Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 57: Sự sỉ nhục của Tô Hiểu Huyên



Mấy phút sau, ba người Trương Phong đã đi đến cổng trường.

“Vương Hùng, tôi ở đây này!”

Chính vào lúc này, một cô gái mặc quần short jeans áo sơ mi trắng vẫy vẫy tay với Vương Hùng, cô ta tươi cười rạng rỡ.

Trương Phong ngẩng đầu nhìn sang chỗ của cô gái đó, anh biết cô gái này là Tô Hiểu Huyên mà Vương Hùng đang theo đuổi, cuối cùng hai người họ có ở bên nhau hay không thì Trương Phong cũng không rõ cho lắm.

Tô Hiểu Huyên không được xem là xinh đẹp, cô ta chỉ được xếp vào loại ưa nhìn mà thôi.

Nhưng mà Tô Hiểu Huyên rất biết ăn diện cho bản thân, đồ cô ta mặc trên người toàn là hàng hiệu, bởi vậy cả người cô ta trông rất trẻ trung ưa nhìn.

Tô Hiểu Huyên là bạn học cấp ba với Vương Hùng, bây giờ cô ta đang là sinh viên Viện Mỹ thuật ở Giang Thành.

Lúc trước khi không có tiết, Tô Hiểu Huyên sẽ chạy đến Đại học Giang Thành để tìm Vương Hùng chơi, bởi vậy Trương Phong cũng gặp mặt cô ta mấy lần, cũng xem như quen biết với cô ta.

Nhưng mà ấn tượng của Trương Phong về Tô Hiểu Huyên cũng không được tốt lắm, bởi vì Trương Phong biết Tô Hiểu Huyên chỉ chủ động đến Đại học Giang Thành tìm Vương Hùng khi cuối tháng hết tiền mà thôi.

Đến đầu tháng nhà cô ta gửi phí sinh hoạt cho cô ta rồi thì Tô Hiểu Huyên cứ như bị mất tích vậy, căn bản không thấy bóng dáng cô ta đâu cả.

Nói trắng ra, theo như Trương Phong thấy thì người con gái Tô Hiểu Huyên này cùng lắm chỉ xem Vương Hùng như cái máy rút tiền của cô ta vậy thôi.

Hai người Trương Phong và Nhãn Kính biết rất rõ chuyện này.

Nhưng Vương Hùng là người trong cuộc mê muội, anh ta không hề hay biết trong lòng Tô Hiểu Huyên đang nghĩ gì.

Nhưng mà hai người Trương Phong và Nhãn Kính cũng không tiện nói huỵch toẹt chuyện này ra, bởi vậy họ mới làm như không thấy gì.

“Hiểu Huyên, cậu đến rồi hả?”

Sau khi thấy Tô Hiểu Huyên đứng ở cổng trường thi Vương Hùng nhanh chóng kích động đón tiếp.

“Đúng đó, sao bây giờ cậu mới đến vậy? Mình đứng đây đợi cậu hơn tiếng đồng hồ rồi…” Tô Hiểu Huyên bĩu môi nói.

“Không phải vừa tan tiết là tôi chạy đến đây ngay rồi sao!”

Vương Hùng sợ Tô Hiểu Huyên giận nên nhanh chóng giải thích một câu.

“Được rồi, nể tình cậu bận đi học nên mình không kỳ kèo với cậu nữa!”

Tô Hiểu Huyên lạnh lùng trả lời một câu sau đó nói tiếp: “Chúng ta xuất phát thôi, có lẽ tụi cùng phòng mình cũng đến rồi đó, đừng để bọn họ đợi lâu quá…”

“Được thôi!”

Cương hùng gật gật đầu rồi sải bước đi đến quán rượu Dạ Sắc ở gần Đại học Giang Thành.

Nhưng mà chính vào lúc này, Tô Hiểu Huyên lại quay đầu nhìn sang phía của Trương Phong, cô ta tỏ vẻ dè bỉu nói: “Vương Hùng, sao người shipper này lại đi theo chúng ta hả? Cậu mau chóng đuổi anh ta đi, tí nữa để bạn cùng phòng mình thấy thì phải làm sao? Mình không thể để bạn cùng phòng mình biết mình quen biết một tên nghèo xác xơ làm shipper được!”

Sau khi nghe Tô Hiểu Huyên nói vậy, Vương Hùng lập tức sững sờ, vẻ mặt anh ta vô cùng ngượng ngùng, không ai ngờ rằng Tô Hiểu Huyên lại nói chuyện thẳng thắng như vậy, không hề có chút EQ nào.

Câu nói này của cô ta khiến ba người Vương Hùng Nhãn Kính và Trương Phong ngượng ngùng vô cùng.

“Tô Hiểu Huyên, cô nói cái gì vậy hả? Phiền cô biết tự trọng một chút!”

Nhãn Kính khó chịu nói với Tô Hiểu Huyên.

“Tôi cũng đâu có nói anh, anh kích động như vậy để làm cái gì?”

“Vả lại tôi với Vương Hùng đến quán rượu chơi với bạn cùng phòng tôi, có liên quan gì đến anh shipper này đâu chứ? Tôi không muốn dẫn theo một shipper đến quán rượu, bộ có vấn đề sao?”

Tô Hiểu Huyên trợn tròn mắt rồi khinh thường trả lời một câu.

“Cô…”

Nhãn Kính bị câu nói của Tô Hiểu Huyên chặn họng, anh ta không biết nên trả lời như thế nào.

Sau khi do dự một hồi, Nhãn Kính giơ tay ra kéo Trương Phong rồi thấp giọng nói: “Trương Phong, chúng ta về thôi, không đi thì không đi!”

“Ừm!”

Bản thân Trương Phong không thích những nơi có môi trường phức tạp như ở quán rượu, vả lại hình như lúc này Tô Hiểu Huyên cũng không hoan nghênh anh, cho nên anh cũng bắt đầu có ý định rời khỏi chỗ này.

“Trương Phong, Nhãn Kính, hai cậu đợi đã!”

Vương Hùng thấy Trương Phong muốn rời đi thì liền giơ tay cản Trương Phong lại, suy cho cùng hôm nay vì muốn giới thiệu bạn gái cho Trương Phong nên anh ta mới bảo Tô Hiểu Huyên dẫn theo bạn cùng phòng của cô ta đến.

Nếu như lúc này Trương Phong lại rời đi thì đi quán rượu còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

“Anh Hùng, khi nãy những lời Tô Hiểu Huyên nói làm tổn thương tới người khác rồi! Nếu như cô ta xem thường Trương Phong như vậy thì chúng ta còn đến quán rượu làm gì nữa?”

Nhãn Kính hơi kích động nói với Vương Hùng.

Sau khi nghe Nhãn Kính nói vậy, vẻ mặt của Vương Hùng cũng trở nên vô cùng ngượng nghịu, anh ta khẽ lên tiếng nói: “Thật ra Hiểu Huyên không hề có ý đó đâu, cô ấy là người miệng xà tâm phật đó, hai người đừng để ở trong lòng, cứ xem như cho tôi chút thể diện đi được hay không?”

“…”

Thấy dáng vẻ năn nỉ hết nước hết cái của Vương Hùng, Nhãn Kính bắt đầu do dự.

Suy cho cùng người gọi bọn họ ra ngoài cũng là anh ta, cho dù bọn họ muốn để Tô Hiểu Huyên mất mặt thì cũng không thể để Vương Hùng mất mặt được không đúng sao.

“Vương Hùng, tên nghèo khổ này không phải là người giao đồ ăn hay sao? Cậu dẫn anh ta theo làm cái gì chứ? Không lẽ còn chê chưa đủ xấu hổ hay sao?”

Chính vào lúc này, Tô Hiểu Huyên lại trợn mắt châm chọc.

“Hiểu Huyên, cậu có thể bớt nói vài câu không hả?”

Vương Hùng có hơi bực bội hét lớn, sau đó anh ta đi thẳng đến bên cạnh Tô Hiểu Huyên, kéo cô ta nói: “Hiểu Huyên, cậu đi qua đây với tôi một lát, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Cậu với mình có cái gì để nói đâu chứ? Hôm nay mình nhất định không thể để người giao đồ ăn này đến quán rượu được, nếu như để bạn cùng phòng mình biết không phải bọn họ sẽ cười mình xấu hổ chết sao?”

Tô Hiểu Huyên vô cùng bực bội hét vào mặt Vương Hùng.

“Hôm nay là Trương Phong mời chúng ta đến quán rượu uống rượu, nếu như cậu ấy không đi thì ai trả tiền chứ?” Vương Hùng bất lực hỏi.

“Anh ta mời chúng ta đến quán rượu uống rượu?”

Sau khi nghe Vương Hùng nói vậy, Tô Hiểu Huyên có hơi bất ngờ, cô ta thắc mắc hỏi: “Người nghèo như anh ta sao lại có thể có tiền mời chúng ta tới quán rượu uống rượu được chứ? Vả lại không phải lúc trước cậu nói sẽ giới thiệu bạn của cậu cho bạn cùng phòng mình hay sao? Người bạn mà cậu nói là Trương Phong hả?”

“Đúng vậy, chính là Trương Phong!”

Vương Hùng gật gật đầu.

“Vương Hùng, có phải cậu bị bệnh rồi hay không? Vương phong là một người nghèo hèn, sao bạn cùng phòng mình có thể nhìn trúng anh ta được chứ?”

“Cậu vẫn nên bảo anh ta mau quay về đi! Đừng đứng ở đây để người ta chê cười có được hay không?”

Khi biết người bạn mà Vương Hùng nhắc tới là Trương Phong, Tô Hiểu Huyên lập tức trở nên tức giận, giọng cô ta lúc nói chuyện cũng cao hơn mấy tông.

Giọng Tô Hiểu Huyên lúc nói chuyện vô cùng lớn, cô ta căn bản không để tâm tới cảm nhận của Trương Phong.

Những sinh viên đi ngang nghe thấy giọng nói của Tô Hiểu Huyên thì cũng tò mò nhìn sang đám người Tô Hiểu Huyên và Vương Hùng.

“Hiểu Huyên, cậu có thể nói chuyện nhỏ một chút hay không, Trương Phong là bạn thân nhất của tôi, khoảng thời gian trước cậu ấy bị thất tình, tôi chỉ muốn an ủi cậu ấy vậy thì sao chứ…”

Vương Hùng nghiến răng nói với Tô Hiểu Huyên.

“Vương Hùng, sao cậu lại đi kết bạn với người nghèo nàn như Trương Phong chứ?”

Tô Hiểu Huyên thắc mắc hỏi.

“Tô Hiểu Huyên, có phải hôm nay cậu hơi quá đáng rồi hay không?”

Chính vào lúc này, cuối cùng Nhãn Kính cũng không chịu nổi nữa, anh ta cao giọng hét vào mặt Tô Hiểu Huyên.

“Tôi quá đáng chỗ nào chứ? Tôi chỉ nói thẳng nói thật mà thôi, bộ Trương Phong không phải shipper nghèo xác xơ hay sao?”

“Dù sao tôi cũng mặc kệ, nếu như hôm nay Trương Phong đi quán rượu thì tôi sẽ không đi, tôi cũng không thể giới thiệu loại người như Trương Phong cho bạn cùng phòng mình được!”

Tô Hiểu Huyên bĩu môi kiêu căng nói.

“Anh Hùng, hay là mấy người đi đi, tôi không đi đâu!”

Lúc này, Trương Phong luôn giữ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng nói rồi.

Sau khi nói xong thì Trương Phong không thèm quay đầu lại lập tức đi sang chỗ xa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.