Trái tim cô như bị thứ gì đó đập mạnh vào rất đau.
Khóe mắt liếc nhìn người phụ nữ đã ngã vào lòng anh, cô dường như hiểu ra gì đó.
“Nhất Phàm, không phải tôi.” Cô vội vàng giải thích, cô sợ anh hiểu nhầm, cô không phải người hay để ý đến cái của người khác, nhưng hiện tại, cô lại để ý đến suy nghĩ của Ninh Nhất Phàm.
“Nhất Phàm, đừng trách chị Thẩm, em vừa lỡ miệng nhắc chuyện chị ấy làm bảo mẫu ở nhà anh, có lẽ khiến chị ấy tức giận, nên mới lỡ tay làm em bị thương” Cao Nhã Uyên cắt ngang lời của Thẩm Ngọc Lam.
Thẩm Ngọc Lam không thể tin được nhìn Cao Nhã Uyên, sao cô ta có thể nói dối trắng trợn như vậy?
Cô lại không có bản lĩnh dùng dao đâm cô ta trước mặt nhiều người như vậy.
Đột nhiên cô hiểu ra gì đó, người phụ nữ này đang cá cược lòng tin của Ninh Nhất Phàm, nếu như Ninh Nhất Phàm tin cô ta, vậy thì cho dù hôm nay cô vô tội, Ninh Nhất Phàm cũng có cách khiến cô nhận tội.
Còn Ninh Nhất Phàm thì sao? Tin cô ta sao?
“Tôi đưa cô đi bệnh viện” Ninh Nhất Phàm lúc này khuôn mặt vô cảm nên không nhìn ra anh có cảm xúc gì.
Nhưng từ đầu đến cuối không nhìn Thẩm Ngọc Lam một lần nào.
Nhìn bóng lưng ôm người phụ nữ đó rời đi, trong lòng Thẩm Ngọc Lam đột nhiên trống rỗng, anh như vậy là tin Cao
Nhã Uyên sao? Tin cô đã hại người khác sao?
Cô muốn đi cùng giải thích rõ ràng với Ninh Nhất Phàm, những cánh tay bị người khác giữ lại: “Làm hại người khác còn muốn bỏ chạy sao? Ai gọi 110 đi, loại đàn bà như này phải đưa ra pháp luật trừng trị”
Sau đó, Thẩm Ngọc Lam nghe thấy trong đám đông có người gọi 110…
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.
Cảnh sát đến rất nhanh, đến khi còng sắt lạnh ngắt chạm vào da cô, cô mới quay đầu nhìn đám đông, họ nhìn cô với ánh mắt vô cảm, dường như việc đó không liên quan gì đến mình.
Trong đám đông cô nhìn thấy vài người quen, đồng nghiệp, giám đốc Lâm còn có em gái mập bị giám đốc Lâm giữ lại… trái tim cô vô cùng lạnh lẽo. Bệnh viện
“Vết đâm rất sâu, nếu như ở ngược thì e là mất mạng rồi” Bác sĩ vừa khâu vết thương vừa nói.
Cho dù đã tiêm thuốc mê nhưng Cao Nhã Uyên vẫn đau không thể nói lên lời.
Tiếng chuông điện thoại kêu, Ninh Nhất Phàm đi ra ngoài.
“Có nhân chứng nhìn thấy cô Cao tự đặt dao vào tay cô Thẩm” Người nói là Liễu Tự.
Ninh Nhất Phàm chau mày, ôm chán,im lặng một hồi, anh mới chậm rãi nói: “Bịt miệng người đó lại”
“Cảnh sát đưa cô Thẩm đi rồi” Liễu Tự thở dài, nói rất chậm, dừng lại một lúc anh ta nói tiếp: “Tôi lập tức qua đó, chỗ cậu thế nào rồi?”.
“Không có gì to tát, cậu đưa cô ấy về trước đi, nói với cô ấy, xong chuyện ở đây tôi sẽ tìm cô ấy” Dừng một chút anh lại
nói: “Phong tỏa mọi tin tức
Ngồi trong góc phòng giam, Thẩm Ngọc Lam hai tay ôm gối, trong lòng không ngừng nhớ lại cảnh tưởng vừa rồi ở sảnh buổi tiệc.
Rõ ràng, Cao Nhã Uyên đã lên kế hoạch từ lâu.
Cô đột nhiên thấy bản thân mình quá ngây thơ, trước đây còn thấy có lỗi với cô ta..
Hơn nữa, ánh mắt lúc trước của Ninh Nhất Phàm rõ ràng cũng nghi ngờ cô, nghĩ đến đây, cô cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.
“Cậu Sở, mời đi bên này”
“Mở khóa”
“Cái này…”
“Tôi bảo cậu mở khóa..” Tiếng nói to giận dữ kéo suy nghĩ của Thẩm Ngọc Lam trở về, cô ngẩng đầu, qua cánh cửa cô nhìn thấy Sở Tịnh Khuynh với vẻ mặt lo lắng, cô nở nụ cười khó coi nhìn anh ta.
Sở Tịnh Khuynh vội vàng chạy tới, ngồi xổm trước mặt cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, thở phào nhẹ nhõm.
“Cũng may cô không sao?
“Cậu quên rồi, là tôi làm hại người khác không phải người khác làm hại tôi” Cô cười khổ nói.
“Đừng nói nhảm nữa, cô là người thế nào tôi còn không hiểu sao? Đến giết gà cũng không nỡ xuống tay thì có thể làm hại người khác được chứ đúng không?”
“Sao cậu biết?”
“Được rồi, đừng nói chuyện ở đây nữa, đứng lên chúng ta về nhà.”