch Dương đang nằm trên mặt đất kia rồi lại nhìn sang vũng nước màu đen. Sau khi cảm thấy an toàn, vẻ mặt của tất cả mọi người lúc này đều hiện lên sự mệt mỏi.
Đối với việc tiêu diệt yêu ma, có lẽ bọn họ còn phối hợp ăn ý. Nhưng với chuyện huấn luyện viên Bạch Dương phản bội thì có lẽ bọn họ cần phải học lại cách đánh giá con người. Cũng không biết tới khi nào bọn họ mới có thể đánh giá chính xác
” Vào ngày sinh nhật ta tròn 18 tuổi, thúc thúc ta có tặng cho ta một cái Trảm Ma cụ. Cuối cùng thì nó cũng có một chút công dụng.”
Mục Bạch thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, liền cười khổ nói.
Trảm ma cụ là một ma cụ tấn công điển hình. Sau khi kích hoạt, nó có thể bộc phát ra một lần uy lực Cự Trảm. Nó tiêu hao ma năng khá là lớn. Và nó cũng cao quý gấp nhiều so với Áo giáp ma cụ. Ngay cả Ma pháp sư có tiền còn chưa chắc đã mua được chứ đừng nói tới người thường.
Bạch Dương cũng không ngờ được bên trong đám học sinh này lại có một đứa có Trảm ma cụ. Dù sao ma cụ quý giá như thế này, thì gia tộc cũng không dám đưa cho một đứa học sinh còn chưa có tốt nghiệp cầm.
Dù sao thì lần này Mục Bạch cũng đã ra tay cứu sống mọi người. Nếu không chỉ cần 2 con Hắc Súc Yêu có tốc độ cực nhanh kia, mọi người cũng khó mà đối phó được.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!