Nhiếp Ngôn tất nhiên sẽ không quan tâm tới những người này, vì điều này là không cần thiết, chẳng qua là bọn chúng quá kiêu ngạo làm cho người khác không ưa nổi thôi. Cho nên hắn mới kêu Đường Nghiêu bày ra trò này, dù sao bảng xếp hạng thú cưỡi phi hành cũng đã ghi tên U Minh Lôi Ưng, nên ai nhìn thấy cũng sẽ đoán rằng U Minh Lôi Ưng là của Niết Viêm hắn.
U Minh Lôi Minh vút lên trời, phe phẩy cặp cánh khổng lồ, càng bay càng xa.
Nhiếp Ngôn ngồi trên lưng U Minh Lôi Ưng, U Minh Lôi Ưng gào thét lao giữa trời, phía dưới, núi non sông ngòi nhanh chóng xẹt qua, tốc độ của phi hành thú cưỡi so với thú cưỡi bình thường có thể nói là nhanh hơn đến mười mấy lần. Trong lòng Nhiếp Ngôn chợt bùng lên một ý tưởng mới, có phi hành thú cưỡi, hắn có thể làm rất nhiều chuyện.
“Có hứng theo ta đi trộm ít đồ không?!” Nhiếp Ngôn nhìn Đường Nghiêu, cười hỏi. Có U Minh Lôi Ưng, hắn có thể đến một số nơi mà người chơi mình thường không đến được, lấy vài món đồ mà người khác lấy không nổi.
Đường Nghiêu đang cho U Minh Lôi Ưng gặm một miếng thịt, nghe Nhiếp Ngôn nói thế liền buồn bực hỏi: “Lấy gì?”
Nhiếp Ngôn cười một cách thần bí: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Có thú cưỡi phi hành thì không thể lãng phí được!
Nghe Nhiếp Ngôn nói thế, Đường Nghiêu vốn hiếu kỳ liền bị câu dẫn.
“Bay về phía đông đi.” Nhiếp Ngôn chỉ hướng cho Đường Nghiêu.
“Được.” Được Đường Nghiêu chỉ huy, U Minh Lôi Ưng nhanh chóng lao vút giữa trời, sau khi bay về phía đông khoảng hơn mười phút, hai bọn họ đã tới một nơi sông núi bao la.
“Chỗ này hình như là map 120.” Đường Nghiêu hơi sợ, hắn từng xem qua những bản đồ xung quanh thành Tạp La Nhĩ, chỗ này là bản đồ cao cấp, trước mắt vẫn chưa có ai dám mò đến đây. Người chơi cấp sáu bảy mươi căn bản là không vào được, đường đi vô cùng nguy hiểm, chỉ cần một con quái tùy tiện hắt xì một cái cũng đủ miểu sát bọn họ. Cho nên tình huống của những bản đồ này như thế nào, hắn cũng không rõ lắm.
Trong lòng Đường Nghiêu hơi thấp thỏm.
Nhưng đối với những bản đồ này, Nhiếp Ngôn lại vô cùng quen thuộc. Bởi vì kiếp trước, lúc hơn một trăm cấp hắn đều đến đây train tận năm tháng, nên chỗ nào rớt đồ ngon, nơi nào có bảo rương xịn hắn đều biết hết.
“Hạ xuống một chút.” Nhiếp Ngôn ra lệnh, nhìn thấy cảnh vật quen thuộc bên dưới, tim hắn chợt nhảy lên vui sướng.
Đường Nghiêu lo lắng, nói: “Ngươi cứ thế mà đi tới à? Như vậy quá nguy hiểm…”
Mặc dù Đường Nghiêu cảm thấy vô cùng nguy hiểm nhưng vẫn quyết định tin vào Nhiếp Ngôn. Hắn lập tức hạ lệnh cho U Minh Lôi Ưng, chỉ thấy U Minh Lôi Ưng lượn một vòng sau đó từ từ hạ độ cao xuống, chỉ còn cách mặt đất khoảng chừng năm mươi mét.
Nhiếp Ngôn nói với Đường Nghiêu: “Ừm, cũng không sai biệt lắm, hẳn là ở gần đây, ngươi cứ dạo vòng vòng đợi lệnh của ta.”
Sau đó Nhiếp ngôn liền dùng kỹ năng trên Chức Ti Giả giới chỉ, một tia tơ nhện bắn dính vào người U Minh Lôi Ưng, tiếp đó hắn tung người nhảy xuống. Khi khoảng cách với mặt đất còn khoảng mười mét thì tia tơ nhện này liền kéo Nhiếp Ngôn lại.
Tơ nhện giữ Nhiếp Ngôn lơ lửng trên không trung, còn hắn thì đang nhanh chóng quan sát khu rừng phía dưới, tìm kiếm mục tiêu. U Minh Lôi Ưng vẫn bảo trì độ cao như cũ, ánh mắt Nhiếp Ngôn chợt tập trung vào một khe hở giữa tán cây rậm rạp, ở đó có một bảo rương!
Xung quanh nơi này tổng cộng có ba mươi lăm bảo rương, tùy lúc sẽ xuất hiện lại, nhưng đây là lần khai hoang đầu tiên, cho nên ba mươi lăm bảo rương sẽ cùng xuất hiện một lúc.
Ba mươi lăm vị trí này Nhiếp Ngôn cũng chỉ nhớ được một số, còn rất nhiều nơi hắn không xác định được rõ, chỉ có thể dựa vào trí nhớ mơ hồ mà đi kiếm.
“Ta xuống một chút, xíu nữa ghé qua đón ta.” Nhiếp Ngôn vừa nói xong thì đã thả người rơi xuống rừng rậm.
Đường Nghiêu còn chưa kịp nói tiếp điều gì thì đã thấy Nhiếp Ngôn cắt đứt tơ nhện đáp xuống.
Nhiếp Ngôn nhanh chóng hạ xuống, hắn điều chỉnh phương vị giữa không trung, sau đó mở kỹ năng trên Vũ Lạc Bảo Thạch, độ cao từ từ giảm xuống, cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống một cây đại thụ. Hắn nhìn chằm chằm về một hướng, thỉnh thoảng có vài quái vật đi ngang qua, trên một cây đại thụ gần đó có một Hoàng kim bảo rương, cách nơi này chỉ khoảng hơn mười mét.
Xung quanh đó có khá nhiều quái vật họ Cẩu, là Đa Thủ Nã Liên Chuy Liệp Cẩu, cấp 120, vô cùng hung hãn.
Nhiếp Ngôn cẩn thận nhảy xuống, dùng Tiềm Hành đến cạnh bảo rương, bắt đầu mở.
Hệ thống: Bảo rương mở ra… 3%… 15%…
Một lát sau, chỉ nghe “xoạch” một tiếng, bảo rương đã bị mở ra. Nhiếp Ngôn đưa tay vét hết đồ bên trong ra thì thấy có một cây chủy thủ cùng một cuốn sách kỹ năng.
Thanh chủy thủ là một cây vũ khí Hoàng kim cấp 120, Đồ Cẩu Giả Chủy Thủ, công kích vô cùng cao, hơn 1200 điểm, những trang bị trên cấp 100 rất cách biệt so với trang bị còn lại. Còn cuốn sách kỹ năng kia thì là kỹ năng hi hữu của Pháp sư, Khoái Tốc Thiểm Hiện.
Đồ ngon! Hai món này tuyệt đối là hàng hot!
Nhiếp Ngôn quăng hết vào hành trang, sau đó nhanh chóng nhảy lên ngọn cây, pm cho Đường Nghiêu: “Được rồi, qua đón ta đi.”
Đường Nghiêu thấy Nhiếp Ngôn đứng trên đại thụ vẫy vẫy tay liền ra lệnh cho U Minh Lôi Ưng giảm độ cao xuống.
Chỉ thấy U Minh Lôi Ưng nhanh chóng đáp xuống, khoảng cách với Nhiếp Ngôn ngày càng gần, ba mươi mét, hai mươi mét…
U Minh Lôi Ưng gây ra động tĩnh khổng lồ làm cho đám quái vật xung quanh chú ý, nhanh chóng tụ tập lại đây, đáng tiếc rằng bọn chúng không phải quái viễn trình.
Chỉ thấy U Minh Lôi Ưng ngày càng gần, Nhiếp Ngôn liền dùng kỹ năng trên Phi Dược Giả giới chỉ, nhảy vọt lên hơn mười chín mét, sau đó hắn duỗi tay trái ra, Chức Ti Giả giới chỉ lại bắn ra một tia tơ nhện dính vào người U Minh Lôi Ưng.
Nhiếp Ngôn kéo tơ nhện lại, sau đó tung mình nhảy lên lưng U Minh Lôi Ưng, nắm lấy lông nó.
Nhiếp Ngôn nhẹ nhàng cười: “Xong rồi, hàng đã về.”
Đường Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, Nhiếp Ngôn nhảy xuống map quái cấp 120 khiến hắn kinh hồn táng đảm, bất quá hắn cũng không nghĩ rằng Nhiếp Ngôn trở lại nhanh như thế.
Đường Nghiêu không nhịn được, hỏi: “Thu được gì không?”
“Mở được cái bảo rương Hoàng kim, nhặt được hai món.”
Đường Nghiêu kinh hãi, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà Nhiếp Ngôn đã mở được một rương.
“Là cái gì? Cho ta xem một chút đi!”
Nhiếp Ngôn chia sẻ thuộc tính của hai món vừa nhặt được cho Đường Nghiêu coi.
Hoàng kim chủy thủ 120 cùng kỹ năng Khoái Tốc Thiển Hiện của Pháp sư là vô cùng đáng giá. Đường Nghiêu trừng mắt, nói: “Quá ngon luôn, phát tài rồi, ngươi tìm được con phi hành thú cưỡi đầu tiên thật quá tốt.”
Giờ đây hắn đã ý thức được tác dụng to lớn của thú cưỡi phi hành.
Đường Nghiêu cẩn thận nghĩ lại, cũng chỉ có Nhiếp Ngôn mới có thể làm trò này. Đầu tiên là Nhiếp Ngôn có Vũ Lạc trang bị, có thể tự do di chuyển lên xuống giữa khoảng không và mặt đất, đồng thời hắn còn có Phi Dược Giả giới chỉ cùng Chức Ti Giả giới chỉ mới có thể canh lúc U Minh Lôi Ưng bay đến cách mặt đất khoảng hai mươi mét mà trở lại lưng nó, tránh được rất nhiều phiền toái. Nếu không, những con quái vật dưới mặt đất mạnh mẽ kia mà vây tới thì xác định.
Nhiếp Ngôn quay đầu nói với Đường Nghiêu: “Đi, chúng ta đến mục tiêu kế tiếp.”
Tốc độ phi hành của U Minh Lôi Ưng cực nhanh, nên thời gian tiêu tốn khá ngắn, Nhiếp Ngôn có thể buông tay mà săn bảo rương. Hành động săn rương điên cuồng bắt đầu!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, gần năm giờ, Nhiếp Ngôn đã moi hết khu map cấp 100 xung quanh lên, mở hơn năm sáu chục cái bảo rương. Trong đó có hai cái Ám kim bảo rương, mười cái Hoàng kim bảo rương, hai mươi tám cái Bạch ngân bảo rương, còn lại đều là bảo rương trắng. Lúc mở Hoàng kim bảo rương cuối cùng, hắn chợt nghe một âm thanh hệ thống nhắc nhở.
Hệ Thống: Mở thành công bảo rương, kỹ năng Chuyên Gia Mở Khóa tăng 3 điểm thuần thục, kỹ năng tăng đến Cao cấp.
Kỹ năng này rốt cục cũng tăng cấp! Bởi vì Nhiếp Ngôn mở đều là bảo rương hơn lv 100, xem như vượt cấp bảo rương nên độ thuần thục kỹ năng được tăng thưởng thêm, mới có thể nhanh chóng lên cấp như vậy.
Nhiếp Ngôn mừng như điên, sau khi kỹ năng Chuyên Gia Mở Khóa tăng cấp, hắn có thể đi đến map cấp cao hơn săn rương, bây giờ rương ở map cấp 160 đối với hắn cũng là chuyện nhỏ.
Mấy ngày nữa, nói không chừng hắn có thể đạt được danh hiệu Bảo Rương Liệp Nhân. (Thợ săn rương)
“Đi, chúng ta đến map cao hơn.”
Nhiếp Ngôn hăng hái bừng bừng, đối với hắn, map 180 vẫn vô cùng quen thuộc. Hắn còn nhớ rõ mấy điểm xuất hiện rương, ít nhất phải có năm sáu chục cái nữa, hắn có thể đơn giản dùng U Minh Lôi Ưng đi săn rương. Hắn đang dự định bỏ ra vài ngày đi gom hết rương về sau đó mở một lần, để thời gian làm mới của nó trùng nhau, dễ dàng săn lại. Với tốc độ mở rương như thế, Nhiếp Ngôn cảm thấy chẳng mấy chốc hắn sẽ đạt được danh hiệu Thợ săn Bảo Rương.
Thu hoạch nãy giờ khá phong phú, có hơn ba mươi trang bị cấp 100, còn có một đống tài liệu quý hiếm, tất cả đều đặt trong hành trang của hắn. Đợi cho thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc lên cấp 100, bọn họ cũng không cần lo lắng về việc tìm trang bị nữa.
Nhiếp Ngôn nhớ lại lúc trước mình cấp 100, tạo tổ đội train quái hai ba ngày liền chưa chắc rớt một trang bị Thanh đồng, Bạch ngân. Một map lớn như thế mà chỉ có một hai trăm chỗ xuất hiện bảo rương, thời gian làm mới cũng không cố định, khoảng mấy ngày mới làm mới một lần. Mà những nơi này thường xuyên có người canh chừng, dù là ra trang bị cũng không đến lượt những người chơi bình thường như hắn. Cho nên kiếp trước, trang bị cấp 100 trở lên là tương đối khan hiếm.
Kiếp trước lúc cấp 100, Nhiếp Ngôn thường xuyên chui vào động quái train dài ngày, chạy từng ngõ ngách khắp map cho nên hắn tương đối quen những map này, từng góc ký ức vẫn như mới hôm qua. Đi đến đây, Nhiếp Ngôn chợt nhớ về những ngày tháng đó.
Lúc mở ra bảo rương, hắn chợt phát hiện một kinh hỷ ngoài ý muốn, đó là một viên Sinh Mệnh Thủy Tinh. Xem ra vận khí hắn vẫn không tệ, chỉ cần kiếm thêm một viên nữa thì hắn có thể về chuẩn bị ấp Ám Dực Chi Long được rồi, vì những viên thủy tinh khác cũng tương đối dễ kiếm hơn.